Không Muốn Xa Em

Chương 33: Ngọt




“Nếu thật sự là trời độ, vậy thì cũng không cần độ phải em”

Miệng cô cười.

Cô biết.

Anh cũng biết.

Cố Trạch Minh muốn nói thêm gì đó lại bị Đường Chỉ Nam cắt ngang.

Cô dọn bàn ăn, mắt hướng đến chỗ anh: “Hôm nay là giao thừa đấy, nhanh thật”

“Em đi gọi cho Châu Khả, phải xem cậu ấy đang làm gì”

Lúc cô gọi đến thì Châu Khả đang thay chuẩn bị ra ngoài, cô giận hờn nhìn Châu Khả:

“Đã nói cậu về cùng tớ đi, ở đó làm gì có ai cùng cậu đón năm mới chứ”

“Dù sao mẹ Nguyệt cũng nhớ cậu”

Bên kia truyền tới tiếng cười: “Tớ muốn ở một mình”

“Đợi qua năm mới tớ mang sủi cảo của mẹ Nguyệt lên cho cậu, rất ngon nha~”

Châu Khả: “Đợi sủi cảo may mắn của cậu”

“Lại nói, không biết có phải tớ béo ra rồi không?”

Châu Khả: “Không béo”

Châu Khả: “Bây giờ tớ có việc rồi, qua năm mới nhớ mang sủi cảo lên đấy”

Vừa tạm biệt Đường Chỉ Nam, Châu Khả rất nhanh lái xe đến khu biệt thự ở gần ngoại thành một chút, nơi đây thường sẽ là nơi yên tĩnh để người lớn nghỉ ngơi.

Được gọi đến tuy có hơi bất ngờ nhưng cô không từ chối. Ông Ninh đợi cô ở phòng khách, vừa nhìn thấy đã trực tiếp để cô ngồi bên cạnh.

Đối với ông Ninh, cô là người ‘Không thể động vào’

“Ninh Giang đang bị cảm, con ở đây chơi với ông là được rồi”

“Lên đó kẻo bị nó lây bệnh”

Châu Khả mỉm cười: “Vâng ạ, nhưng tốt nhất vẫn nên xem anh ấy thế nào”

“Con lên thăm anh ấy một lúc, sau đó lại xuống đánh cờ cùng ông”

Ông Ninh không ngăn cô, miễn cưỡng gật đầu.

Châu Khả theo đường cũ đi đến phòng Ninh Giang. Quả thật căn phòng có chút ngột ngạt, cạnh lối vào còn có chỗ để tàn thuốc.

Ngày thường nơi này sẽ được dọn sạch sẽ, nhưnh khi Ninh Giang trở về nhà thì không ai dám đi loanh quanh nơi đây.

Cô loay hoay lại bắt gặp ánh mặt của người từ phòng tắm bước ra, áo sơ mi đơn giản cùng với quần tây như ngày thường.

“…”

“Khụ…”

Ninh Giang lại không khỏi lạnh lùng, anh thờ ơ nhìn điện thoại: “Giờ này đến phòng tôi làm gì?”

“…Nghe nói anh bị cảm”

“Ừm” Anh trầm giọng.

“Đến trêu chọc à?”

Ninh Giang không để ý cô, đi đến tủ quần áo dường như muốn tìm thứ gì đó: “Em không cần hao tốn tâm sức vậy đâu”

Anh nói dứt câu thì căn phòng trở lại sự im lặng như thường, không nghe tiếng cô nữa.

Định sẽ quay lại nhìn Châu Khả nhưng chưa kịp trở tay thì từ phía sau anh truyền đến hơi ấm, vòng tay nhỏ của người kia đặt ở eo anh giữ chặt.

“?”

“…”

“Làm gì vậy?”

“Em có biết nam nữ thụ thụ bất thân không?”

Đôi mắt Ninh Giang sâu hẳn đi, anh muốn Châu Khả buông mình ra nhưng lại không nỡ mạnh tay với cô.

Nhưng có lẽ, anh sớm đã bị khuất phục.

Châu Khả tựa vào hõm lưng anh, giả vờ mèo nheo: “Ninh Giang, em…sai rồi”

“Em đã đánh giá quá thấp vị trí của anh rồi”

“Có thể cho em sửa sai được không?”

Nghe được lời đó, trái tim Ninh Giang như muốn nhảy lên, hắn mừng, vừa mừng vừa thương.

Anh quay người nhìn Châu Khả, bộ dạng ngả vào lòng anh, thật sự lần đầu mới thấy: “Không thì sao? Anh cảm thấy bản thân cần được bù đắp nhiều hơn”

Nói rồi Ninh Giang lại cúi đầu nhắm vào môi của Châu Khả mà tiến, tay anh đặt ở cổ cô nhẹ nhàng vuốt ve rồi đi đến cằm giữ chặt.

Nụ hôn luôn qua từng kẽ hở, như thể muốn đem cô nhai sạch. Ninh Giang rất thô bạo, nhưng đối với loại chuyện này, càng thô bạo lại càng kích thích.

Hôn lấy hôn để khiến Châu Khả có chút ngôt ngạt muốn ngừng lại, cô nhéo nhẹ vào eo Ninh Giang, đẩy anh xa một chút:

“Quỷ háo sắc”

Anh lau môi mỉm cười: “Không phải em tình nguyện sao?”

Người kia thở hổn hển trong sự trêu đùa của Ninh Giang, anh dùng tay vuốt ve mái tóc của cô:

“Không thoát được nữa rồi”

Châu Khả hừ nhẹ: “Anh là đồ háo sắc!”

“…”

Dù sao cũng có tiếng, vậy thì có phải anh cũng nên làm gì đó để có miếng không?



Buổi tối vào đêm giao thừa rất náo nhiệt, Đường Chỉ Nam giúp Nguyệt Quế xem mẻ sủi cảo cuối cùng vừa xong.

Ngày này hai đứa con trai của thím Lâm cũng trở về, mang cả con dâu của bà về. Thím vui vui vẻ vẻ mà nói cười cả buổi. Cười cũng phải, gia đình bốn người bây giờ đã thành sáu, sau này có thêm cháu có chắc còn vui hơn.

Lâm Chính thấy cô đang cất mẻ bánh mới, miệng phì cười: “Này Tiểu Nam, em có phải rất thích sủi cảo không? Năm nào anh cũng thấy dì làm hơn chục mẻ”

Cô trợn mắt: “Nhà em làm năm mẻ, anh đã ăn hết hai mẻ, còn nói em thích, rõ ràng là anh thích ấy chứ”

Lâm Chính thấy cô khó chạm, huống chi bây giờ còn có chồng cô chống lưng, anh ta phải biết lấy lui làm tiến.

Vị này là con của chú thím Lâm, là đứa con trưởng của họ, Lâm Chính, người còn lại thì nhỏ tuổi hơn Lâm Chính một chút, tên là Lâm Ôn.

Bọn họ gần nhà, vẫn thường liên lạc. Phải gọi là anh em tri kỉ mới đúng.

Mà Lâm Chính nói không sai, cô thích ăn sủi cảo của Nguyệt Quế làm, càng thích lấy nhiều để chia cho mọi người.

Đường Chỉ Nam lạnh lùng liếc qua Lâm Chính: “Lâm Ôn, anh nói xem anh ấy đúng hay em đúng?”

Người kia nhúng vai: “Anh còn muốn sống”