Gió đêm hiu quạnh, sắc trời dần ngả tối, nuốt chửng chút ánh sáng le lói còn sót lại của ban ngày.
Những chiếc xe qua lại trên đường bắt đầu bật đèn, ánh sáng bất ngờ lóe qua khiến mắt Nguyễn Tri Vi nhức nhối. Nhưng trong những chiếc xe đi lướt qua đó, không có bóng dáng chiếc xe quen thuộc ngừng lại, tất cả đều lướt nhanh qua mặt cô.
Nguyễn Tri Vi lẻ loi đứng chờ dưới ánh đèn đường. Ánh đèn ngả vàng kéo dài bóng cô đổ trên mặt đất. Cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ nữa.
Trời tối thế này, chắc cũng sắp khuya rồi, sao Thẩm Yến còn chưa tới?
Điện thoại hết pin nên cô không dám đi lung tung, sợ chốc nữa Thẩm Yến tới không tìm thấy mình, nên đành kiên nhẫn đứng im tại chỗ chờ.
Rõ ràng vừa nãy anh có thời gian nhận điện của người khác, nhưng sao trước đó cô gọi bao nhiêu cuộc anh lại không bắt máy… Chẳng lẽ, lần này anh cũng có tiệc xã giao đột xuất, tính cho cô leo cây?
Có thích thế nào đi chăng nữa thì sự yêu thích đấy cũng dần dần bị tiêu hao. Anh năm lần bảy lượt khiến Nguyễn Tri Vi mệt mỏi, nỗi thất vọng cũng cứ thế mà tăng lên. Đột nhiên, Nguyễn Tri Vi cảm thấy, mình không còn thích Thẩm Yến như lúc ban đầu nữa.
Giống như bây giờ vậy. Đợi anh quá lâu khiến lòng cô chẳng còn háo hức muốn ăn mừng đóng máy với anh nữa. Giờ cô vừa mệt vừa lạnh, chỉ muốn về nhà.
Gió lạnh thổi tới làm cô rùng mình.
Không hiểu sao, Nguyễn Tri Vi lại cảm thấy đêm nay rất lạnh. Rõ là trời chưa vào thu, nhiệt độ cũng không thấp tới mức lạnh tê tái, nhưng cô vẫn rùng mình, chuếnh choáng như sắp mất khả năng suy nghĩ.
Cô bắt đầu choáng váng, lảo đảo chân đứng không vững, trong người cũng nôn nao buồn nôn. Lúc này đây, cô ý thức được bản thân đổ bệnh, vô thức cầm điện thoại lên, nhưng cầm rồi mới nhớ ra máy mình hết pin.
Cùng lúc đó, ở ven đường có chiếc xe quen thuộc dừng lại. Cửa sổ xe mở ra để lộ gương mặt của Tô Ngự. Có lẽ do sợ đụng phải người hâm mộ, cậu ta đeo khẩu trang đen kín mít, chỉ để lộ ra đúng hai mắt để nhìn đường.
Tô Ngự có một đôi mắt hẹp dài với con ngươi nâu nhạt trong veo sạch sẽ. Cậu ta nhìn cô, cau mày hỏi: “Nguyễn Tri Vi, sao chị vẫn chưa đi?”
Cô rời khỏi đoàn làm phim từ bốn giờ kém, mà bây giờ đã sáu giờ rồi, sao cô vẫn ở đây?
Đầu Nguyễn Tri Vi ong lên, cô cố gắng để bản thân trông bình thường hết mức có thể: “Ừm, tôi đang đợi người.”
Chờ ai mà chờ lâu vậy?
Tô Ngự lẳng lặng quan sát cô mấy giây. Sắc mặt Nguyễn Tri Vi trắng bệch như tờ giấy, cả người yếu ớt tới mức sắp bị gió thổi bay, vừa nhìn là biết tinh thần không ổn. Cậu ta bước xuống khỏi xe, muốn tới gần Nguyễn Tri Vi để xem xét tình hình.
Nguyễn Tri Vi mơ hồ thấy có bóng đàn ông tiến về phía mình, những tưởng Thẩm Yến tới, cô toan mở miệng nói chuyện nhưng hai chân lại mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm.
Tô Ngự chỉ kịp đưa tay đỡ cô. Vào giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, trong đầu Nguyễn Tri Vi chỉ lóe lên đúng một suy nghĩ, sao giờ anh mới tới?
*
Đến khi Thẩm Yến từ sân bay về khu Bân Giang, đồng hồ đã điểm bảy giờ.
Anh cứ nghĩ đến nơi mình sẽ thấy Nguyễn Tri Vi đang ngẩng đầu đứng chờ dưới đèn đường, nhưng ở đó chẳng có một ai, một bóng người lướt qua cũng không có.
Thẩm Yến xác nhận lại vị trí với trợ lý một lần nữa. Đúng là ở đây rồi, nhưng Nguyễn Tri Vi không thấy đâu.
“Sao không ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ chứ.” Thẩm Yến mất kiên nhẫn cầm điện thoại lên gọi cho Nguyễn Tri Vi, nhưng gọi bao nhiêu cuộc cũng chỉ nhận lại một câu nói: “Số điện thoại hiện đang tắt máy.”
Tắt máy?
Bình thường máy cô mở 24/24, anh gọi lúc nào cũng được, kể cả cô có đang ngủ cũng sẽ bật dậy nhấc máy. Lần này gọi không được, anh có hơi bất ngờ.
Tắt máy khác với cúp điện thoại. Này cũng có thể là do máy cô hết pin. Thế là Thẩm Yến gọi về cho dì giúp việc ở biệt thự Kim Đàn, biết tới giờ Nguyễn Tri Vi vẫn chưa về nhà.
Cô đi đâu?
Thẩm Yến lại gọi một cuộc nữa cho trợ lý, ra lệnh: “Tìm cách xem camera giám sát lắp trên đường, xem xem Nguyễn Tri Vi có ra đây không, rồi sau đó cô ấy đi đâu.”
Chờ tới khi Thẩm Yến xem xong camera giám sát, lần theo hành trình của chiếc xe kia tới được Bệnh viện số Một Bắc Thành, trời đã về khuya.
Khoảng thời gian này bệnh viện rất ít người, trên hành lang thỉnh thoảng lác đác bóng đôi ba người đứng, Thẩm Yến tới hỏi thăm y tá mới biết phòng bệnh Nguyễn Tri Vi ở đâu.
Anh đi tới phòng bệnh 506, cánh tay vươn ra đang định mở cửa bỗng khựng lại.
Thẩm Yến thấy rất rõ bên trong có một cậu con trai ngồi cạnh giường Nguyễn Tri Vi. Góc nghiêng mặt chàng trai ấy tuấn tú sạch sẽ, tay cậu chàng đặt hờ trên trán Nguyễn Tri Vi, trông như đang cẩn thận chăm sóc.
“Rầm!” Thẩm Yến nhếch môi, gạt tay đóng mạnh cửa phòng bệnh. Tiếng đóng cửa lớn tới mức Nguyễn Tri Vi đang nằm mê man trên giường cũng khó chịu nhăn mày một cái.
Nghe tiếng động, Tô Ngự ngẩng lên nhìn về phía cửa.
Thẩm Yến lạnh lùng đứng nhìn, ánh mắt âm trầm không còn vẻ bỡn cợt như bình thường, không cảm xúc nói: “Cậu, bỏ tay ra.”
Tô Ngự tự nhiên thu tay về, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Yến, ung dung nói: “Chị ấy đang sốt, tôi chỉ kiểm tra xem chị ấy hạ sốt hay chưa.”
Thẩm Yến hừ một tiếng, vẻ săn sóc của Tô Ngự nào có đơn giản như lời cậu ta nói.
Nhìn rõ mặt Tô Ngự rồi Thẩm Yến mới nhớ ra mình từng gặp chàng trai này. Hình như đây là nam chính đoàn phim Nguyễn Tri Vi vừa tham gia, lúc trước còn từng ngồi ăn cạnh Nguyễn Tri Vi.
Anh không lo việc Nguyễn Tri Vi thay lòng đổi dạ, nhưng đó không có nghĩa anh sẽ thờ ơ nhìn người đàn ông khác động tay động chân với phụ nữ của mình.
Nhìn ở khoảng cách gần như này, Tô Ngự cũng nhận ra anh là người đàn ông ở bữa tiệc lúc trước, cậu Hai nhà họ Thẩm lớn lên trong sự cung phụng của mọi người, Thẩm Yến.
Tô Ngự ngẫm nghĩ một lúc là hiểu ngay chuyện gì xảy ra. Cậu ta cụp mắt, nhếch miệng cười khẽ.
Thì ra Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến có quan hệ như vậy. Xem ra bữa tiệc lần trước giả vờ không quen nhau cũng cực khổ lắm.
Tô Ngự đứng lên, nhường chỗ cho Thẩm Yến: “Anh tới rồi thì tôi đi đây.”
“Đương nhiên là cậu đi rồi, không lẽ tôi đi?” Thẩm Yến với vẻ khó chịu.
Tô Ngự không đáp lại mà đi thẳng ra cửa. Lúc đi lướt qua Thẩm Yến, anh mở miệng cảnh cáo: “Tránh xa người phụ nữ của tôi ra một chút.”
Tô Ngự nhớ tới hình ảnh Nguyễn Tri Vi lẻ loi đứng chờ dưới đèn đường, nghiêng đầu nhìn Thẩm Yến: “Vậy anh cũng nên đối xử với người phụ nữ của mình tốt một chút. Với cả, đây là bệnh viện, đừng có đóng rầm cửa một phát như vậy.”
Ồ, giờ anh đối xử với Nguyễn Tri Vi thế nào còn cần người khác hoa tay múa chân chỉ dạy sao?
Thẩm Yến cười rộ lên, đánh tan vẻ âm trầm trong ánh mắt, cặp mắt hoa đào cong cong, đáp trả bằng giọng điệu chắc nịch: “Cái này không cần cậu quan tâm. Cho dù tôi có đối xử với cô ấy không tốt, người cô ấy thích, vẫn là tôi.”
Ánh mắt Tô Ngự sa sầm. Cậu ta không nói tiếp mà đi thẳng ra ngoài, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng kín cửa lại.
Trong chốc lát, phòng bệnh chỉ còn lại Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến.
Chai nước truyền nhỏ từng giọt tí tách chảy vào người Nguyễn Tri Vi thông qua kim truyền. Ống tiêm đâm vào mu bàn tay bầm lên. Hàng mi cô khẽ rung cho thấy tới cả trong giấc ngủ cô cũng không dễ chịu.
Thẩm Yến ngồi xuống bên cạnh, cứ thế ngắm khuôn mặt cô lúc ngủ say một lúc lâu. Cuối cùng, anh cầm khăn ấm bên cạnh lên, dùng sức lau trán Nguyễn Tri Vi, chà mạnh tới khi trán cô đỏ hết lên.
Anh dùng lực khá mạnh, như thể không sợ Nguyễn Tri Vi tỉnh lại giữa chừng.
Sự mạnh bạo ấy cuối cùng cũng làm Nguyễn Tri Vi tỉnh giấc. Cô mơ màng tỉnh lại thấy gương mặt tuấn tú của Thẩm Yến phóng đại trước tầm mắt mình. Ánh mắt anh lạnh băng, như thể có ai vừa chọc giận anh vậy.
“Thẩm Yến?” Cô nhẹ giọng gọi anh bằng chất giọng hơi khàn.
Thẩm Yến lại chẳng có vẻ gì là dịu dàng săn sóc, anh mạnh tay nắm chặt cằm cô, mỉa mai: “Em giỏi nhỉ? Không đứng ở chỗ cũ chờ anh, lại để thằng đàn ông khác đưa tới bệnh viện?”
“Không phải.” Nguyễn Tri Vi biết anh hiểu lầm, vội giải thích: “Em vẫn đứng đó chờ anh, nhưng lúc sau choáng quá, lại đúng lúc gặp được Tô Ngự. Phải rồi, Tô Ngự đâu?”
“Đi rồi.” Thẩm Yến lạnh nhạt đáp.
Anh biết Nguyễn Tri Vi vẫn luôn đứng đó chờ anh. Nhưng cứ hễ nghĩ tới cảnh Tô Ngự đỡ cô trong camera giám sát lẫn cảnh cậu ta đưa tay sờ trán ban nãy là anh lại khó chịu.
Cảm giác này giống như, chú chim hoàng yến mình nuôi bao năm nay lại bị kẻ khác nhòm ngó. Anh có thể đối xử không tốt với chú chim hoàng yến đó, nhưng con chim ấy phải luôn sát sát bên anh. Anh có đối xử với nó ra sao, nó cũng sẽ không đi theo người khác. Nhưng nếu bình thường người kia cho nó ăn, lại còn có ý định bắt nó đi, thì không được.
Đây là đồ của anh, người khác không được đụng vào.
Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Yến lại càng tức. Anh lia mắt nhìn xuống, dừng lại trên môi Nguyễn Tri Vi. Vì vừa mới tỉnh nên môi cô hơi khô, sắc mặt tái nhợt càng làm nổi bật sắc đỏ đôi môi, nhìn vào khiến người ta rất muốn bắt nạt.
Thế là, anh bóp chặt cằm cô, cúi xuống, nhấm nháp đôi môi.
Nụ hôn của anh quá đột ngột làm Nguyễn Tri Vi không kịp phản ứng. Cô chỉ biết hơi thở nóng hừng hực của anh như muốn nuốt trọn mình vào bụng. Bệnh của cô còn chưa dứt nên không tài nào chống đỡ được nụ hôn kịch liệt ấy. Anh hôn vậy làm cô thiếu không khí, thấy rất khó thở.
“Ưm, ưm…” Nguyễn Tri Vi muốn lui về sau, nhưng Thẩm Yến lại giữ chặt vai cô, kéo người về phía trước. Tay đâm kim của Nguyễn Tri Vi dịch chuyển động tới kim tiêm khiến cô đau nhói. Có điều lúc này Thẩm Yến nào quan tâm tới cô có đau hay không, anh chỉ biết đè cô lên giường bệnh, liều mạng hôn môi.
Dường như không sợ bác sĩ và y tá tới thấy cảnh này.
Nguyễn Tri Vi bị hôn tới mơ màng, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Đúng thế! Anh không sợ.
Thẩm Yến sợ gì không? Thẩm Yến chẳng sợ gì.
Phải một lúc lâu sau, Thẩm Yến mới từ từ buông cô ra. Anh đứng dậy, nhìn đôi môi Nguyễn Tri Vi bị mình dày vò tới đỏ bừng, lửa giận trong lòng mới dần nguôi ngoai.
Nguyễn Tri Vi lia mắt nhìn xuống kim tiêm trên mu bàn tay. May quá, không bị lệch kim.
Nguyễn Tri Vi dần lấy lại tinh thần sau khi bị Thẩm Yến dày vò. Nhớ tới chuyện mình ngất xỉu vì đợi anh, cô không tránh khỏi thất vọng, nhịn không được hỏi: “Phải rồi. Trước đó anh đi đâu thế? Rõ ràng chúng ta đã hẹn trước hôm nay em đóng máy sẽ đi ăn mừng, em gọi điện thoại anh cũng không nghe.”
“Có việc đột xuất, không để ý điện thoại.” Thẩm Yến nói dối không chút chột dạ: “Còn nữa, hỏi ít thôi. Đừng quản anh.”
Nguyễn Tri Vi không nói gì nữa.
Anh không muốn cô hỏi, vậy cô không hỏi.
Nhưng bạn thấy không? Anh ấy luôn dùng những câu trả lời hời hợt như “không để ý điện thoại”, “quên trả lời tin nhắn” để đáp lại lời chất vấn của cô, không cần biết mình để cô đợi bao lâu.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại Thẩm Yến vang lên. Anh bắt máy đáp lại vài câu tượng trưng: “Thế à? Giờ tôi qua ngay.”
Cúp điện thoại xong, anh lại phải đi ngay: “Anh có việc phải đi trước, em truyền nước xong thì gọi điện thoại cho trợ lý, bảo cậu ấy đưa em về biệt thự Kim Đàn. Mấy ngày tới anh bận, tạm thời không về biệt thự.”
“Anh phải đi à?” Nguyễn Tri Vi cố chấp hỏi lại.
Cô đang ốm yếu như này, anh lại chỉ lên chất vất một lượt, sau đó cứ thế vứt cô lại đây rời đi?
“Ừm.”
Thẩm Yến không để ý tới sắc mặt Nguyễn Tri Vi, ném sạc điện thoại lên giường: “Sạc đi, lần sau đừng để anh không gọi được cho em.”
Nói xong, anh dứt khoát rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, phòng bệnh thoáng chốc chỉ còn lại một mình Nguyễn Tri Vi.
Ánh đèn trong phòng bệnh không sáng lắm, chỉ vừa đủ trông rõ mọi thứ. Tia sáng ấy như thờ ơ lướt qua ngắm nghía cảnh vật nhân gian. Ngoài cửa sổ vang lên tiếng xào xạc, có lẽ là tiếng cây, hoặc cũng có thể là tiếng gió lướt vội qua.
Con người khi bệnh thường trở nên yếu đuối. Nguyễn Tri Vi nhìn chằm chằm lên trần nhà trống rỗng, viền mắt hoen đỏ.
Cô ở phòng đơn nên không có bệnh nhân khác nằm cùng. Tuy hết sốt nhưng cơ thể cô lúc này vẫn còn yếu, mất sức, vậy mà Thẩm Yến lại dứt khoát bỏ cô một mình ở đây, cô đơn tự vượt qua.
Cô không ngừng tự thuyết phục bản thân rằng. Không sao hết. Thẩm Yến vốn là người như vậy, anh không biết chăm sóc, cô không thể cưỡng cầu anh quan tâm. Anh yêu đương cũng chỉ đến thế mà thôi.
Mà bệnh của cô chẳng phải bệnh gì nặng.
Nhưng giờ thuyết phục bản thân thế nào cũng vô dụng, Nguyễn Tri Vi vẫn thấy tủi thân muốn chết.
Cô vuốt xuôi lồng ngực nhức nhối, thầm nghĩ, thích Thẩm Yến mệt mỏi quá, cô thật sự không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Đúng lúc ấy, y tá đẩy cửa bước vào, lia mắt nhìn bình truyền nước của cô, dặn dò: “Chút nữa truyền xong thì gọi tôi tới rút kim nhé.”
Nguyễn Tri Vi vội vàng đáp lời: “Vâng.”
Y tá nói xong rời đi ngay. Có điều hành động đột ngột xông vào của y tá cũng đã cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Nguyễn Tri Vi lúc này mới chợt nhớ ra chốc nữa phải gọi điện thoại cho trợ lý, không thể để máy cứ trong tình trạng hết pin được.
Nghĩ là làm, Nguyễn Tri Vi hít một hơi thật sâu, nhổm dậy khỏi giường, gắng sức cầm dây sạc cắm vào ổ, sạc cho chiếc điện thoại đã tắt ngóm của mình. Tay trái cô đang cắm kim truyền dịch mà ổ điện lại lắp bên cạnh cách hơi xa. Cô thử rướn người lên một chút, vẫn không với tới.
Sau đó, cô không thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng dậy, với tay lấy chai truyền được móc bên cạnh. Tuy nhiên, với chiều cao của cô thì ngồi trên giường bệnh cũng không với tới, phải chuyển qua quỳ chân trên giường, dùng tay nhích từng tí một mới lấy xuống được.
Xong xuôi, cô thả chân đi giày, một tay đỡ bình truyền, tay kia cầm điện thoại di động và cục sạc, cẩn thận nhích về phía ổ điện.
Khoảnh khắc cục sạc tra vào ổ, Nguyễn Tri Vi lại cảm thấy hụt hẫng, viền mắt đỏ lên.
Cô đã ngóng trông ngày đóng máy biết bao, hứng khởi nghĩ đến nó cả một tuần trời, chỉ mong được ăn một bữa cơm chúc mừng với Thẩm Yến. Không có nhiều người hâm mộ, không được chị quản lý coi trọng cũng không sao, cô chỉ muốn, được ăn mừng lễ đóng máy với Thẩm Yến.
Nhưng tại sao?
Thẩm Yến lại để cô thất vọng thế này?
*
Sau khi Nguyễn Tri Vi quay về biệt thự Kim Đàn, mấy ngày sau đó chẳng thấy mặt mũi Thẩm Yến đâu, cũng không hỏi han gì cô. Cô nhắn tin cho anh qua wechat, anh chỉ bảo mình đang bận làm việc.
Nguyễn Tri Vi không hỏi gì thêm. Dường như, cô càng ngày càng chẳng chờ mong gì vào Thẩm Yến.
Sau khi bộ <Khói lửa> đóng máy, cô không còn công việc gì khác. Bộ phim tiếp theo chị quản lý vẫn đang đàm phán với người ta nên cô ở nhà ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi thì đọc sách hoặc là xem những khóa học dạy biểu diễn trên mạng.
Thỉnh thoảng cô lại lên weibo lướt xem tin tức. Mấy ngày nay hot search thường xuyên xuất hiện cái tên “Bạch Khởi”, thậm chí còn có mấy bạn fan nhắn tin cho cô bảo: “Tiên nữ ơi, em phát hiện ra chị và đạo diễn Bạch Khởi trông hơi giống nhau á, là trùng hợp ạ? Hay hai người có quen nhau không ạ?”
Nguyễn Tri Vi không đáp lại câu hỏi ấy. Bạch Khởi xuất thân từ nhà họ Bạch có căn cơ vững mạnh, là danh viện nức tiếng Bắc Thành, sao cô có thể quen Bạch Khởi được chứ.
Cái tên Bạch Khởi phủ sóng khắp các mặt trận, nhấn vào bảng hot search xem thử cũng thấy ngay đôi ba cái hot search có tên cô ấy, nào là #Bạch Khởi Hollywood#, #Bạch Khởi tại sân bay#… Có vài người qua đường cảm thán, cô gái này làm đạo diễn thôi mà trông còn hot hơn cả ngôi sao trong giới giải trí.
Nguyễn Tri Vi khá có hứng thú với dòng phim khoa học viễn tưởng. Dựa theo sự phát triển của dòng chảy lịch sử, lĩnh vực giải trí sẽ phát triển vô cùng đa dạng, len sâu vào từng thể loại và nhân vật. Chính vì thế, Nguyễn Tri Vi rất muốn xem thử thể loại khác.
Vì muốn tìm hiểu thêm về đạo diễn Bạch Khởi nên cô nhấn luôn vào hot search #Bạch Khởi tại sân bay# để đọc tin. Bức ảnh đầu tiên đập vào mắt ảnh chụp Bạch Khởi tại sân bay, cô ấy rất cao, cũng rất kiêu ngạo.
Kéo xuống chút nữa, cô thấy video phóng viên phỏng vấn Bạch Khởi. Tốc độ nói của bạn phóng viên trong video rất nhanh, cứ như nã súng liên thanh vậy: “Xin chào đạo diễn Bạch Khởi, được trở về trong vòng tay nhiệt tình của người hâm mộ thế này, cô có thấy bất ngờ, vui sướng không?”
“Không bất ngờ, cũng không thấy vui sướng.” Bạch Khởi ngạo mạn nói.
“Vậy lúc đi ra, cô có ngóng trông gặp ai không?”
Bạch Khởi trầm tư mất mấy giây: “Tôi không có người muốn gặp, nhưng chắc hẳn có người muốn gặp tôi đấy.”
“Ồ!” Tay phóng viên ngửi được mùi bát quái, liều mạng hỏi tới: “Xin hỏi người đó là gì của cô? Người đó có ở đây không ạ?”
Bạch Khởi đắc ý nói: “Anh ấy tới rồi.”
…
Nguyễn Tri Vi xem xong video, nhăn mặt suy tư. Bạch Khởi không giống tưởng tượng của cô chút nào.
Biểu hiện của Bạch Khởi trong video phỏng vấn quá huênh hoang.
Dưới video có không ít người khen cô ấy đẹp, cũng có một số người không hài lòng với thái độ:
[Quác quác quác quác]:??? Mình tôi thấy Bạch Khởi giả trân hả? Trở về từ Hollywood nên chướng mắt người khác hả?
[Cầu trời cho mị bảo vệ dự án nghiên cứu thành công]: Bác không cô đơn đâu. Cô ta nói kiểu khinh khỉnh vãi, ngứa mắt thì đừng về.
[Nổ tung trời]: Phụ nữ tài năng đều như vậy à? Ỷ mình có chút tài nên định lên trời phải không?
…
Giờ thì Nguyễn Tri Vi hiểu tại sao Bạch Khởi lại hot vậy rồi. Có chút scandal thôi còn lên được, đây thì vừa có khen vừa có mắng, tất nhiên độ hot sẽ được đẩy lên cao.
Có điều, Nguyễn Tri Vi không nghĩ quá nhiều. Cô đặt điện thoại di động xuống, vào phòng bếp rót cho mình một ly sữa tươi. Mùi sữa thơm thơm ngọt ngọt khiến người ta ấm áp, vậy nên Nguyễn Tri Vi rất thích uống. Ai ngờ vừa mới uống được hai ngụm, điện thoại lại rung chuông.
Lần này là Hướng Cẩm Thu gửi tin nhắn cho cô trên wechat. Nguyễn Tri Vi mở ra xem thử, cô ấy chia sẻ cho cô một đường link dẫn tới Miêu khu: #Cấp báo! Tôi biết người Bạch Khởi nhắc tới là ai rồi#
Nguyễn Tri Vi rất ít khi ghé qua Miêu khu đọc tin tức, bình thường chỉ có Hướng Cẩm Thu hoặc Tiếu Mông Mông thấy một vài tin hay thì chia sẻ qua cho cô đọc cùng. Ngay lúc cô định mở link ra xem, Hướng Cẩm Thu lại gửi thêm một tin nữa: “Với tư cách là một người chị em thân thiết, tớ sẽ luôn luôn cùng tiến cùng lùi với cậu, khi nào tới nhà tớ thì báo trước một tiếng, cánh cửa này sẽ luôn mở rộng chào đón cậu.”
Gì cơ?
Nguyễn Tri Vi ngớ người, không hiểu Hướng Cẩm Thu nói thế là có ý gì.
Tới khi cô click vào trang web kia.
Bức ảnh đầu tiên hiện lên trang web là bức ảnh chụp một góc sân bay Tiên Đông. Nơi đó có một người đàn ông cầm điện thoại, mắt nhìn thẳng về phía nhóm fan tụ tập đông đúc, chờ Bạch Khởi đi ra.
Mà Bạch Khởi ở lối ra cũng đang nghe điện thoại.
Ảnh chụp tuy hơi mờ nhưng vẫn đủ để biết người đàn ông kia tuấn tú bắt mắt nhường nào.
Chung chăn chung gối suốt một thời gian dài như vậy, Nguyễn Tri Vi liếc mắt một cái cũng biết người đàn ông đó là ai.
… Là Thẩm Yến.