Không Khiết

Chương 21




Hai người ra khỏi nhà, chẳng biết Trần Thúc kiếm đâu một chiếc xe điện chở Giang Tiểu Nhạc ra khu Tây.

Giang Tiểu Nhạc ngồi sau Trần Thúc, hai tay ôm hờ anh, lòng bàn tay rịn mồ hôi, nhìn chằm chằm vào gáy anh. Giang Tiểu Nhạc hỏi anh kiếm đâu ra xe điện, Trần Thúc hờ hững nói ông chủ tiệm tạp hóa dưới lầu tặng, ông chủ về quê, xe điện đã cũ nên lười bán, thế là dứt khoát tặng cho anh.

Giang Tiểu Nhạc ồ một tiếng, thật lâu sau mới nói: "Chậm quá."

Trần Thúc chạy rất chậm, thời tiết nóng bức, người trên đường rải rác, anh chỉ chạy mười mấy km/h nên chậm rì rì, chẳng khác nào ông cụ thong dong tản bộ.

Trần Thúc nói: "Cậu thì biết cái gì."

Anh nghiêm túc nhìn đường trước mặt, anh rất ít khi chạy xe điện, hiếm hoi lắm mới có một lần nổi hứng lấy xe ra, sau lưng còn chở người nên tất nhiên phải cẩn thận hơn. Nhưng Trần Thúc cũng rất sĩ diện, đâu dễ gì để một đứa nhóc như Giang Tiểu Nhạc biết mình không rành chạy xe điện.

Trần Thúc toát mồ hôi, mồ hôi chảy xuống gáy trắng nõn, Giang Tiểu Nhạc thấy vậy thì liếm răng nanh, bỗng nhiên rất muốn cắn một cái rồi liếm sạch giọt mồ hôi kia. Cậu lơ đãng ậm ừ, ngón tay ngứa ngáy, cuối cùng nhịn không được quệt mồ hôi đi. Cậu đụng bất thình lình làm Trần Thúc loạng choạng, suýt nữa thì mất tay lái.

Trần Thúc mắng: "Giang Tiểu Nhạc, con mẹ nó cậu đụng bậy gì thế hả?!"

Giang Tiểu Nhạc xoa ngón tay nói: "Anh đổ mồ hôi kìa."

Trần Thúc tức quá hóa cười, "Mùa hè cậu không đổ mồ hôi chắc?"

Giang Tiểu Nhạc làm thinh.



Trần Thúc cảnh cáo cậu: "Đừng có hở đâu đụng đấy nữa."

Một lát sau, Giang Tiểu Nhạc hỏi: "Trần Thúc, anh không rành chạy xe đúng không?"

Trần Thúc chạy nửa đường, rốt cuộc cũng tìm được chút cảm giác, anh cười nhạo: "Tôi mà không rành ấy à? Ngồi cho chắc vào."

Nói xong anh đạp số rồ ga hết mức, xe điện lập tức lao vụt đi. Giang Tiểu Nhạc chưa kịp chuẩn bị nên vô thức ôm eo Trần Thúc, thân thể hai người kề sát nhau, gió hè oi ả thổi qua tai, hơi thở Giang Tiểu Nhạc ngừng lại.

Hai người đến khu phố sầm uất, Giang Tiểu Nhạc leo xuống xe điện, vẫn còn cảm giác như đi trên mây. Cậu nắm chặt cánh tay Trần Thúc, anh nhíu mày hỏi: "Sao thế? Ổn không."

Giang Tiểu Nhạc nói: "Nhỏ thật——" Cậu vừa thốt ra lời này thì lập tức kịp phản ứng, trong tay còn lưu lại xúc cảm khi ôm eo Trần Thúc—— mảnh khảnh mềm dẻo. Áo mùa hè rất mỏng, cậu ôm Trần Thúc như siết chặt toàn thân trần trụi của anh trong lòng mình ——Trần Thúc của cậu.

Tim Giang Tiểu Nhạc đập nhanh hơn, vội vàng dời mắt đi chỗ khác rồi gượng gạo ậm ừ.

Trần Thúc tặc lưỡi lẩm bẩm yếu như sên, không để ý đến sự thất thố của cậu mà hỏi: "Muốn ăn gì?"

Giang Tiểu Nhạc đáp ngay chẳng chút nghĩ ngợi: "Ăn thịt."

Trần Thúc cười mắng: "Thằng ranh này đúng là chẳng khách sáo gì cả," anh nghĩ ngợi rồi hỏi: "Thịt nướng nhé?"

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc nói: "Vâng."