Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 21: “Không Được Phép Có Người Khác”




Không một ai dám cản đường Cảnh Bân, vì thế anh dễ dàng đưa Nhã Hinh ra sân vườn của nhà hàng. Các bức tường dây leo cao lớn, đủ để che chắn tầm nhìn của kẻ khác. Anh dắt cô đi lòng vòng, băng qua hết ngõ hẻm như thể anh rất am hiểu nơi này, sau đó trước mặt cả hai đã xuất hiện chiếc xích đu không ai lui tới.

Cảnh Bân đè Nhã Hinh ngồi xuống, hai tay ghì chặt hai bên vai cô với vẻ mặt hỏi tội:

“Em có biết ban nãy có biết bao nhiêu người ngắm nhìn em không?”

Nhã Hinh mím môi, sau đó cảm nhận bàn tay lạnh giá của Cảnh Bân sờ vào mảng lưng trần của cô. Khóc cạn nước mắt trong lòng, người bắt cô mặc chiếc váy hở hang này là anh, vậy tại sao bây giờ cô lại giống như cố tình đi quyến rũ người khác chứ?

“Chắc… Chắc họ thấy… chiếc váy đẹp…”

Nhã Hinh đánh lạc hướng sang việc khác, tránh cho Cảnh Bân không chịu nổi mà làm gì bậy bạ ở đây. Tuy nhiên cô đã quên mất tính chiếm hữu của anh cao đến mức nào.

“Vậy tên Bỉnh Quý đó là ai?”

Anh nắm lấy cằm cô nâng lên. Ánh trăng đêm nay sáng vằng vặc, dễ dàng soi xuống khuôn mặt nõn nà của Nhã Hinh. Thật ra anh đã để ý rõ sự khác biệt giữa hai vị tiểu thư Giản gia. Vũ Đồng được nuôi nấng rất kỹ, trên người có da có thịt, làn da mịn màng sáng bóng. Còn cô dù mang danh trưởng nữ nhưng nhìn hóp háp, đầu lúc nào cũng cúi gằm xuống tự ti trong khi cô có đầy đủ tố chất để tỏa sáng.

Hiện tại, ánh mắt cô lấp lánh dưới ánh trăng, vừa sợ hãi tránh né cam chịu sự tra hỏi của anh, nhưng trong đó có chút cảm xúc kỳ lạ khiến anh phải tò mò.

“Đó… Đó là… vị hôn phu của tôi… ư…”

Nhã Hinh nhăn mặt đau đớn, tầng hơi nước mỏng cũng ứ đọng ở đáy mắt. Bàn tay của Cảnh Bân bóp chặt cằm cô hơn như để trút giận. Còn lí do vì sao thì chắc là thứ yêu thích trong tay không nên thuộc về người khác.

“Người của tôi không được phép có người khác.”

Anh răn đe, miệng khẽ nhếch lên nhưng gương mặt thập phần u ám.



Tình cảnh này không khỏi khiến cô nhớ lại thời khắc anh cũng nói những lời y hệt ở kiếp trước. Khi ấy, cô một lòng trao trọn tình cảm chân tình cho Bỉnh Quý nên kiên quyết cãi lời, thậm chí còn khẳng định và so sánh anh với hắn, không khác gì chạm vào vảy ngược của anh, cuối cùng chỉ làm cho anh càng thêm giam cầm cô trong bóng tối để ngày ngày cô chỉ quan tâm mỗi anh. Còn hiện tại người đàn ông nào cũng làm cô muốn bỏ chạy.

Đột nhiên, có tiếng động phát ra gần đó khiến Nhã Hinh giật thót. Cảnh Bân lại chẳng mấy quan tâm, chỉ tập trung ánh nhìn về phía cô. Tiếng bước chân dường như chỉ cách vài bước sau đó dừng lại. Giây sau, hai giọng nói quen thuộc vang lên.

“Anh Bỉnh Quý, em… em thật sự không muốn nói chuyện này… nhưng em cũng không muốn nhìn anh bị lừa dối.”

Vũ Đồng mấp máy môi, ánh mắt nhất thời đỏ ửng khiến Bỉnh Quý thương tiếc. Hắn quên mất việc thân phận hắn đáng lẽ là anh rể tương lai của ả mà nhẹ nhàng ôm ả vào lòng an ủi.

“Có chuyện gì cứ nói anh nghe. Đừng sợ.”

Giọng nói nhẹ nhàng và cưng chiều của Bỉnh Quý không khác gì một cái vả mặt vào Nhã Hinh. Cô sực nhớ dù cho cả hai là bạn bè từ nhỏ, hay khi đã kết hôn thì hắn chưa từng dùng chất giọng này để thủ thỉ với cô. Nó có thể từ tốn nhưng nhiều hơn phần giả tạo và không cảm xúc.

Tất nhiên sự chuyển biến sắc mặt của Nhã Hinh đã thu gọn vào trong tầm mắt của Cảnh Bân. Anh hừ nhẹ một tiếng, anh không cho phép người ở bên anh nhưng tâm hồn lại ở chỗ khác. Vì thế, anh nhanh chóng áp môi mình xuống môi cô, miệng nhếch lên khi nhìn thấy ánh mắt mở to của cô.

Ở bên kia, giọng nói của hai người quen thuộc vẫn vang lên đều đặn.

“Em… Em vừa thấy chị gái tay trong tay cùng người đàn ông khác ở bữa tiệc.”

Vũ Đồng thút thít, bả vai chợt bị Bỉnh Quý nắm chặt lấy đẩy ra khỏi lồng ngực. Hắn hấp tấp hỏi:

“Em nói sao cơ? Nhã Hinh đi với người đàn ông khác? Tại sao lại như vậy?”

Sự ghen tức và hoang mang in trên gương mặt của hắn khiến ả khó chịu trong lòng. Vì cớ gì bất kỳ đàn ông nào cũng để ý đến cô mà chưa từng đặt ánh nhìn đầu tiên lên ả? Ả càng phải hạ quyết tâm phải phá hỏng mối quan hệ của cô và Tôn thiếu để ả giành giật anh về phía mình. Khi ấy, Bỉnh Quý chỉ là một cái tên không có tiền đồ mà thôi.

“Thật ra… nhà em đang thiếu hụt vốn. Có lẽ vì sợ không đủ tiền tiêu nên… chị gái mới đi theo một người đàn ông nhiều tiền hơn…”