Nhã Hinh đêm qua phải tự chịu đựng những hơi ấm của Cảnh Bân còn đọng lại trên người mà chẳng thể ngủ yên. Nhưng cô vẫn như ngày thường, dậy thật sớm và làm bữa sáng cho anh. Lần này, anh chẳng bắt ép cô phải thử độc trước mà điềm nhiên ngồi xuống thưởng thức.
Có điều hiện tại ánh mắt của Cảnh Bân vẫn đang dán chặt lên người Nhã Hinh khiến cô ớn lạnh. Hôm nay anh quyết định giải quyết công việc tại nhà, nhưng tai vẫn nghe báo cáo từ trợ lý, còn tầm nhìn thì liếc về phía thỏ nhỏ đang chăm sóc vườn hoa bên ngoài sân.
Cảnh Bân đan tay vào nhau, cả người lười nhác ngồi trên ghế. Cảnh tượng bên ngoài vô cùng hài hòa với nhau, nhưng Nhã Hinh trông giản dị lại bật lên sáng rực rỡ. Những đóa hoa khoe sắc cũng không thể sánh bằng cô. Anh chợt cảm thấy có chút tự hào với mắt nhìn người của mình.
“Chủ tịch, ngài có đang nghe tôi nói gì không?”
Trợ lý đẩy kính, không muốn chứng kiến cảnh tượng một vị chủ tịch ngoài sáng ông trùm hắc bang trong tối đang lăm le con gái nhà người ta. Lúc này, Cảnh Bân mới chịu thôi đặt ánh mắt lên người Nhã Hinh mà quay sang tập trung vào công việc.
Nhã Hinh thoáng thở phào nhẹ nhõm sau khi ánh mắt ác nghiệt kia biến mất, đột nhiên điện thoại trong túi quần reo lên thu hút sự chú ý của cô. Người gọi đến là cô giáo chủ nhiệm của lớp, vào ngày nghỉ như này thì ắt chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Quả nhiên cô giáo chủ nhiệm yêu cầu Nhã Hinh phải lên trường để xử lý chút việc liên quan đến kì thi giữa kì vừa rồi. Cô nhíu mày, nếu không lầm thì có liên quan đến đám người của Vũ Đồng.
Nhã Hinh nắm chặt điện thoại, lần này không có ý định nhẫn nhịn nữa, vì thế bước vào trong nhà với thái độ hùng hổ. Nhưng khi ánh mắt của Cảnh Bân liếc nhìn qua cô thì cơ thể cô tự động rụt lại một cách rón rén.
“Tôi… Tôi…”
Cảnh Bân phẩy tay đuổi trợ lý đi chỗ khác, sau đó vỗ nhẹ vào phần ghế trống bên cạnh. Nhã Hinh hiểu ý, thấp thỏm lại gần ngồi xuống.
“Có chuyện gì?”
“Cô chủ nhiệm muốn tôi lên trường một chuyến…”
Nhã Hinh không biết liệu Cảnh Bân có cho phép cô rời khỏi biệt phủ với lí do đó hay không, nhưng nếu len lét nhìn nét mặt của anh thì hình như không có gì khó chịu.
“Tôi đã đáp ứng cho em ra khỏi nhà nếu liên quan đến việc học tập, nhưng có phải em nên lấy lòng tôi một chút không?”
Cảnh Bân chỉ vui đùa một câu, thấy Nhã Hinh cúi gằm mặt im lặng, tay còn siết chặt áo thì cũng hiểu rõ bản thân ép buộc cô. Đặt ly nước xuống bàn, anh vốn rút lời lại thì bên má nhận được hơi ấm bất chợt.
“Thế… Thế này có được không ạ?...”
Nhã Hinh đã lấy hết can đảm rồi, nếu còn không hợp ý Cảnh Bân nữa thì cô sẽ khóc mất. Đột nhiên, một bàn tay đỡ sau đầu cô, ép cô nhận lấy nụ hôn mãnh liệt hơn. Anh mút mạnh cánh môi dưới, thỏa thích một khoảng thời gian rồi mới chịu buông ra. Nhìn gương mặt ửng đỏ đáng yêu trong lòng, anh nhẹ giọng dặn dò:
“Đi sớm về sớm.”
“Vâng!”
Nhã Hinh ngồi lên xe của Cảnh Bân, một đặc ân chứng tỏ cô có vị trí đặc biệt ở Tôn gia. Thông qua gương chiếu hậu, cô dễ dàng nhìn thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ, dõi theo chiếc xe đến khi mất dạng. Người đàn ông này vừa khiến cô sợ hãi nhưng có vài thời khắc lại khiến tim cô rung động.
Thời điểm Nhã Hinh bước vào phòng giáo viên chủ nhiệm thì những người trong câu chuyện đều đã có mặt. Nhắc đến khi ấy, một tờ giấy bị ném thẳng đến dưới chân cô vào lúc kiểm tra, rất nhanh đã được giáo viên gác thi phát hiện và đưa cô vào diện điều tra gian lận.
Nhã Hinh làm xong bài rất sớm, thông thường sau khi kiểm tra một lần thì sẽ nằm xuống bàn nghỉ ngơi, cũng tránh phải nhìn mặt những kẻ bắt nạt và bị họ bắt ép cho quay cóp. Nào ngờ lần này họ lại trả thù cô bằng cách ném đá giấu tay. Tất nhiên việc này không thể thoát khỏi liên quan đến Vũ Đồng vì người hại cô là một trong những chân chó chạy theo ả.
Nhã Hinh chẳng phải cô bé dễ dàng nhút nhát nhẫn nhịn như trước. Cô thẳng thừng chỉ ra những sai sót trong tờ phao bị quăng xuống dưới chân khác hẳn cách làm bài của mình. Chưa kể đến những lỗi này trùng hợp nằm trong bài thi của những kẻ kia. Và cô cũng không ngại lần nữa làm lại bài thi để chứng minh bản thân.
Nhã Hinh nhìn những kẻ muốn hãm hại mình đang nghiến răng ken két thì khẽ thở dài. Nhưng việc cô đứng lên chống lại họ cũng không thể thay đổi suy nghĩ của vị giáo viên chủ nhiệm đã bị mua chuộc từ trước. Cuối cùng, kết quả thi của cô bị hủy bỏ, còn của họ vẫn được giữ nguyên vẹn. Họ đơn giản nghĩ rằng một cô gái nghèo khổ như cô thì có tư cách gì để qua mặt, nhưng lại chẳng hề hay biết cô ẩn giấu thân phận thật sự phía sau.