Không làm thế thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 22




Đạo diễn Từ đứng lên, đi tới vỗ bả vai cô, nói thẳng: “Chắc chắn là cháu rồi!”

Bên sản xuất phim ngạc nhiên vô cùng, họ chưa gặp tình huống chưa kết thúc buổi thử vai đã chốt diễn viên như này bao giờ, cố chen vào nói: “Đạo diễn Từ, còn mấy diễn viên chưa thử vai thì sao…”

“Không thử nữa, buổi thử vai tới đây là kết thúc.”

Nguyễn Tri Vi lúc này vẫn chưa hoàn hồn, nhà sản xuất ở bên cạnh hết lòng khuyên nhủ: “Đạo diễn, vai nữ chính chúng ta đã định sẵn diễn viên rồi, thế này không được…”

“Định cái gì mà định?” Đạo diễn Từ cắt ngang lời nhà sản xuất: “Đôi bên đã ký hợp đồng chưa mà bảo định sẵn, không phải cô ta còn đang phân vân à? Muốn vào đoàn mà không chịu trau dồi kỹ thuật diễn, với trình diễn xuất đó có cho không tôi cũng chẳng thèm. Cậu đi nói với bên cô ta là không cần phân vân nữa, tôi chọn được nữ chính rồi.”

Ý đạo diễn Từ đã quyết, bên nhà làm phim không nói gì được nữa.

Đạo diễn Từ nhìn Nguyễn Tri Vi, càng nhìn càng thấy hài lòng: “Vẫn là phải tự mình trải nghiệm mới hiểu rõ được lòng người. Cả cháu và Tô Ngự đều là những đứa trẻ ngoan, mấy ngày nữa sẽ có người liên hệ với cháu để ký hợp đồng, ở nhà đợi tin nhé.”

Lúc này đây, Nguyễn Tri Vi có thể khẳng định rằng, cô đã chinh phục được đạo diễn bằng diễn xuất, nắm chắc vai nữ chính <Nỗi lòng không thể nói> trong tay.

Niềm vui lớn bất ngờ vây lớn làm cô cười tít mắt: “Cảm ơn đạo diễn.”

“Ôi, cảm ơn gì chứ, đây là thứ cháu nên được, mau về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Ra khỏi phòng thử vai, Nguyễn Tri Vi phát hiện những người xếp hàng sau cô đợi thử vai nữ chính đã rời đi hết, chỉ còn Tiếu Mông Mông và Tô Ngự đứng cạnh cửa chờ cô: “Vi Vi, nãy tớ ở bên ngoài nghe thấy trong phòng có tiếng vỗ tay xong có nhân viên ra thông báo buổi thử vai kết thúc. Đạo diễn Từ chọn cậu rồi đúng không?”

Nguyễn Tri Vi vui mừng nói: “Ừm.”

“Vi Vi của tớ giỏi quá đi mất! Tham gia thử vai thôi cũng thẳng hết mọi người, hu hu hu, không hổ là Vi Vi của chúng ta!”

Tô Ngự lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn hai cô gái vui sướng tới quên trời quên đất, từ khóe mắt đến khuôn mặt đều toát lên sự vui vẻ không giấu được, làm khóe môi cậu ta cũng nhếch lên.

Cậu ta biết, Nguyễn Tri Vi sẽ làm được.

Bởi vì người đó là cô!

Mấy ngày sau, Nguyễn Tri Vi ở nhà nhận được tin của đạo diễn Từ, chị quản lý đứng ra ký hợp đồng, chính thức xác nhận Nguyễn Tri Vi đóng nữ chính phim <Nỗi lòng không thể nói>.

Lúc gọi đến, chị quản lý cũng hết sức kinh ngạc: “Vi Vi, sao lúc nào em cũng biết tạo niềm vui bất ngờ cho chị thế? Em làm vậy khiến quản lý như chị thấy có lỗi với em quá. Haiz, cũng tại tài nguyên của công ty quá ít, sau này chị sẽ giúp em để ý một hai cái xem có cái nào phù hợp không. Phải rồi, gần đây bên chương trình <Diễn viên phái thực lực> đang chiêu mộ người tham gia, một nơi rất lý tưởng cho em rèn diễn xuất đấy. Em mà đến đó chắc sẽ biểu hiện tốt thôi, mấy ngày nay chị sẽ quan sát kỹ, có tin tốt sẽ báo cho em ngay.”

“Vâng.”

“<Nỗi lòng không thể nói> của đạo diễn Từ sẽ khai máy vào tháng sau, tháng này em ở nhà nghiên cứu cho kỹ kịch bản, điều chỉnh tốt trạng thái đi nhé. Đạo diễn Từ luôn yêu cầu rất cao với mỗi tác phẩm của mình, kể cả sau phim có không hot thì cũng tích được cho em chút danh tiếng.”

Bản thân Nguyễn Tri Vi cũng nghĩ như vậy nên đáp luôn: “Em hiểu rồi.”

Nguyễn Tri Vi vừa cúp điện thoại, Hướng Cẩm Thu ngồi bên cạnh đã nhào tới ôm: “Bé cưng siêu quá! Tớ cứ có cảm giác mình đang nhìn cậu trưởng thành lên từng ngày ý, đợi đấy, tớ sẽ là fan trung thành đầu tiên của cậu, làm số liệu cho cậu, làm quản lý hậu viên hội của cậu luôn!”

Nguyễn Tri Vi bị bạn ôm chặt, dở khóc dở cười nói: “Cẩm Thu, cậu tập trung viết truyện đi, độc giả đang đợi cậu ra chương mới đấy, không cần chạy theo làm fan tớ đâu.”

“Hôm nay không đăng chương mới nữa, tớ mời cậu đi ăn, chúng ta đi ăn mừng thôi nào!”

“Để tớ mời. Thời gian này tớ ở ké nhà cậu, phải để tớ mời mới phải phép.” Nguyễn Tri Vi thực sự rất biết ơn Hướng Cẩm Thu lúc này đây tình nguyện giang tay trợ giúp, chờ đóng phim xong cô cũng có tiền, có thể trả hết nợ cho Hướng Cẩm Thu rồi.

Hướng Cẩm Thu cũng không dùng dằng với sự khách sáo của Nguyễn Tri Vi: “Thế cũng được, cuối cùng vẫn là hai ta muốn ăn mừng mà, đi thôi!”



Nguyễn Tri Vi ăn mừng thì phía Thẩm Yến cũng đang chìm trong tửu sắc cùng bạn bè.

Nói đúng ra thì hội con nhà giàu như bọn họ ngày nào cũng chìm trong xa hoa trụy lạc.

Mấy ngày nay Nguyễn Tri Vi không liên lạc với anh khiến Thẩm Yến cảm thấy cuộc sống mình cứ thiếu thiếu cái gì đó. Ban ngày anh chìm trong guồng quay công việc nên không cảm nhận được rõ, chỉ đến tối khi về nhà đối diện với căn phòng trống trải, anh mới thấy vô cùng cô độc.

Thế là tối nào anh cũng tới tìm hội Quách Kỳ chơi để giết thời gian.

Rõ ràng trước khi quen Nguyễn Tri Vi, cuộc sống của anh chính là như thế này, ngợp trong vàng son, hào nhoáng xa hoa, nhưng giờ quay lại lại thấy bản thân không thích ứng được với bầu không khí này.

Ánh đèn trong phòng bao mờ mờ, bóng màu chậm rãi chuyển động chiếu ra những dải màu sắc sặc sỡ hắt lên vách tường. Phụ nữ ai cũng ăn mặc mát mẻ, mùi hương ngọt ngào, đàn ông thì ngả ngớn hùa theo, ngồi lẫn vào nhau vô cùng náo nhiệt.

Có người chơi bài, cũng có đôi nam nữ ngồi cạnh nhau âu yếm. Thẩm Yến thuộc nhóm ngồi đánh bài, anh ngồi ngay cạnh Quách Kỳ, thỉnh thoáng ngó sang xem bạn đánh rồi chỉ một hai nước đi.

Có anh chàng nhà giàu nọ nói: “Anh Kỳ, anh chơi dơ quá đấy, ai cho anh dẫn theo trợ thủ hả?”

“Người ngoài gì chứ.” Quách Kỳ mặt dày nói: “Tôi với anh Yến là một mà.”

Thẩm Yến liếc mắt nhìn anh ta, nói thẳng: “Chỉ bài là vì cậu chơi quá nát, tôi nhìn ngứa mắt.”

“Ái chà, anh Kỳ bị anh Yến ghét bỏ rồi…”

“Ha ha ha ha, may mà đêm nay anh Yến không ra sân chơi, không thì mấy đứa mình chẳng còn quần lót mà mặc về…”



Thẩm Yến nhếch môi cười hùa theo, thỉnh thoảng lại đón ý nói chêm vào sự ồn ào của bọn họ, bầu không khí nhìn qua vô cùng náo nhiệt, mọi cử chỉ hành động đều như cá gặp nước. Nhưng chỉ mình anh biết, lòng mình giờ như một bãi nước đọng. Mặt hồ lăn tăn nhẹ nhưng sâu bên trong lại tĩnh lặng vô cùng, thậm chí còn không cảm nhận được cảm giác vui vẻ.

Thẩm Yến cũng không biết bản thân bị làm sao nữa.

Đúng lúc ấy, màn hình điện thoại anh sáng lên, anh vô thức liếc qua nhìn màn hình thấy bên trên hiển thị thông báo liên quan đến tiền điện thoại thì mặt lạnh tanh ấn tắt đi.

Anh luôn vô thức chờ mong một điều gì đó, nhưng chờ mãi vẫn không chờ được.

Thật ra, sâu trong nội tâm Thẩm Yến biết bản thân đang trông mong cái gì. Vừa nghĩ tới tên Nguyễn Tri Vi, anh mất sạch hứng thú chơi bài.

Quách Kỳ thấy Thẩm Yến lặng yên không nói như hiểu ra gì đó, lập tức nháy mắt ra hiệu với người đàn ông ngồi đối diện, người nọ cũng hiểu ngay ý định của anh, lập tức rút điện thoại ra gọi: “Alo, dì Vương à, dì mau gọi mấy em gái trắng trẻo lên đây đi, nhanh lên đấy.”

Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông đó lập tức ra dấu “ok” với Quách Kỳ.

Không lâu sau, cửa phòng bao mở ra, bốn cô gái ăn mặc mát mẻ nối đuôi nhau đi vào, ai ai cũng trang điểm mặt mày tinh tế, dáng người thướt tha, yểu điệu, khiến cho những người đàn ông trong phòng ai cũng phải ngước lên nhìn.

Ván bài bên Quách Kỳ cuối cùng cũng đi tới hồi kết, anh ngồi dựa lưng vào ghế sofa, vỗ vai Thẩm Yến chọc ghẹo: “Ra đây chơi phải thả lỏng đi chứ, chọn một em đi.”

Thẩm Yến nhìn một dàn em gái mới tới là biết ngay chủ mưu vụ này là Quách Kỳ. Nhóm cậu ấm này quả thật chẳng biết làm gì, nhưng ăn chơi sa đọa thì là nhất.

Thẩm Yến mặt mày lạnh tanh nhìn lướt qua bốn cô gái, đến khi nhìn tới cô gái đứng chính giữa, anh không kiềm được mà nán lại lâu hơn vài giây.

Quách Kỳ chú ý tới chi tiết đó, lập tức ngoắc tay gọi cô đứng giữa ra: “A San, qua đây phục vụ anh Thẩm đi.”

A San vui mừng vội vàng chạy tới. Cô ta sớm đã nghe qua danh tiếng của Thẩm Yến, anh rất hào phóng, vẻ ngoài lại đẹp trai, là cậu ấm được rất nhiều người coi trọng. Hôm nay cô ta phải may mắn cỡ nào mới được anh nhìn trúng chứ.

Đèn trong phòng bao không đủ sáng nên đứng cách một khoảng A San không thể trông rõ nét mặt Thẩm Yến, vậy nên cô ta bước rất nhanh để đi tới nhìn rõ dung mạo anh, nhưng càng đến gần, bước chân cô ta càng chậm lại.

Bởi vì, cô ta không ngờ Thẩm Yến lại đẹp như vậy. Càng đến gần, nhìn càng rõ, tim cô ta đập càng mạnh, không giấu nổi sự ngượng ngùng đang len lỏi trong người.

Đến khi đi tới bên cạnh Thẩm Yến, cô ta như nín thở quan sát gương mặt anh.

Người đàn ông vai rộng eo thon ấy lười biếng ngồi tựa người vào ghế sofa, đường nét trên gương mặt đó rất sắc nét, con ngươi đen láy, đôi mắt đào hoa hẹp dài hút hồn, mang lại cho anh cảm giác phong lưu hết sức tự nhiên nhưng cũng ẩn chứa nguy hiểm không kém. Cổ áo chữ v làm lộ ra một phần da thịt, từng đường cong tạo ra cảm giác lạnh nhạt, anh chỉ cần ngồi đó thôi cũng tạo nên phong cảnh rung động lòng người nhất.

Trước đấy, A San từng gặp không ít con nhà giàu nhưng hầu hết đều là những tên béo ục ịch trông hết sức dầu mỡ, nhưng Thẩm Yến hoàn toàn không có cảm giác đó. Anh lạnh nhạt kiêu ngạo, nhìn thì như ung dung hòa nhã với tất cả nhưng phảng phất trong đó lại là sự lạnh lùng không nói rõ được.

“Ngồi đi.” Thẩm Yến thấy cô ta đứng yên bèn mở miệng nói trước, giọng nói trầm thấp.

Tim A San đập thình thịch như nổi trống, cô ta gật nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yến.

A San thầm nhủ bản thân phải dốc hết sức lấy lòng Thẩm Yến, thế là cô ta lấy một quả nho trên mâm trái cây ra cẩn thận lột vỏ rồi đưa tới bên miệng anh, nũng nịu nói: “Anh Thẩm, anh ăn thử quả nho này đi.”

Thẩm Yến không nhúc nhích.

A San không nhìn thấu sắc mặt Thẩm Yến, lo bản thân phục vụ anh không chu đáo bèn chủ động kéo tay, thậm chí còn dựa người mình vào anh để cho anh tiện động tay động chân, dịu dàng nói: “Anh Thẩm à, nếm thử đi mà.”

Nhưng, ngay khoảnh khắc cơ thể cô ta dán vào cánh tay anh, sắc mặt Thẩm Yến trở nên lạnh tanh

Anh nghiêng đầu nhìn A San, con ngươi đen láy khó nhìn thấu cảm xúc, mở miệng nói: “Cút!”

Nhìn người đàn ông mới ban nãy còn tươi cười nay đã lạnh lùng thay đổi sắc mặt, A San sợ hãi rút tay về, xin lỗi rối rít: “Xin lỗi anh Thẩm, em xin lỗi…”

“Biến đi.” Giọng Thẩm Yến vẫn lạnh như băng.

Người trong phòng bao nghe thấy động tĩnh đồng loạt quay về phía bên này xem xét tình hình. Ba cô gái mới nãy còn hâm mộ A San được Thẩm Yến để ý nay lại thấy vô cùng hả hê, nhỏ giọng xì xào bàn tán.

A San không dám ngồi đó nữa, đứng lên cúi gập người xin lỗi.

Quách Kỳ thở dài, nói với A San: “Được rồi, cô ra ngoài trước đi. Hôm nay tâm trạng anh Thẩm không tốt, không sao đâu, không trách cô đâu.”

“Cảm ơn anh Thẩm, cảm ơn anh Quách!” A San nghe vậy như được ân xá, lập tức chạy biến ra ngoài.

Sự việc vừa qua, trong phòng bao lập tức khôi phục lại sự náo nhiệt. Quách Kỳ ngồi dịch lại chỗ Thẩm Yến, bất lực nói: “Cậu thế này không bình thường tí nào.”

Thẩm Yến cũng tự biết mình không bình thường, bực bội day day huyệt thái dương.

Quách Kỳ biết, tuy Thẩm Yến hay lông bông lêu lổng với đám bọn họ nhưng anh chưa bao giờ đụng vào những người phụ nữ đó. Anh sợ bẩn. Nhưng ít nhất, anh cũng biết giữ thể diện cho họ, sẽ không để ai phải xấu hổ, ngượng ngùng, ra tay boa tiền cũng rất hào phóng.

“Gửi cho cô gái vừa rồi ít tiền đi.” Sau cùng, Thẩm Yến chỉ nói đúng một câu.

Thẩm Yến cũng không biết mình bị làm sao nữa. Trước kia, anh rất am hiểu việc chọc ghẹo, hùa theo những cô gái đó, nhưng mới nãy anh lại không sao giả vờ tiếp nữa.

Bản chất Thẩm Yến không cùng một kiểu với nhóm Quách Kỳ. Anh không sống phóng túng, “sống phóng túng” ở đây chỉ là vỏ bọc để anh đối phó với đối thủ cạnh tranh. Một loạt các scandal trước đó của anh, như tỉ mỉ săn sóc các cô gái, mập mờ với nhiều cô không đếm xuể, tất cả chỉ là để phục vụ cho vẻ ngoài “sống phóng túng”.

Anh rất am hiểu việc tỏ ra phóng túng, diễn đủ tốt để lừa gạt tất cả mọi người, từ đối thủ đang rình rập trong bóng tối đến đôi cha mẹ, người anh trai chưa bao giờ để anh vào mắt kia cũng không một ai biết. Họ luôn nghĩ anh là một cậu ấm nhà giàu không học vấn, không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết lông bông.

“Sống phóng túng” tất nhiên là phải hào phóng với tất cả các cô gái, yêu chiều một chút mới đúng bài. Nhưng chỉ cần đối phương có ý định bò lên giường anh, Thẩm Yến lập tức tìm cớ rút lui, không bao giờ gặp lại người đó nữa.

Anh luôn luôn làm tốt việc đó, nhưng lần này anh lại không làm được.

Người tên A San kia có thể coi như có vẻ ngoài thanh thuần nhất trong bốn người, nhìn từ xa sẽ mang lại cảm giác hơi hơi giống Nguyễn Tri Vi nên anh mới nhìn thêm vài giây.

Nhưng chung quy không phải.

Đúng là anh bị ảo giác rồi, giờ nhìn đâu cũng cho rằng người đó là Nguyễn Tri Vi.

Quách Kỳ sớm đã phát hiện ra dạo này tâm trạng Thẩm Yến rất tệ hại, không kiềm được hỏi dò: “Cậu thế này là vì Bạch Khởi về nước à? Có phải cậu tiếp tục theo đuổi cô ấy nhưng bị từ chối không?”

“Ai cơ?” Thẩm Yến nhíu mày.

“Bạch Khởi ấy.”

Thẩm Yến lúc này mới choàng tỉnh nhớ ra có một người tên như vậy, nói: “Không phải.”

“Thế gần đây cậu làm sao vậy?” Quách Kỳ trầm tư nghiền ngẫm, sau đó một tia sáng chợt lóe lên trong đầu anh: “À, tôi biết rồi, có phải là tại cô gái mà lần trước cậu mua bánh ngọt để dỗ không? Cái cô mà cậu kim ốc tàng kiều đấy, cậu còn chưa cho chúng tôi biết đó là ai đâu. Sao rồi? Hai người vẫn chưa làm hòa à? Cô ấy vẫn giận hả?”

Thẩm Yến lặng thinh.

“Tôi hiểu rồi, vì cô ấy đúng không? Gần đây tâm trạng cậu thế này là vì cô ấy đúng không? Được phết nhỉ, ai mà lại biết hành hạ cậu thế? Mang tới đây cho anh em gặp mặt đi.” Quách Kỳ tò mò truy hỏi không ngừng.

Thẩm Yến khựng lại mất mấy giây mới đáp: “Gặp mẹ nhà cậu.”

Anh còn chẳng được gặp.

“…”

Quách Kỳ biết mình bị mắng cũng không giận, cười hì hì hùa theo: “Thì ra là cậu muốn gặp mẹ tôi. Tốt thôi, lúc nào đến cũng được, để tôi sắp xếp một cuộc hẹn nhé, mẹ tôi thích cậu lắm đấy, bà ấy bảo nhìn cậu đẹp trai…”

Thẩm Yến chẳng còn tâm trạng nghe Quách Kỳ nói đùa, đứng dậy với tay lấy áo khoác vắt trên lưng ghế, nói: “Đi đây.”

“Ê, nay về sớm thế? Trước giờ cậu toàn chơi tới khuya mới về mà? Giờ cậu muốn đi đâu?”

Vào khoảnh khắc cửa phòng bao khép lại, Thẩm Yến vẫn nghe rõ mồn một Quách Kỳ ở phía sau hỏi anh đi đâu.

Anh đi đâu ư?

Anh cũng không biết.