Không Muốn Anh Chỉ Mãi Là Anh Trai

Chương 22: Chịu đựng




" Học sinh trường nào mà có gan động đến trường tôi vậy? Tôi vừa báo cho giáo viên rồi, các cậu còn không mau đi?"- Đường Vi dang tay ra để bảo vệ cho Tịch Nhi, gằn giọng nói.

Đám nữ sinh kia nghe thấy thầy giáo sắp đến thì bảo nhỏ với nhau.

" Đi đi, bị phát hiện thì lắm chuyện đấy!"

" Hôm nay do mày may mắn đó Tịch Nhi, còn con này… mày nhớ mặt tao đấy!"- Nữ sinh thân hình to lớn tiến gần Đường Vi đẩy mạnh cô một cái rồi đi.

Đợi cho cả đám đi hết, Đường Vi mới ngồi xổm xuống hỏi han Tịch Nhi.

" Cậu không sao chứ, tại sao không chống trả?"- Nhìn bộ dạng thảm hại của Tịch Nhi, Đường Vi lấy tay lau nước mắt cho cô.

" Cảm ơn!!"- Tịch Nhi chỉ nhìn qua Đường Vi một cái rồi đứng dậy.

Họ vừa dìu nhau đi ra khỏi phòng vệ sinh nữ,thì Dương Tùng chạy đến đẩy Đường Vi ra.

Hoá ra sau khi kết thúc giờ thi, Dương Tùng có nghe được phong phanh chuyện của Tịch Nhi, anh lập tức chạy tới phòng hội đồng hỏi tìm cô nhưng không ai ở đó. Dương Tùng biết cô chưa lên xe nên chạy một vòng xung quanh tìm cô. Đi qua khu nhà vệ sinh, anh thấy một đám nữ sinh bước ra từ đó. Thấy tò mò anh chạy vào thì bắt gặp cảnh tượng này.

Người con gái anh yêu, đến anh còn không dám đánh thế mà giờ đây, nhìn cô bị thương như vậy anh không khỏi tức giận.

" Mấy người làm gì Nhi Nhi?"- Tay Dương Tùng kéo Tịch Nhi ôm vào lòng, rồi trừng mắt to tiếng với Đường Vi.



" Cậu không cảm thấy mình vô lý à? Tôi vừa cứu Nhi Nhi nhà anh ra khỏi lũ côn đồ kia đó!"- Đường Vi nghe vậy lập tức phản ứng.

" Cô đừng tưởng tôi không biết gì? Tôi mà tra ra được rõ ràng mọi chuyện, cô có dính dáng tới vụ này… đừng trách vì sao tôi ác!"- Dương Tùng vẫn không hạ giọng, trực tiếp bế Tịch Nhi đi.



" Nhi Nhi… anh tin em!"- Để cô ngồi ở ghế đá gần đó, anh ngồi xổm xuống ngẩng mặt lên nhìn cô, tay anh vén tóc cô ra sau tai.

Gương mặt cô lúc này trông vô cùng đáng thương, Dương Tùng càng nhìn càng tức giận, nhưng hành động và lời nói của anh vẫn dịu dàng với cô.

Tịch Nhi nghe anh nói vậy thì vô cùng xúc động, cảm xúc cô vỡ oà, cô ôm anh rồi khóc lớn.

" Dương Tùng… em bị oan"

Cô gái luôn giấu cảm xúc trong lòng không bao giờ nói ra nay lại thoải mái bộc bạch với anh. Dương Tùng ôm cô xoa đầu an ủi.

" Em không nói anh cũng tin em vô điều kiện!! Cứ khóc hết đi, như vậy em sẽ thấy thoải mái hơn!"- Chính hành động ấm áp của anh khiến cô càng thấy tủi thân hơn. Cô ôm anh khóc một lúc lâu, còn Dương Tùng chỉ ôm cô xoa lưng an ủi, không nói gì hết.

Sau khi khóc hết nước mắt, Dương Tùng mới lau sạch mặt cho cô rồi sơ cứu vết thương.

" Chúng ta bị trễ xe rồi anh!"- Tịch Nhi để mặc cho anh bôi bôi xoa xoa trên mặt mình, cô khàn giọng nói.



" Không sao, tí nữa mình gọi xe quay lại đó sau!"- Dương Tùng vẫn tập trung bôi thuốc cho cô, giọng nhẹ nhàng đáp.

" Có anh bên cạnh thật tốt!"- Cô nhìn anh mỉm cười nói.

" Anh nhất định sẽ tìm ra đám người đó, chúng sẽ phải trả giá cho những gì chúng đã làm với em ngày hôm nay!"- Dương Tùng nghĩ lại chuyện vừa rồi thì lại rất tức giận.

"...."

" Tại sao em không phản kháng? Đám đó không là gì với em mà?"- Đây là điều Dương Tùng đang khó hiểu nhất, từ nhỏ hai người đều đã được dạy qua kĩ năng sinh tồn, vậy nên cô cũng đã học qua mọi thể loại võ. Hôm nay nhìn cô bị thương đầy mình như vậy chắc hẳn là cô đã không phản kháng.

" Em chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi!"

" Cho dù em muốn xác định chuyện gì thì cũng phải để ý đến bản thân mình chứ? Em bị thương như vậy anh rất lo!"- Dương Tùng nói tiếp.

"..."- Nhưng cô không nói gì mà chỉ nhìn anh.

" Nhi Nhi của anh, anh nâng như nâng trứng như vậy mà còn có người không biết điều dám động vào em."- Dương Tùng thấy cô im lặng không nói gì thì cúi xuống hôn lên trán cô nói nhỏ.

Tịch Nhi nghe vậy đưa tay lên luồn ra sau cổ anh, kéo anh xuống hôn.

" Cảm ơn anh… Dương Tùng".