Buổi chiều cả đội tuyển phải di chuyển đến địa điểm thi để làm thủ tục. Khách sạn Tịch Nhi đang ở là nơi nghỉ ngơi của các đội tuyển tham gia cuộc thi trên cả nước. Vậy nên khi di chuyển ra xe mọi người phải xếp hàng đi theo đoàn để tránh bị lạc.
Dương Tùng nắm chặt tay cô như đang trông chừng đứa trẻ lên ba. Cô cũng ngoan ngoãn ôm cánh tay anh.
" Đông thật sự… Nhi Nhi thấy hồi hộp không?"- Vì Dương Tùng rất cao nên anh có thể nhìn thấy phía trước nhiều người đang xếp hàng chờ lên xe.
" Có gì đâu mà hồi hộp?"- Tịch Nhi ngẩng mặt lên nhìn anh thắc mắc.
" Nhiều người thì khả năng đoạt giải cũng khó mà!"- Anh cúi người ghé sát tai cô nói.
"Aizzz em không quan trọng lắm đâu!'- Miệng thì nói vậy nhưng Tịch Nhi lại rất lo lắng, năm ngoái mặc dù cô cũng được vào đội tuyển quốc gia nhưng lại thiếu một chút may mắn. Cô chỉ thiếu 0,1 điểm nữa là được giải khuyến khích trong kì thi đó. Hồi đó vì quá buồn bực mà cô ở lì trong phòng một tuần không ló mặt ra.
" Mọi thứ sẽ ổn thôi!"- Dương Tùng dịu dàng xoa đầu động viên cô.
" Năm nay có anh bên cạnh mà!"- Dương Tùng năm ngoái do chọn nhầm môn nên khả năng phát huy của anh không được tốt. Năm nay anh muốn thử sức với Ngoại ngữ nên mạnh dạng chọn Tiếng Anh để ôn thi kết quả là được chọn vào đội tuyển quốc gia.
Còn Tịch Nhi học rất tốt môn Vật Lý, cô luôn thuộc top đầu trong các kì thi do thành phố tổ chức. Nếu đoạt giải kì thi này cô có khả năng sẽ được tuyển thẳng vào những trường đại học danh tiếng.
….
Nói đến Tinh Tinh, sau ngày cô bị thương, đạo diễn vì để tránh làm chậm tiến độ đóng phim, những cảnh quay nguy hiểm sẽ có diễn viên đóng thế.Trong thời gian cô bị thương, Cố Việt Thanh luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô rất nhiều. Đến ngày hôm nay chân cô đã khỏi hẳn cô muốn mua một chút quà đến cảm ơn anh.
Đứng trước cửa nhà anh hơn 10 phút, Tinh Tinh vẫn chưa có can đảm nhấn chuông.
" Mình đến cảm ơn anh ta thôi mà… sao lại phải căng thẳng như vậy?"
" Mà sao không cảm ơn ở đoàn phim? Đến nhà riêng của anh ta làm gì?"
Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định nhấn chuông. Bên trong vọng ra tiếng.
" Tới đây!"
Cánh cửa mở ra, cả hai đều rất bất ngờ khi đối phương xuất hiện.
" Cô…sao lại ở đây?"
" Anh… làm cái gì vậy?"
Cố Việt Thanh có vẻ vừa tắm xong, khăn tắm vẫn còn quấn trên người đã chạy ra mở cửa.
" Sao anh chưa mặc quần áo?!"- Tinh Tinh ngại ngùng nhắm mắt nói.
" Vào đi!"- Việt Thanh không mấy để tâm tới lời nói của cô, anh để cửa ở đó rồi quay lưng đi về phòng.
Tinh Tinh vào sau nên phải đóng cửa, cô choáng ngợp trước cách bố trí tinh tế của căn nhà. Nhìn qua cũng biết Việt Thanh là công tử nhà giàu. Mọi đồ vật được sắp xếp rất ngăn lắp, nội thất cũng rất sang trọng.
" Ai cho cô địa chỉ nhà tôi?"- Việt Thanh bước ra khỏi phòng, quần áo cũng đã được mặc chỉn chu.
" Tôi cất công năn nỉ đạo diễn mãi đó!"- Tinh Tinh đặt túi quà trên bàn rồi ngồi xuống sofa một cách rất tự nhiên.
" Đồ gì đây?"- Việt Thanh vẫn đứng đó mắt nhìn túi đồ cô mang đến.
" Một chút lòng thành của tôi!! Mong anh nhận!!"
" Chân cô khỏi rồi hả?"-
" Ừm"
"..."
" Dù sao trong thời gian qua cũng phải cảm ơn anh đã giúp tôi rất nhiều!"- Tinh Tinh nhún vai dựa người vào ghế nhìn anh.
" Xong rồi thì về đi!"- Việt Thanh hất cằm về phía cửa trả lời với giọng ghét bỏ.
"Nay được nghỉ, anh không cần phải nóng vội đuổi tôi về đâu. Chưa ăn sáng đúng không?"- Nói rồi cô đứng lên tiến tới khu bếp mở tủ lạnh ra ngó nghiêng bên trong.
" Làm gì vậy?"
" Nấu bữa sáng cho anh!"- Tinh Tinh lôi ra một khay trứng cùng với túi rau củ quả đặt trên bàn, xắn tay áo lên rồi nói.
" Anh ra kia ngồi đi, không ăn kiêng gì chứ?"
" Không."- Việt Thanh bất lực để cô muốn làm gì thì làm, anh ra ghế với tay lấy cái điều khiển mở tivi lên xem.
Một lúc sau, Tinh Tinh đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô gọi anh.
" Bữa sáng xong rồi đây!"
Việt Thanh nghe vậy cũng tắt tivi, đứng lên tiến tới chỗ cô.
" Nước cam hay sữa?"
" Nước cam!"- Anh kéo ghế ngồi xuống. Nhìn đĩa thức ăn đang bày trước mặt anh, chúng được cô trang trí rất đẹp. Anh định mở miệng nói cảm ơn…
" Không cần cảm ơn đâu! Anh ăn thử đi!"- Tinh Tinh mang cốc nước cam đặt bên cạnh anh, kéo ghế ngồi đối diện.
" Phần của cô đâu?"- Việt Thanh nhìn trên bàn chỗ cô trống không, thắc mắc hỏi.
" Tôi ăn sáng rồi!"- Tinh Tinh nhún vai trả lời.
Việt Thanh cũng không hỏi thêm gì nữa, lúc này anh cũng đang rất đói rồi. Tinh Tinh đã xếp xong miếng sandwich, cô đưa cho anh, ánh mắt mong chờ cảm nhận của anh.
" Thế nào?"
" Tạm được!"- Miệng nói tạm được nhưng anh lại ăn một cách ngon lành, mặt không giấu được cảm xúc.
Tinh Tinh bất giác cười, cô chống tay lên cằm chăm chú nhìn anh. Quả nhiên, việc cô bị thương cũng không phải là điều đen đủi gì. Chẳng phải nhờ nó mà anh và cô tiếp xúc nhiều hơn với nhau sao?
_________ Hết chương 17________