Không Khiết

Chương 26




Vẻ mặt Trần Thúc thờ ơ lạnh nhạt, Giang Tiểu Nhạc ngây ngẩn cả người, lông mày cũng nhíu lại. Hai người im lặng giằng co nửa ngày, Trần Thúc nhếch miệng hỏi: "Không muốn làm à?"

"Xéo nhanh lên, đừng có quấy rầy tôi."

Con ngươi đen nhánh của Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm Trần Thúc, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, không hiểu sao lại khiến Trần Thúc nhìn ra được đôi phần thương tâm.

Trong lòng Trần Thúc bực bội, vô thức mò thuốc lá nhưng sờ mãi mà không thấy, ngón tay khẽ run lên.

Qua một hồi lâu, Trần Thúc đang định đuổi người thì chợt nghe Giang Tiểu Nhạc nói: "Muốn chứ."

Trần Thúc khẽ giật mình, cả người ngây dại nhìn Giang Tiểu Nhạc.

Vẻ mặt Giang Tiểu Nhạc vẫn vô cảm như cũ, cậu nói: "Em muốn làm anh, muốn hôn anh, muốn bên anh, những điều này em đều muốn hết."

Trần Thúc cau mày, hệt như đang gặp ma, đưa tay xoa trán rồi nói: "Giang Tiểu Nhạc, đừng có vớ vẩn nữa."

Giang Tiểu Nhạc cũng không để ý mà từng bước ép sát, thản nhiên nói: "Chẳng phải anh muốn giảm giá cho em sao?"

Trần Thúc im lặng giây lát, thấy vẻ ngây thơ của thiếu niên thì càng thêm nóng nảy, cười lạnh nói: "Làm cái rắm, mẹ kiếp cậu có biết làm không hả?"

Giang Tiểu Nhạc vẫn rất bình tĩnh, lấy trong túi ra một tấm thẻ đặt lên bàn rồi nói: "Mật mã là sáu số một, lấy bao nhiêu tùy anh."

Cậu nhấc chân đến gần Trần Thúc, sắc mặt anh trở nên khó coi, Giang Tiểu Nhạc hỏi: "Sao, Trần Thúc, không chơi nổi à?"

Trần Thúc đột ngột ngước mắt nhìn Giang Tiểu Nhạc, anh chưa bao giờ nghe cậu nói những lời khó nghe như vậy, thật ra mấy chữ này không đau không ngứa, thua xa mấy lời dè bỉu mà Trần Thúc hay nghe, nhưng không hiểu sao câu này thốt ra từ miệng Giang Tiểu Nhạc lại sắc lẻm, từng chữ như dao nhọn.



Gò má mát lạnh, tay Giang Tiểu Nhạc đã sờ lên, bàn tay dính nước đá áp vào mặt Trần Thúc.

Trần Thúc không uống nước đá nhưng Giang Tiểu Nhạc lại thích, nước và đồ uống đều phải ướp lạnh. Cậu tự ý rót một chai nước bỏ vào tủ lạnh của Trần Thúc, anh ngại chiếm chỗ nên lại vứt ra ngoài, không hiểu sao sau đó lại bị bỏ vào, nhiều lần như vậy, Trần Thúc dứt khoát làm đá trong tủ lạnh, Giang Tiểu Nhạc cứ thế lấy ra uống.

Lần đầu tiên phát hiện, cậu bưng hộp đá kia lấy một cục ra liếm rồi bỏ vào miệng.

Trần Thúc hít sâu một hơi, chỉ thấy ê cả răng.

Giang Tiểu Nhạc cười với anh, khi cậu cười rộ lên thật sự rất đẹp, thuần khiết, ngoan ngoãn, chẳng có chút hung tợn nào, y như chú cún bự được vuốt lông dễ chịu.

Trần Thúc hất tay Giang Tiểu Nhạc ra, hơi thở dồn dập. Giang Tiểu Nhạc không hề nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh đến đáng sợ, cậu nói: "Anh thích trên giường hay ghế salon?"

Cậu chợt nở nụ cười: "À không, phải là chỗ em thích chứ nhỉ."

"Ngay tại đây đi," Giang Tiểu Nhạc nói, "Em không biết làm, cũng chưa từng làm ai, mà em cũng không muốn làm với người khác. Trần Thúc, đây là lần đầu tiên của em, nếu anh muốn dễ chịu thì dạy em nhé."

Cậu nói không nhanh không chậm, tay đặt lên eo Trần Thúc, mang theo nỗi khẩn trương mà chính mình cũng không phát hiện ra, chậm rãi mơn trớn eo anh, vừa tham lam vừa quyến luyến như đang phân biệt rõ xúc cảm trên mỗi tấc da thịt. Khi cậu chồm tới hôn lên cổ Trần Thúc, anh lui lại hai bước rồi nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nhạc, giống như chưa từng quen biết thiếu niên đáng sợ trước mặt này.

Trần Thúc nói: "Biến, ông đây không thèm bán cho cậu."

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nhẹ giọng nói: "Trần Thúc, anh thấy chưa, rõ ràng anh không thích thế này."

"Em cũng không thích," Giang Tiểu Nhạc nói, "Em muốn làm anh nhưng em cũng muốn yêu đương với anh và ở bên anh nữa, em nói thật lòng đấy."