Không Muốn Xa Em

Chương 29: Mong Cậu Đối Xử Tốt Với Con Gái Tôi




Châu Khả bao nhiêu năm chưa từng khóc lóc thê thảm, bao nhiêu người đàn ông tha thiết cầu xin cô. Bao nhiêu người trên thương trường say đắm cô.

Cô chưa từng rơi lệ vì chuyện gì.

Bây giờ lại đứng trước anh mà dùng chiêu trò này để uy hiếp.

Ninh Giang bỏ tay vào túi quần. Anh không đi, cũng không muốn nhìn thấy Châu Khả lúc bây giờ.

“Tên khốn tránh em rồi, em đến đây khóc làm con mẹ gì?”

“Nghĩ tôi đáng thương mà đến khóc à?”

“Không cần em khóc thay tôi, tránh xa một chút là được”

Lời nói kia như khiến Châu Khả nghẹn ngào rơi lệ, anh nói nặng lời đến thế, muốn cô tránh xa anh. Có phải những điều cô làm đã khiến anh chán ghét rồi không?

Châu Khả vụng về giấu đi nỗi buồn khiến tâm tư Ninh Giang vốn dĩ đã bị kích động.

Ninh Giang cảm thấy quá phiền phức, anh định mở cửa xe lại bị Châu Khả nắm lấy cổ tay:

“…”

“Anh Ninh”

“Anh Ninh làm sao mà lâu đến tìm người ta thế?”

Cô gái kia dừng chân vui vẻ nhìn anh.

Người này hình như Ninh Giang có gặp qua ở quán rượu, qua thông tin mà Dương Xuyên cung cấp cô ta lại rất thích anh.

Ninh Giang nhíu mày không đáp. Người kia lại cất giọng: “Bạn gái anh à?”

“Liên quan đến cô sao?”

Anh trầm mặt hút hết điếu thuốc rồi quay sang Châu Khả: “Lên dự tiệc đi, chị dâu tìm em”

“Sau nay không nên tìm tôi như vậy, không tốt cho hình ảnh của em đâu”

Cô gái kia nhìn nét mờ ám của bọn họ có hơi sững người, có mù mới không nhìn ra được.

Ninh Giang lái xe đi rất nhanh, chỉ trong phút chốc chẳng còn chút vết tích gì.



Đường Chỉ Nam không quá say, nhưng đây là lần thứ hai cô uống nhiều đến như vậy, một phần vì vui, một phần cũng vì có Cố Trạch Minh bên cạnh, gan to thêm một chút.

Mấy nhân viên nữ cười tươi đưa rượu đến chỗ của cô: “Bà chủ, thêm một ly kết nghĩa”

“Được được, một ly thì một ly”

Cô nhận lấy uống một hơi đã cạn sạch. Mấy người bên cạnh có hơi hoảng hốt, nhưng lại cảm thấy cô quá đỗi đáng yêu. Nếu sếp của bọn họ không yêu thật sự quá lãng phí.

Đường Chỉ Nam cầm ly rượu mới lên, nhưng Cố Trạch Minh từ phía sau nhanh chóng cướp lấy: “Đừng uống nữa”

“Các cô định chuốc say cô ấy à?”

“…”

Đám nhân viên tản dần, miệng lí nhí cảm thán ánh mắt lo lắng của anh.

Anh thở dài: “Uống nhiều rồi”

“Anh sao lại đuổi bạn của em đi? Bọn em đã kết nghĩa rồi!” Cô phụng phịu nhìn anh.

“…”

“Bọn họ không chơi với sâu rượu”

“…Anh mới là sâu rượu!”

Cô bĩu môi đánh giá.

Châu Khả không lâu sau cũng trở lại, anh giao cô cho Châu Khả một lúc. Sau khi giải quyết ổn thoả Cố Trạch Minh gọi tài xế đến.

Đường Chỉ Nam say không biết trời trăng tựa vào người anh. Châu Khả bật cười lắc đầu: “Đừng ức hiếp cậu ấy đấy”

“…”

Nhìn dáng vẻ này thật sự giống như Đường Chỉ Nam bị ức hiếp sao?

Cố Trạch Minh hết cách đành gật đầu sau đó lại đỡ Đường Chỉ Nam vào xe. Anh nhỏ giọng nhìn người nọ:

“Dì Hồng đã sắp xếp hết rồi?”

Người nọ gật đầu: “Vâng”

”Lái xe chậm một chút”

Anh quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang say sưa ngủ trong lòng.

Càng nhìn tâm anh lại càng ngứa.

Đợi đến hơn giờ đêm một chút thì bọn họ đã ở trước cửa nhà, Nguyệt Quế nghe tiếng gõ cửa có hơi chau mày mà đi ra.

Bà tựa vào cửa khẽ hỏi: “Ai đấy?”

Bà có hơi nghi ngờ, nghe nói buổi tối dạo này thường sẽ có người lạ đi xung quanh, có khi họ biết bà ở một mình mà tìm đến.

Cố Trạch Minh điềm đạm ho nhẹ: “Mẹ à, là bọn con”

“…Cậu?”

Khuôn mặt bà dãn ra, người kia lại nói: “Con với Chỉ Nam vừa về, có phiền mẹ nghỉ ngơi không ạ?”

Bà nghe được giọng nói có chút quen, nhanh chóng mở cửa. Hình ảnh Cố Trạch Minh bế Đường Chỉ Nam đang ngủ ngoan ngoãn trên tay khiến Nguyệt Quế bất ngờ đứng thẫn người.

Đối diện với Nguyệt Quế đang cản trước cửa, Cố Trạch Minh lại càng bình tĩnh. Hơn một lúc bà mới ý thức được tay anh đã rung.

“Vào đi vào đi”

Căn phòng của bọn họ nằm ở tầng hai nhưng Cố Trạch Minh sẽ thường xuyên dùng phòng cho khách ở tầng dưới để làm việc gấp rút, sợ sẽ làm cô thức giấc khi đi lên lầu, anh đành bế cô đặt lên giường của phòng cho khách.

Người đi theo sau họ từ nãy đến giờ vẫn thắc mắc quan sát hành động của anh. Sợ rằng Nguyệt Quế sẽ lo lắng, anh mới cất giọng:

“Vừa tham gia tiệc xong bọn con liền lên xe về nhà”

“Đi có chút gấp, không kịp chuẩn bị quà cho mẹ”

Bà lắc đầu: “Không cần, trở về là được rồi”

Ngưng một lúc bà lại nói: “Nghỉ ngơi đi, đừng đứng ngây ra đó nữa”

Ánh mắt của Nguyệt Quế dịu hẳn đi từ khi nhìn thấy anh ở cửa. Trong bà dấy lên cảm giác vui sướng, vui thì Đường Chỉ Nam không bị ghét bỏ như bà nghĩ mà xem ra bọn họ có chút tình tứ.

Nhìn cách Cố Trạch Minh lo lắng cho cô, bà càng chắc rằng bản thân đã hiểu được.

Anh gật đầu đảo mắt đi xung quanh: “ Buổi tối con chỉ uống rượu, còn chưa ăn gì”

“Con đi xung quanh tìm quán ăn, mẹ đừng đợi cửa”

Anh nói dứt câu muốn quay đi nhưng Nguyệt Quế cất giọng làm anh nán lại:

“Giờ này không còn ai bán thức ăn đâu”

“Vào bếp đi, tôi nấu mì cho cậu”

Bà chưa bao giờ nói với anh hơn ba câu, nhưng lúc này lại đề nghị nấu thức ăn giúp anh. Cố Trạch Minh mỉm cười, rồi anh lại bật cười thành tiếng nhỏ khiến bà có hơi thẹn.

“Cậu đừng đắc ý”

Anh lắc đầu: “Con không có”

“Tốt nhất là vậy”

Không quá lâu bà mang bát mì đến trước mặt anh, liếc mắt một cái: “Ăn đi”

Anh cầm đũa cúi đầu ăn nhưng vẫn nghe thấy những lời bà nói.

“Tôi đối xử tốt với cậu, không phải là chấp nhận cậu”

“Mà mong cậu đối xử tốt với con gái tôi”