Mở mắt nhìn thấy bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, ai biết được đó là lò mổ hay sắp trở thành công cụ thỏa mãn đám đàn ông?
Bước qua cánh cửa một không gian khác liền hiện ra, bàn làm việc cùng với dáng người quen thuộc đang ngồi ở đó, bộ bàn ghế dùng để tiếp khách được đặt ở một bên, không gian thoáng đãng gọn gàng, mọi thứ quá ư là hoàn hảo và sang trọng, một nơi lý tưởng để làm việc.
Giai Thiệu Điền chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, lạnh nhạt gọi: “Đến đây.”
Lưu Hiên thả từng bước chân chậm rãi đi đến, khép nép đứng một bên. Cậu còn đang thắc mắc vì sao đối phương lại đưa mình đến công ty, một điều quan trọng nữa, hắn đem cậu vào đây bằng cách nào?
Kéo xềnh xệch một đường dài cũng quá mất mặt rồi.
“Trả cho cậu.” Hắn nhẹ nhàng cảnh cáo “Sau này đừng chọc giận tôi.”
Chiếc hộp trắng an yên nằm trên bàn làm việc, nếu như không nhầm thì Giai Thiệu Điền muốn nói đến thứ này.
Nhìn thấy dáng vẻ loay hoay tìm bút viết của Lưu Hiên, hắn tốt bụng nói: “Viết vào khoảng trống trên tờ giấy đó đi.”
Ba chữ “Bản hợp đồng” nằm chễnh chệ ở đó, cậu có mù đâu? Hắn bảo cậu viết bậy vào đó rồi ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
Lúc vui thì có thể tùy ý, trái ý hắn người chịu khổ có mỗi cậu mà thôi.
Lưu Hiên lắc đầu, cầm lấy chiếc hộp rồi đi đến bộ bàn ghế.
Chiếc điện thoại với mẫu mã sang trọng, màu trắng khá hợp với ý cậu, không có gì ngạc nhiên cho đến khi cậu tra giá tiền của nó.
Hơn ba mươi triệu?
Cốc! Cốc!
“Vào đi.” Giai Thiệu Điền nới lỏng cà vạt, rời khỏi chỗ ngồi.
Thiếu niên khoác trên người bộ suit đen, đôi mắt hai mí bị chiếc kính gọng đen phong ấn, trên tay đang cầm mấy túi đồ.
Ánh mắt người đó vừa nhìn đến chỗ chỗ Lưu Hiên, cậu lập tức gật đầu chào hỏi.
Trầm Nghiêm cẩn trọng đặt thức ăn lên bàn, trên môi treo nụ cười công nghiệp: “Lưu thiếu, mời dùng.”
Lưu Hiên cười gượng đáp lại, gọi cái gì mà Lưu thiếu?
Giai Thiệu Điền lạnh lùng nói: “Cậu ra ngoài được rồi.”
“Vâng.”
Đến khi căn phòng chỉ còn lại hai người, Giai Thiệu Điền ngồi xuống bên cạnh cậu nhàn nhạt hỏi: “Hợp ý không?”
Cậu mơ hồ gật đầu, chẳng rõ thứ đối phương hỏi là điện thoại hay thức ăn đang được bày biện sẵn trước mặt. Nhìn sơ qua đã thấy có đến bốn năm món gì đó, một mình người kia đem vào đây cũng thật biết hành hạ người ta.
“Cậu dùng những thứ này trước, đến khi về tôi sẽ bảo dì Lý nấu món gì đó.” Hắn nhìn vào đồng hồ rồi tiếp tục nói “Tôi vẫn còn chút việc không thể tan làm đúng giờ.”
“Không ăn ở nhà.” Cậu gõ dòng chữ vào ghi chú trên điện thoại, còn cố ý điều chỉnh cỡ chữ to thật to.
“Là vì món sứa biển trộn gỏi đó sao?” Hắn khẽ cười hỏi “Sợ rồi?”
Nếu đối phương đã biết cậu cũng không ngại thừa nhận.
“Anh không ăn sao?” Cậu đưa điện thoại đến trước mặt hắn.
“Trong lúc cậu ngủ tôi đã ăn bữa trưa.” Hắn không nặng không nhẹ đáp.
Trên đường về nhà trợ lý Trần Nghiêm gọi cho hắn, mối làm ăn với Sùng Gia trước nay không có tiến triển bên đó lại chủ động muốn bàn bạc. Trong lúc Lưu Hiên ngủ một giấc hắn đã đi gặp mặt bên đó, hợp đồng do bên hắn chuẩn bị, trước mắt cần phải xem xét một số điều khoản.
“Anh đem tôi vào đây bằng cách nào vậy? Sau này gọi tôi dậy là được rồi, lôi kéo trên đường nhìn kỳ lắm.” Một dòng chữ dài chiếm gần hết màn hình điện thoại.
Giai Thiệu Điền phì cười: “Đến khi cậu nói được, có lẽ làm tôi đau đầu lắm đấy.”.
||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||
Lưu Hiên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
“Nói ít thôi.” Hắn nhanh chóng điều chỉnh về trạng thái nghiêm túc.
Giai Thiệu Điền cảm thấy người đang điều khiển bộ não của Lưu Hiên là một tên lương thiện, chẳng những không tính toán những chuyện hắn làm vào ngày hôm qua, mà còn quan tâm đến việc hắn có đói hay không.
Nếu cứ như thế làm sao nỡ thả cậu đi chứ?
Từ khi hạ quyết tâm trả thù Lưu Hiên, hắn đã trở nên âm trầm ít nói, đặt ra vô số mục tiêu và quy tắc cho bản thân, tự biến mình thành một thứ tẻ nhạt, chỉ quan tâm đến việc kéo Lưu Hiên xuống vũng bùn lầy.
Bên cạnh không có bạn bè, người thân mỗi người một nơi mà từ sớm đã không giống với gia đình.
Giai Thiệu Điền đơn độc đến phát điên, hắn cảm nhận được tính tình của bản thân ngày càng xấu đi, theo chiều hướng tồi tệ.
“Anh ngồi bên cạnh, tôi không thể ăn một cách tự nhiên.” Lưu Hiên cau mày đưa điện thoại đến trước mặt hắn.
“Tôi đang quan sát.” Hắn tiếp tục nói “Đừng nhiều chuyện.”
Lưu Hiên chậm rãi dùng bữa xế chiều, đều là những món ngon, ăn xong cậu lại chui vào phòng nghỉ chợp mắt.
Tỉnh dậy một lần nữa bầu trời đã buông màn che, cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Sau một lúc ngắm nhìn khuôn mặt đang phản chiếu trong gương cậu cảm thấy ổn hơn rồi, không còn lạ lẫm như lần đầu.
Vẫn là ý nghĩa xưa, cậu thích mình của đời trước hơn, cơ thể thân chủ nhìn yếu đuối chết đi được, gương mặt thì tạm chấp nhận được.