Không Làm Thế Thân – Hứa Quân Tam Sinh

Quyển 1 - Chương 1: Yêu người tự bao giờ




Tiết trời hè tháng Bảy nóng như đổ lửa, mặt đất nóng cháy, bầu không khí cũng oi bức đến mức làm người ta choáng váng. Nhân viên trong đoàn làm phim mướt mát mồ hôi, tay cầm quạt nhỏ xoay qua xoay lại hòng dùng chút gió đánh lừa cảm giác, cơ mà gió thổi ra toàn gió nóng. Vai nữ số một đang diễn, đạo diễn và nhà làm phim đều đang tập trung ở phía bên kia theo dõi, biểu cảm người nào người nấy đều trông hơi cau có vì sự nóng nực của thời tiết.

Ở một góc khác của phim trường, dưới tán cây có bóng râm nhỏ, mát hơn những chỗ khác chút xíu.

Nguyễn Tri Vi và Tiếu Mông Mông chọn một chỗ không người, kê ghế ngồi đọc kịch bản.

Nguyễn Tri Vi đọc hết sức tập trung. Cô sở hữu góc nghiêng rất đẹp, hàng mi dài hơi rủ xuống tạo thành bóng nhỏ.

Cái nóng của mùa hè không thể khiến cô phân tâm.

Tiếu Mông Mông lại không thể ngồi yên như thế. Thời tiết hôm nay quá nóng, tâm trạng cô ấy bị ảnh hưởng nên không tài nào đọc nổi kịch bản. Cô ấy lật kịch bản loạn cả lên, ấy thế mà tiếng giấy đập loạn cả lên như thế vẫn không làm Nguyễn Tri Vi mất tập trung.

Tiếu Mông Mông không nhịn được cảm thán: “Vi Vi, sao cậu nghiêm túc thế? Mỗi khi cậu tập trung vào một cái gì đó là không có tác động nào khiến cậu rời mắt cả. Cậu không thấy nóng à?”

Nguyễn Tri Vi nhẹ nhàng đáp: “Bình tâm ắt sẽ thấy mát.”

Khi cô cười nhẹ như thế, phần mắt cong cong, trông vừa dịu dàng lại nhã nhặn, Tiếu Mông Mông nhìn không rời mắt.

Đã thế, lúc này đây Nguyễn Tri Vi còn đang mặc sườn xám. Bộ phim bọn họ đóng có tên là <Khói lửa>, thuộc thể loại dân quốc. Nguyễn Tri Vi đóng vai nữ số 3, thân phận là một nữ ca sĩ. Bộ sườn xám hồng phấn cô đang mặc trên người càng thêm tôn vóc dáng thướt tha, lả lướt say lòng người.

Cô sở hữu làn da trắng muốt như ngọc, vốn thuộc kiểu gợi cảm quyến rũ, nhưng cố tình gương mặt lại trông hơi vô tội, khiến cô vừa có được sự thanh thuần lại chẳng làm mất đi vẻ quyến rũ.

Thứ hấp dẫn người khác nhất là khí chất của Nguyễn Tri Vi. Thứ toát lên từ cô mang vẻ đẹp rất xưa, uyển chuyển tựa tiểu thư đài các, trong sáng nhẹ nhàng, tựa như nàng tiên trong tranh.

Tiếu Mông Mông nhỏ giọng thở dài: “Vi Vi, chắc chắn cậu sẽ nổi tiếng. Tớ nói thật đấy! Cậu đẹp như tiên nữ ấy! Nhìn một vòng giới giải trí, tớ chưa thấy ai đẹp như cậu.”

Nguyễn Tri Vi khá kém trong việc đáp lại lời khen ngợi nên không thể làm gì khác ngoài cười trừ, xong cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản.

Không lâu sau, di động Nguyễn Tri Vi rung nhẹ. Cô cầm lên nhìn lướt qua, vừa nhìn cái tâm trạng bình tĩnh đã bị đánh tan, như có viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, khiến mặt hồ gợn sóng.

Là Thẩm Yến gửi tin nhắn đến: “Anh đến Giang Lư rồi.”

Giang Lư là nơi các cô đang quay phim, một địa phương vừa xa xôi lại hẻo lánh. Với tính cách của Thẩm Yến, bình thường chẳng đời nào anh chạy tới đây, chẳng hiểu sao lúc này lại tới.

Cô nhanh chóng hồi âm: “Khoảng mấy giờ anh tới? Có cần em đi đón anh không?”

Đợi một lúc vẫn chưa thấy bên kia trả lời.



Nguyễn Tri Vi cắn môi trầm ngâm, nhưng cũng không thể làm gì khác. Thẩm Yến là như vậy đấy. Muốn anh trả lời tin nhắn của cô thì phải xem tâm trạng anh thế nào đã. Hôm nào trái tính trái nết thì không trả lời luôn, chuyện này xảy ra như cơm bữa.

Nguyễn Tri Vi toan tiếp tục đọc kịch bản nhưng không tài nào đọc nổi. Mắt cô cứ liên tục liếc điện thoại, chờ màn hình sáng lên cùng dòng thông báo.

Tới Tiếu Mông Mông ngồi cạnh cũng phát hiện ra sự sốt ruột của cô, trêu chọc: “Vi Vi, tớ vừa khen cậu có tinh thần tập trung cao độ, sao cậu phân tâm ngay được thế? Sao nào? Giờ không bình tâm nữa hả? Tớ bảo mà, trời nóng như này sao chịu nổi chứ.”

Nghe vậy, lòng Nguyễn Tri Vi chợt thấy hơi khó chịu. Đương nhiên, lý do không phải vì nóng.

Mà là vì tâm cô đang không tịnh.

Thẩm Yến giỏi như thế đấy, một tin nhắn thôi cũng có thể làm cô xao động.

*

Nguyễn Tri Vi chờ mãi không thấy màn hình điện thoại sáng lên, cuối cùng đành từ bỏ. Có lẽ, Thẩm Yến tới đây không phải để gặp cô.

Buổi tối cô có cảnh, cô cần tập trung chuẩn bị.

Thế là, Nguyễn Tri Vi điều chỉnh lại mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong kịch bản đến độ quên cả thời gian.

Chẳng biết qua bao lâu, nhóm người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện bầu không khí đoàn làm phim trở nên kỳ lạ.

Đám đông đang phấn khởi thảo luận gì đó, hoàn toàn không bị cái oi bức làm ảnh hưởng.

Tiếu Mông Mông đang ngồi buôn dưa với một nữ diễn viên khác, thấy Nguyễn Tri Vi ngẩng đầu lên, cô ấy hưng phấn kéo luôn cô vào cuộc trò chuyện: “Vi Vi, nãy do cậu chú tâm quá nên tớ ngại không dám quấy rầy cậu. Nói cậu nghe nè, vừa rồi có một anh chàng cực đẹp trai tới đoàn làm phim của chúng ta đấy! Người đó đẹp hơn tất cả những nam minh tinh tớ từng gặp! Cậu nhìn đi, đứng ở chỗ đó kìa, đạo diễn nhiệt tình với anh ấy kinh khủng. Anh ấy là ngôi sao nào thế nhỉ? Sao trước giờ tớ không nghe ai nhắc tới.”

Nữ diễn viên bên cạnh mở miệng đáp: “Cô chưa nghe ai nói à? Đấy là Thẩm Yến, cậu Hai nhà họ Thẩm đấy, nổi tiếng sống trong nhung lụa, xe sang xếp hàng đàn. Hình như còn có cái danh gì mà Tứ thiếu Bắc thành ấy. Gần đây anh ấy có đầu tư hai hạng mục, kiếm bộn tiền. Anh ấy với đạo diễn đoàn chúng ta là bạn, nay tới thăm bạn thôi.”

Nghe thấy hai chữ “Thẩm Yến”, nhịp tim Nguyễn Tri Vi thay đổi ngay tức thì. Cô ngước mắt lên nhìn về phía Thẩm Yến, chỉ trong phút chốc đã nhận ra anh đứng đâu giữa đám đông.

Là anh.

Anh tới đoàn làm phim.

Thẩm Yến người cao chân dài, ung dung đứng đó, toàn thân toát ra vẻ bất cần đời. Anh có đôi con ngươi đen láy, đuôi mắt xếch nhẹ, trông vô cùng đa tình. Lúc này đây, anh nhếch môi cười nhẹ, câu được câu chăng nói chuyện phiếm với đạo diễn.

Đứng cạnh anh có rất nhiều người, nào là đạo diễn, rồi nhà làm phim,… Nhưng Nguyễn Tri Vi chỉ thấy rõ một mình anh.



Cô nghe được tiếng tim mình đập rộn ràng, mạnh tới mức làm lồng ngực cô tê dại.

Càng nghĩ, cô càng thấy chua xót.

Vì người cô yêu là Thẩm Yến, nên anh dễ dàng khơi gợi mọi cảm xúc trong cô.

Theo cách nói của bạn thân cô thì, nếu thân phận của cô là một vị thượng tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, sự chuyển động của vạn vật chẳng thể tác động được tới cô thì Thẩm Yến là tâm ma làm cô đọa tiên, để cô nhập ma. Không những thế, còn là cô cam tâm tình nguyện.

Nguyễn Tri Vi lại mở điện thoại ra xem thông báo. Anh vẫn không trả lời cô, không nói cho cô biết là anh đến đoàn làm phim.

Thẩm Yến ở phía xa xa lơ đãng nhìn phía này. Anh đứng cách đám đông nhốn nháo, mắt nhìn thẳng Nguyễn Tri Vi, nhếch môi cười khẽ.

Cặp mắt đào hoa như biết thả thính người khác, đong đầy xuân sắc.

“Má nó chứ! Tôi chết mất thôi! Anh ấy đang nhìn về phía tôi kìa cười! Cười một cái lấy luôn mạng tôi rồi!” Tiếu Mông Mông kích động nói.

“Suỵt, nhỏ giọng thôi.” Nữ diễn viên khác nhỏ giọng nhắc nhở.

Nguyễn Tri Vi chạm mắt với Thẩm Yến chưa đầy một giây đã vội vàng dời đi. Cô không dám đối mắt với anh, sợ bị lộ tẩy.

Cô chưa quên, mối quan hệ tình nhân của bọn họ không thể để lộ ra trước người khác.

Tiếu Mông Mông vẫn còn rất hưng phấn, nắm lấy tay Nguyễn Tri Vi nói: “Vi Vi, cậu có thấy Thẩm Yến cực kỳ cực kỳ đẹp trai không? Anh ấy vừa nhìn về phía chúng ta cười đấy, cười đẹp hết phần người khác luôn! Đúng gu tớ rồi!”

Nguyễn Tri Vi im lặng mấy giây rồi nhẹ giọng đáp: “Tớ không nhìn rõ.”

“Anh ấy đứng cách chúng ta hơi xa, chả trách cậu không nhìn rõ.” Tiếu Mông Mông thở dài: “Ôi, hình như anh ấy phải đi rồi…”

Nguyễn Tri Vi cúi đầu không nhìn về phía bên kia, cô nhìn chăm chăm vào lời thoại trong kịch bản, cố gắng kéo sự tập trung vào trong lời thoại, suy nghĩ xem phải để lộ cảm xúc gì khi nói nó.

Tiếng bên cạnh nhỏ dần, đoàn làm phim khôi phục sự yên tĩnh, hẳn là Thẩm Yến đã rời đi rồi.

Vất vả lắm Nguyễn Tri Vi mới kéo sự tập trung của mình về lại kịch bản, vậy mà đúng lúc này điện thoại lại “ting” một tiếng. Nguyễn Tri Vi mở điện thoại ra xem, cô nhận được dòng tin nhắn:

[Yến: Khách sạn Lan Mộc phòng 3456, đừng để anh chờ lâu.]

Ý nghĩa câu đó là gì, không cần nói cũng biết.