“ Thực đơn nhà hàng này cũng đa dạng phong phú ghê!! Nhi Nhi, em muốn ăn gì?”- Dương Tùng nắm tay Tịch Nhi, vừa ngẩng mặt lên nhìn thực đơn vừa vuốt cằm suy nghĩ.
“ Thịt lợn xông khói giòn, bít tết, salad cá ngừ hay sushi?”- Đọc qua một lượt thực đơn, Dương Tùng cúi mặt xuống nhìn cô hỏi.
“...”- Tịch Nhi
“ Nhi Nhi… Nhi Nhi!!”- Thấy cô như người mất hồn, anh cúi thấp người nhéo má cô một cái.
“ A…hả?”- Tịch Nhi giật mình định thần lại, cô đưa tay lên xoa xoa chỗ má vừa bị nhéo tròn mắt hỏi anh.
“ Em sao vậy?”- Dương Tùng vẫn nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
" Sao vậy cái đầu anh!! Đứng gần em làm gì? Tránh xa ra…"- Tịch Nhi bất ngờ đổi giọng, lấy tay đấm vào ngực anh.
" ???"- Dương Tùng ôm ngực chịu đau.
" Em… làm sao vậy?"
" Sao trăng cái gì? Ban ngày ban mặt cứ hỏi sao làm gì?"- Tịch Nhi tức giận lớn tiếng quát vào mặt anh rồi đi.
"..."- Dương Tùng đứng hình 3 giây không hiểu chuyện gì xảy ra, anh quay người lại định đuổi theo cô thì một giọng nói bất ngờ vang lên.
" Dương Tùng!!"
"???"- Theo tiếng gọi, anh hướng mắt về phía trước. Một cô gái có gương mặt xinh đẹp, ăn mặc nhẹ nhàng, tay cầm khay đồ ăn tiến tới phía anh.
" Nhớ tôi chứ?"- Đường Vi mỉm cười nhìn anh mắt không rời.
" Cậu vẫn đẹp trai như vậy!!"
" Chúng ta quen nhau à?"- Dương Tùng xỏ tay vào túi quần giọng lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt.
" Đường Vi… chắc tên này cậu không quên chứ?"- Thấy phản ứng xa lạ của anh cô không mấy bất ngờ, vì từ trước đến nay đều vậy. Những đứa con gái anh từng đá cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.
Nghe thấy tên này, phản ứng của anh có chút thay đổi. Im lặng một hồi lâu, cuối cùng anh lên tiếng.
" À… tôi nhớ ra rồi!"
" Quả nhiên, tôi nói mà … làm sao cậu quên được tên tôi cơ chứ!!"- Đường Vi nghe nói vậy thì rất vui, cô đặt khay đồ ăn xuống bàn định tiếp tục nói nhưng…
" Cô muốn hỏi tôi thuốc say xe hả?"- Dương Tùng nghiêng đầu nhìn cô.
" Nãy cô suýt bị say xe mà??"-
"...."- Đường Vi
" Cái đó cô hỏi bạn khác đi, tôi không có!"- Dương Tùng nói rồi cúi đầu lịch sự chào tạm biệt.
" Hơ hơ… não cậu ta dùng để chứa cái gì vậy?"- Đường Vi tức giận giậm mạnh chân xuống đất.
….
" Cái tên đểu cáng nhà anh, yêu nhau chưa được bao lâu mà bạn gái cũ đã tìm tới tận cửa rồi!!"- Tịch Nhi đá chân vào tường tức giận hét lớn.
" Rồi gì chứ… giúp tớ theo đuổi Dương Tùng… hơ hơ…"- Tịch Nhi bắt đầu nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó của mình và Đường Vi.
…
" Được không Tịch Nhi?"- Thấy Tịch Nhi nhìn cô không nói gì, Đường Vi nghiêng đầu hỏi.
" Chẳng phải trước đó hai người chia tay rồi sao?"- Tịch Nhi bình tĩnh trả lời.
" Đấy là do Dương Tùng chuyển sang lớp cậu…!!"- Đường Vi ngồi xuống giường tay mân mê chiếc nhẫn đang đeo.
"..."
" Cậu biết không?? Chiếc nhẫn này là Dương Tùng tặng tớ đó!!"- Đường Vi ngẩng mặt lên nhìn Tịch Nhi cười.
Nhẫn à… chẳng phải bạn gái nào của anh cũng được tặng nhẫn sao??? Tại sao cô chưa có??
" Tớ tin chắc rằng, cái nhẫn giống như này Dương Tùng vẫn còn giữ!!"
" Tại sao lại chắc chắn như vậy?"- Tịch Nhi quyết định không để tâm tới lời nói của Đường Vi, tiếp tục sắp hành lí.
" Bây giờ cậu chịu giúp tôi… có lẽ cậu sẽ biết!!"- Đường Vi nhìn cô bằng ánh mắt cầu khẩn.
…..
" Em cảm thấy khó chịu trong người à Nhi Nhi??"- Dương Tùng thấy Tịch Nhi ngồi một góc trong khu nhà ăn tay cầm cốc nước nghịch nghịch. Anh chạy tới chỗ cô, kéo ghế phía đối diện rồi ngồi xuống.
" Nhìn ra à?"- Tịch Nhi lạnh lùng ngước mắt lên nhìn anh.
" Nhi Nhi nói anh nghe được không? Anh làm sai điều gì à?"- Dương Tùng nũng nịu lay lay tay cô.
" Anh đang tỏ ra ngốc nghếch à?"- Tịch Nhi nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực.
" Thì anh ngốc thật mà… ngốc mới không hiểu sao em dỗi anh này!!"- Dương Tùng buồn bực nắm lấy gấu áo của cô kéo kéo.
" Dương Tùng... thấy người yêu cũ của anh chưa?"- Cô nghịch ngón tay anh, nhỏ giọng hỏi.
" Hả??"
" Anh có thích giả ngu không?"- Tịch Nhi mất kiên nhân nhéo mạnh vào tay anh.
" A…đau… anh không biết thật mà!!"- Dương Tùng không rụt tay lại mà để nguyên tay ở đó cho cô véo.
" Anh có tin em cắn nát tay anh không?"- Tịch Nhi lườm anh.
" Anh không biết gì hết… thật đấy!!"
" Đường Vi cũng không nhớ gì hả?"- Cô cầm cốc nước lên uống liền một ngụm lớn, mắt vẫn lườm anh.
" Ơ… em cũng quen người đó à?"
" Ý là sao?"
" Cô ấy vừa hỏi anh thuốc say xe!! Cơ mà sao cô ấy lại biết tên anh nhỉ?"- Dương Tùng nhìn cô ánh mắt khó hiểu.
"...."- Tịch Nhi.
" Bạn em à?"- Thấy cô không trả lời, anh tiếp tục hỏi.
" Bạn gái cũ của anh giờ là bạn cùng phòng của em!!"
" Cô ấy tự nhận là bạn gái cũ của anh á?"
"...."- Tịch Nhi.
" Trước đó anh đã yêu ai bao giờ đâu mà có bạn gái cũ ??"
___________Hết chương 15________