Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 4




Nếu nói khi đối mặt với Bạc Tấn, Triệu Tài Minh nhẹ nhàng như mưa phùn thì khi đối mặt với Tạ Nguyễn, ông là sấm sét và giông bão, người có quyền lực nhất.

"Mới tí tuổi đã biết nói dối giáo viên!" Triệu Tài Minh xụ mặt, tiếp đó là một tràng câu hỏi tra khảo, "Nói xem, em học lớp nào? Đã trốn học bao nhiêu lần rồi?

"Bạc Tấn người ta đầu óc tốt, thỉnh thoảng ra ngoài thư giãn thì không sao. Còn em? Cũng là xuất sắc trời sinh không cần cố gắng? Đã làm xong sách bài tập rồi à? Được bao nhiêu điểm trong kỳ thi lần trước? Xếp hạng mấy trong trường?"

Tạ Nguyễn chưa kịp giải thích đã bị mắng cho một trận, đơ luôn rồi.

"Thầy đừng mắng cậu ấy." Bạc Tấn không sợ tính cách bạo ngược của Triệu Tài Minh chút nào, tiến lên nói chuyện thay Tạ Nguyễn. "Cậu ấy không giống em. Cậu ấy học lớp 11, giờ là tiết thể dục."

"Cái gì?" Triệu Tài Minh lại lệch trọng điểm, không thể tin được nói, "Thi học kỳ đến nơi rồi, lớp 11 còn có tiết thể dục? Các thầy cô chủ nhiệm đang làm gì vậy!"

Sau đó, ông lấy điện thoại ra và mở bản ghi chú: "Tôi sẽ nhớ chuyện này và nêu lên trong cuộc họp tiếp theo."

Tạ Nguyễn: "......"

Triệu lột da, không hổ là thầy.

Viết xong, ông nheo mắt nhìn Tạ Nguyễn chằm chằm: "Em thật sự học lớp 11 à?"

Ông không nghĩ có học sinh dám lừa mình, nhưng ai biết Tạ Nguyễn vừa gạt ông lúc nãy có gạt ông thêm một lần nữa không.

Tạ Nguyễn lấy lại tinh thần, gật đầu nói: "Dạ."

Triệu Tài Minh nhìn về phía Bạc Tấn.

"Chuyện này còn có thể nói dối." Bạc Tấn phục ông luôn, hắn thật sự cảm thấy Triệu Tài Minh làm giáo viên ở trường họ quả thực lãng phí tài năng, ông mà đi làm cảnh sát không chừng có thể giải quyết thêm bao nhiêu vụ án khó nhằn đấy.

Hắn chỉ vào Tạ Nguyễn và nói, "Tạ Nguyễn lớp 11, nếu không tin thầy có thể kiểm tra lại."

Triệu Tài Minh là người mời Bạc Tấn đến Thế Gia, hai người đã tiếp xúc khá nhiều lần, nên ông vẫn có chút hiểu biết về tính cách của cậu học sinh yêu quý này.

Nhìn hắn không giống như đang nói dối, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều, chỉ là–

Triệu Tài Minh nghi ngờ nhìn qua nhìn lại hai người: "Hai em có quan hệ gì?"

Hẹn nhau lên sân thượng không nói, còn hết lòng bảo vệ nhau. Đặc biệt là cái cậu Tạ Nguyễn kia, vì Bạc Tấn mà sẵn sàng chịu phạt, trông thế nào cũng không bình thường.

Triệu Tài Minh cau mày, đừng tưởng ông cổ lỗ sĩ, trên thực tế ông rất biết nắm bắt xu hướng! Ông đọc qua những quyển tiểu thuyết ngôn tình bị tịch thu đúng là không vô ích, biết được rằng không chỉ học sinh nam và học sinh nữ có thể yêu sớm, mà cả học sinh nam và học sinh nam cũng có thể!

Tạ Nguyễn không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Triệu Tài Minh, nhưng Bạc Tấn thì có. Hắn nhướng mày bất ngờ, không ngờ thầy Triệu trông có vẻ nghiêm nghị, cứng nhắc, mà lại biết nhiều chuyện riêng tư như vậy.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, dưới cái trừng mắt của Triệu Tài Minh, vươn tay ôm lấy vai Tạ Nguyễn: "Em sai rồi..."

Triệu Tài Minh ngay lập tức hốt hoảng trong lòng.

Biết ngay đôi mắt hỏa nhãn kim tinh(1) của ông không nhìn lầm mà! Thực sự là có gì đó gian trá giữa hai người này!

(1) Hỏa nhãn kim tinh: Đôi mắt có thể phân biệt yêu ma quỷ quái của Tôn Ngộ Không.

Không được! Thế Gia khó khăn lắm mới tuyển được mầm non thiên tài như Bạc Tấn, lập tức trông cậy hết vào thành tích của hắn, tuyệt đối không thể để yêu sớm hại đời hắn.

Cho dù dùng phương pháp gì ông cũng phải tách hai người ra!

Ngay khi ý nghĩ này lướt qua trong đầu, ông lại nghe thấy Bạc Tấn thở dài nói: "Ưu tú quá cũng khổ, không được thân thiết với các bạn học khác. Dễ bị hiểu lầm."

Triệu Tài Minh: "???"

Triệu Tài Minh chưa bao giờ thấy một người mặt dày như vậy trong suốt hai chục năm sự nghiệp giáo dục của mình. Trong phút chốc không biết nên nói gì cho phải. Sau khi đầu óc trống rỗng một lúc lâu, ông tặng cho Bạc Tấn một đôi mắt hình viên đạn: "Thầy không có thời gian để nói nhảm với em! Thầy tìm em có việc."

Bạc Tấn nửa dựa vào tường, cười khẽ, "Thầy nói đi."

Triệu Tài Minh: "Em thật sự không đồng ý tuyển thẳng? Hôm nay Thanh đại gọi điện cho thầy, nói rằng vị trí đó vẫn để dành cho em. Chỉ cần em muốn, họ sẽ gửi thông báo cho em ngay lập tức."

Hồi tháng bảy, Bạc Tấn đã dẫn đầu một nhóm các thành viên tham gia cuộc thi Olympic Toán học quốc tế IMO với tư cách là trưởng nhóm, cuối cùng, giành được huy chương vàng cả đồng đội lẫn cá nhân với số điểm tuyệt đối, trở thành một trong hai người duy nhất đạt điểm tuyệt đối của năm nay.

Cuộc thi kết thúc, hắn chưa kịp về nước các trường đại học lớn đã đánh nhau vỡ đầu để tranh giành hắn. Đủ loại chiêu trò cướp người xuất hiện, cho hắn ra điều kiện tùy ý, nhún nhường như thể nhà cung cấp dịch vụ bị khách hàng hạch sách kén chọn.

Mọi người đều cho rằng hắn sẽ chọn một trong hai trường đại học đứng đầu cả nước, không ngờ Bạc Tấn không chọn bất cứ trường nào.

Hắn từ chối tuyển thẳng và sẽ ở lại Thế Gia học tiếp năm thứ hai sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc.

Ngay sau khi biết tin này, các giảng viên trường cao đẳng, đại học đang chờ cậu nhập học cùng các giáo viên ở cấp ba Thế Gia đều phát điên rồi.

Cố gắng đạt huy chương vàng làm gì? Không phải là để vào một trường đại học tốt?

Mà Bạc Tấn lại không hề do dự, từ chối thẳng thừng lời mời nhập học của các trường đại học lớn, sao có thể như vậy!

Các thầy cô đều ra trận, thay phiên nhau thuyết phục hắn 24/24.

Không thể tự cao tự đại khi còn trẻ, có cơ hội tốt thì nhất định phải nắm bắt. Người ta nói thời gian là vàng không thể lãng phí, cánh cửa đại học mở ra cho chúng ta một thế giới rộng lớn hơn bao giờ hết.

Nhưng mà các thầy cô dù có dùng tình dùng lý khuyên nhủ như thế nào, Bạc Tấn cũng không hề dao động, đành thất vọng ra về.

Triệu Tài Minh cảm thấy bỏ qua cơ hội này thật sự rất đáng tiếc, dù không còn hy vọng gì nhiều vẫn muốn hỏi Bạc Tấn lần cuối, nhỡ đâu.

"Không ạ." Quả nhiên Bạc Tấn lại từ chối.

"Ai." Triệu Tài Minh thở dài, biết mình không cần hỏi thêm lần nào nữa, Bạc Tấn chắc chắn sẽ không thay đổi quyết định, "Được rồi."

"Em không đi càng tốt không phải sao." Bạc Tấn nhìn Triệu Tài Minh, như thể từ chối tuyển thẳng chỉ là việc nhỏ không quan trọng, "Ở lại có thể mang thêm vinh quang về cho trường."

"Ôi, không thể nói như vậy được..." Mắt Triệu Tài Minh sáng rực lên, rõ ràng là đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, giả bộ nói, "Tương lai của em vẫn quan trọng hơn."

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không kiềm được hỏi: "Em vẫn tham gia cuộc thi toán năm sau chứ?"

Không phải ông dồn hết áp lực lên một mình Bạc Tấn, là do Thế Gia thật sự có quá ít nhân tài tham gia các cuộc thi.

Cùng là một trường cấp ba trọng điểm, nhưng so với trường ngoại ngữ có tiếng kia và Nhất Trung thì lại chẳng bằng một phần. Vào mùa tuyển sinh, chỉ có thể đứng nhìn học sinh tốp đầu bị hai trường đó cướp mất, không còn cách nào khác.

Triệu Tài Minh đến giờ vẫn không hiểu tại sao Bạc Tấn lại đồng ý đến trường này. Ông luôn có cảm giác không phải những điều kiện trường đưa ra đã lay động được Bạc Tấn, mà là Bạc Tấn đã có ý định vào Thế Gia học từ trước.

Triệu Tài Minh lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ vớ vẩn này. Sao có thể như vậy được, người ta đường đường là một thiên tài, sao có thể để mắt đến trường này? Bởi vì học phí cao ư?

Bạc Tấn như đang suy nghĩ gì đó nói: "Chưa biết ạ."

"Em nên nhanh chóng đưa ra quyết định." Triệu Tài Minh lo lắng, một bên tính toán trong lòng, một bên nói, "Nếu tham gia phải chuẩn bị trước, năm nay em được hạng nhất, năm sau không thể tụt hạng quá nhiều."

Bạc Tấn đút tay vào túi, vẻ mặt lãnh đạm: "Em chuẩn bị cái gì?"

Triệu Tài Minh đang định nói tiếp, lại nghe thấy hắn uể oải nói: "Không phải nhìn là biết à."

Triệu Tài Minh: "......"

Triệu Tài Minh không nói nên lời, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần. Ông sợ phải tiếp tục nói chuyện với Bạc Tấn, ông đã bị cao huyết áp mười năm rồi, nên ông quay sang Tạ Nguyễn, người đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình: "Tạ Nguyễn, em không được học theo bạn ấy, bạn ấy không phải người bình thường."

Bạc Tấn bất lực: "Thầy đừng nói vậy."

Triệu Tài Minh phớt lờ hắn, tiếp tục nói với Tạ Nguyễn: "Làm nhiều đề bớt lười biếng mới là con đường đúng đắn, muốn đạt điểm cao, phải chăm chỉ! Chỉ cần không chết, chúng ta có thể học hỏi từ cõi chết(2)!"

(2) Nếu không chết, chúng ta có thể học hỏi từ cõi chết: Chỉ cần cơ thể vẫn chịu được, hãy tiếp tục học.

Tạ Nguyễn cứng nhắc gật đầu.

Tạ Nguyễn cứng nhắc gật đầu.

Triệu Tài Minh cuối cùng cũng có cơ hội thuyết giảng, toàn tâm hướng về Tạ Nguyễn: "Học tập cho tốt, mười năm nữa em sẽ thấy lời thầy nói là đúng! Không cố gắng từ bây giờ, lớn lên hối hận cũng muộn rồi."

Tạ Nguyễn căng da đầu đáp: "...... Em biết."

"Vậy cố lên nhé." Triệu Tài Minh cuối cùng cũng nhận được câu trả lời khẳng định cho đỡ thèm, tha cho cậu một mạng, "Cố gắng thi vào lớp thực nghiệm càng sớm càng tốt."

Sau đó, ông quay sang Bạc Tấn, "Còn em, thư giãn xong thì quay về lớp, đừng để trễ tiết học tiếp theo, nhớ chưa?"

"Vâng." Bạc Tấn đáp lời.

Triệu Tài Minh xua tay với hai người họ, xoay người rời đi.

Tạ Nguyễn cũng định rời đi theo, nhưng vừa đi một bước, cổ áo phía sau lập tức bị túm lại: "Cậu chạy cái gì?"

"Ai thèm chạy." Tạ Nguyễn tránh khỏi tay Bạc Tấn, không rõ vui giận quay đầu lại, "Chỗ này là nhà cậu xây à?"

Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tạ Nguyễn, Bạc Tấn biết cậu quê quá giận luôn rồi. Hắn bật cười, vui vẻ nhận lỗi: "Tôi sai rồi."

Tạ Nguyễn choáng váng.

Bạc Tấn rũ mắt nhìn cậu: "Không nói rõ ràng với cậu, khiến cậu hiểu lầm."

Bạc Tấn thực sự xin lỗi cậu!

Tạ Nguyễn nghĩ đến rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, chỉ không nghĩ tới điều này.

Cậu có chút không được tự nhiên quay đi, lẩm bẩm nói: "Không sao, không liên quan gì đến cậu."

Suy nghĩ kỹ lại, Bạc Tấn không làm gì sai cả. Cậu và hắn chỉ là những người xa lạ lần đầu gặp nhau. Hắn có trốn học hay không cũng không cần giải thích với cậu. Nhưng hắn vẫn xin lỗi, giọng điệu còn rất chân thành.

"Là điều tôi nên làm."

Nhìn có vẻ dữ dằn, nhưng thật ra là một người rất tốt bụng.

Bạc Tấn không nhịn được cười, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lúc đầu, hắn hỏi Tạ Nguyễn: "Cậu vừa nói với Triệu chủ nhiệm là cậu kêu tôi ra ngoài?"

Hắn không nhắc đến thì thôi, nhắc đến khiến Tạ Nguyễn xấu hổ không chịu được, cậu trừng mắt nhìn hắn một cái: "Tôi tưởng cậu trốn học thật."

Ai ngờ được học thần còn có đặc quyền trốn học!

"Thì?"

Tạ Nguyễn không phải là một kẻ thù dai, Bạc Tấn đã xin lỗi rồi nên cậu không trách nữa. Dù sao trên sân thượng cũng chỉ có ba người bọn họ, không có người thứ tư biết. Cậu đá vào hòn đá nhỏ dưới chân, thản nhiên nói: "Cậu là học sinh ngoan, nếu bị phát hiện trốn tiết sẽ thành chuyện lớn, học tra như bọn tôi thì không sao cả."

Cậu nhún vai, "Rận nhiều không lo ngứa."

Gió trên mái quá mạnh khiến mái tóc đen mềm mại của nam sinh bị thổi bay lung tung. Cậu giơ tay gảy vài sợi tóc, lộ ra toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp.

Sống mũi cao thanh tú, đôi môi đầy đặn hơi hếch, màu môi đỏ mọng tự nhiên. Mắt đào hoa bay bổng, giữa hai lông mày là khí chất thiếu niên tràn ngập sức sống.

Bạc Tấn bặm nhẹ môi dưới, không lên tiếng.

Tạ Nguyễn nghĩ hắn không thích thái độ vò mẻ chẳng sợ nứt của mình, kéo kéo khóe miệng, trong lòng có chút khó chịu. Đang kiếm cớ rời đi thì cổ tay đột ngột bị nắm chặt.

Tạ Nguyễn nhìn xuống, thấy Bạc Tấn nhẹ nhàng tách ngón tay cậu rồi lấy mẩu thuốc lá ra khỏi lòng bàn tay.

Triệu Tài Minh đột ngột xuất hiện, Tạ Nguyễn lúc đó không kịp nghĩ nhiều, mạnh mẽ nắm điếu thuốc trong tay. Bây giờ lòng bàn tay bị đỏ một vệt, trên làn da trắng nõn trông đặc biệt chói mắt.

Bạc Tấn nhìn chăm chú một hồi rồi nói, "Không ngờ cậu lại thích giúp đỡ mọi người như vậy."

"Ờ." Tạ Nguyễn bỏ tay xuống, qua quýt nói, "Sau khi chết tôi có thể thiêu thành ít nhất là ba viên xá lợi tử(3)."

(3) Xá lợi tử: Xá Lợi Tử là hạt xá lợi, ngọc xá lợi. Hạt xá lợi tạo nên từ tro cốt của các tu hành giả có tinh thần mãnh liệt, tinh tấn trên con đường tâm linh.

Bạc Tấn: "......"

Bạc Tấn mỉm cười: "Hôm nay cảm ơn cậu."

Tạ Nguyễn xua tay: "Không cần, tôi cũng không giúp được gì."

"Ai nói vậy?" Bạc Tấn quơ quơ điếu thuốc trong tay, "Không phải đây sao."

Hắn ném điếu thuốc vào thùng rác, cười nhạt: "Cậu tin không, nếu chủ nhiệm Triệu nhìn thấy tôi hút thuốc, có khi ngày nào cũng bắt tôi đi học lớp giáo dục tư tưởng rồi chuyển đến ký túc xá của tôi để giám sát 24/24 cũng nên."

Khỏi phải nói, với tính cách của Triệu Tài Minh, ông thực sự có thể làm thế.

Nghĩ đến hình ảnh hỗn loạn kia Tạ Nguyễn ngay lập tức vui vẻ.

"Cho nên hôm nay vẫn phải cảm ơn cậu."

Tạ Nguyễn cong mắt, có chút vui mừng khi được hắn khen ngợi. Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi, phân vân không biết có nên tận dụng bầu không khí này để kết bạn với Bạc Tấn hay không.

Cậu và Bạc Tấn không học cùng lớp, giữa hai người cũng không có điểm chung nào. QQ là công cụ thuận tiện nhất để nói chuyện và thấu hiểu. Cậu không biết nguyên nhân Bạc Tấn tự tử, nhưng nếu đọc các bài đăng và nhật ký cũ của hắn biết đâu lại có thể tìm ra manh mối.

Tạ Nguyễn không phải người có thể che giấu tâm sự, đầu nghĩ như vậy tay đã mở phần mềm QQ ra lúc nào không biết.

Bạc Tấn nhìn vào di động của cậu, lòng hiểu rõ.

"Bạc Tấn." Tạ Nguyễn gọi hắn.

"Ừ." Bạc Tấn lấy điện thoại ra, chạm nhẹ lên màn hình, không ngẩng đầu lên trả lời.

Tạ Nguyễn nhìn dáng vẻ có chút lạnh nhạt của hắn, do dự một chút, rốt cuộc không nói câu tiếp theo ra, bừa bãi kiếm đại một cớ: "À, không có gì. Chỉ nói với cậu là tôi đi đây."

Nhỡ Bạc Tấn từ chối, cậu chẳng phải là mất hết mặt mũi sao?

Nên chờ hai người thân thiết với nhau hơn chút rồi nói sau.

Bạc Tấn vẫn cúi đầu như cũ: "Ừm."

Tạ Nguyễn đút điện thoại vào túi, xoay người rời đi.

Bậc thang dẫn lên sân thượng không dài, Tạ Nguyễn lơ đễnh bước về phía trước. Hai ý tưởng trái ngược nhau trong đầu liên tục đan xen thay đổi. Có lúc cảm thấy không kết bạn QQ với Bạc Tấn là đúng, có lúc lại cảm thấy bỏ lỡ lần này, không biết bao giờ biết bao giờ mới có cơ hội khác.

Mặc dù Bạc Tấn tự tử vào năm thứ ba cấp ba, từ giờ đến lúc đó còn một năm nữa. Nhưng bệnh trầm cảm không có thuốc đặc trị mà cần chữa trị trong một thời gian dài. Phát hiện nguyên nhân sớm một chút là thêm một chút hy vọng khỏi hẳn.

Tạ Nguyễn khó chịu xoa đầu, bước đi càng ngày càng chậm.

Trước ngày hôm nay, Bạc Tấn trong mắt cậu chỉ như một ký hiệu bình thường. Hắn là một người bạn cùng trường, nhưng cũng là một học thần xa không với tới. Nhưng sau ngày hôm nay, hắn đã trở thành một con người bằng xương bằng thịt.

Tạ Nguyễn không thể trơ mắt nhìn hắn hủy hoại chính mình.

Thể diện quan trọng hơn cả mạng người ư?

Tạ Nguyễn nghĩ một chút, nếu bị từ chối cậu sẽ thua keo này bày keo khác. Cậu thông minh như vậy, sao có thể bị việc này làm khó?

Còn nếu được đồng ý thì sao?

Tạ Nguyễn hít một hơi thật sâu, cuối cùng hạ quyết tâm.

Cậu xoay người lại, vừa đi vừa nhấn mở phần mềm QQ.

Hử? Tạ Nguyễn nhìn thông báo bạn bè mới. Ai gửi lời mời kết bạn cho cậu?

Lại cái gì nữa.

Tạ Nguyễn sốt ruột mở ra.

Bước chân của cậu đột ngột dừng lại–

[Bạc] Đã gửi cho bạn lời mời kết bạn.

Lời nhắn: Tôi là Bạc Tấn.