Không Khiết

Chương 19




Giang Tiểu Nhạc đi xong, Trần Thúc ngủ một giấc dậy mới thấy tin nhắn của cậu, khi lấy mì vào thì đã vón cục, rải rác mấy miếng bò kho, xà lách cũng ngả vàng. Anh nhìn một lát rồi đặt điện thoại xuống, rửa tay xong mới yên lặng ăn hết tô mì kia.

Mì đã nguội ngắt nhưng dường như Trần Thúc không cảm nhận được.

Đây không phải lần đầu Giang Tiểu Nhạc làm vậy, thỉnh thoảng Trần Thúc sẽ phát hiện trước cửa nhà có một túi trái cây tươi hay đồ ăn vặt do Giang Tiểu Nhạc đem tới. Trần Thúc bảo Giang Tiểu Nhạc đừng để nữa nhưng cậu không nghe mà vẫn khăng khăng làm theo ý mình.

Cách lấy lòng của Giang Tiểu Nhạc vừa vụng về vừa ngây thơ, đôi khi Trần Thúc tự hỏi sao cậu lại tốt với mình như vậy, quấn mình như vậy, chẳng phải chỉ cho cậu một củ khoai nướng thôi sao? Tên nhóc này hệt như chó con lang thang nhận chủ, âm thầm bám theo không một tiếng động. Lúc vui Trần Thúc sẽ véo má cậu mấy cái, khuôn mặt quanh năm lạnh lùng của Giang Tiểu Nhạc lập tức lộ ra vẻ ngây ngô ngại ngùng khiến Trần Thúc tặc lưỡi, lại cảm thấy rất thú vị.

Nhưng khi tỉnh táo, Trần Thúc lại bối rối không biết làm thế nào, còn có chút kháng cự không nói ra được.

Thiện ý so với ác ý càng khó nhìn rõ hơn.

Thời gian như nước trôi qua cầu, Giang Tiểu Nhạc có vẻ rất bận nên ít ghé hơn trước, mới đầu Trần Thúc vẫn chưa quen lắm, nhưng anh nghĩ Giang Tiểu Nhạc lớn rồi, biết đâu có người mình thích cũng nên, nghĩ vậy Trần Thúc cảm thấy đó là lẽ đương nhiên nhưng vẫn nhịn không được mắng thầm cậu là đồ bội bạc.

Giữa hè trời nóng, sau trận mưa to càng thêm oi bức. ngôn tình hoàn

Trần Thúc không thích hai mùa đông hè, một mùa nóng, một mùa lạnh đều làm người ta khó chịu. Mấy năm trước anh dẫn Trần Khinh đến thành phố H, vì không có tiền nên trong phòng không lắp máy lạnh, chỉ có một cây quạt cũ kêu cót két, thổi ra gió nóng làm chiếu trúc trên giường cũng nóng theo, trước khi ngủ Trần Thúc lấy khăn ướt chà xát đều vô ích.

Anh và Trần Khinh chen nhau trên giường gỗ chật hẹp, cả người Trần Khinh đầm đìa mồ hôi, tấm lưng gầy gò tái nhợt nổi rôm sảy ngứa ngáy, Trần Khinh muốn gãi nhưng Trần Thúc cầm tay cậu không cho gãi mà nhẹ nhàng bôi phấn rôm lên lưng cậu.

Trần Thúc hỏi khó chịu lắm đúng không?

Trần Khinh lắc đầu, không khó chịu mà chỉ hơi ngứa thôi.

Cậu nói anh ơi, phấn rôm này thơm quá.

Nói xong Trần Khinh đưa tay quệt phấn bôi lên má Trần Thúc một vệt trắng nhìn rất buồn cười. Trần Thúc cũng không giận mà mỉm cười nhìn Trần Khinh, cậu cũng cười, đôi mắt cong cong, đuôi mày khóe mắt hiện ra ý cười ngây thơ.



"Nghĩ gì thế?" Cơn đau trên ngực làm Trần Thúc run rẩy, một thân thể nóng hổi nằm đè lên anh, ngón cái vuốt ve vành tai ửng đỏ dưới tóc.

Trần Thúc rên khẽ một tiếng, anh đã lên đỉnh nhưng vật kia của Trương Sinh vẫn còn cắm trong mông. Ngay cả khi làm tình Trương Sinh cũng tỏ vẻ thành thạo điêu luyện, từ trước đến giờ làm xong là thôi, nhưng lần này lại hết sức dính người, cứ như đang phát tiết gì đó.

Toàn thân nhớp nháp mồ hôi, Trần Thúc muốn đứng dậy tắm rửa nhưng lại bị Trương Sinh ôm eo, Trương Sinh nhìn anh rồi dịu giọng nói: "A Thúc, làm thêm lần nữa đi."

Trần Thúc liếc Trương Sinh một cái, xưa nay anh luôn tuân thủ nguyên tắc trả đủ tiền thì chơi thỏa thích, tất nhiên Trương Sinh cũng biết nhưng vẫn muốn hỏi, cứ như họ không phải khách làng chơi và kẻ bán thân vậy.

Khi hai người xuống giường thì đã qua nửa ngày. Trần Thúc tiễn Trương Sinh xuống lầu, tay kẹp điếu thuốc, Trương Sinh nhìn anh rồi cũng hút một điếu hiếm hoi.

Hai người yên lặng hút thuốc trong hẻm nhỏ, hút hết nửa điếu thì Trương Sinh chồm tới hôn Trần Thúc rồi nói: "A Thúc, đi với tôi nhé."

Trần Thúc nheo mắt lại, anh không quan tâm đến sự nôn nóng trong lòng Trương Sinh, nhưng hắn nói lời này đã vượt quá giới hạn.

Trần Thúc nở nụ cười: "Đừng có giỡn."

Trương Sinh vuốt ve môi anh: "Tôi không đùa đâu."

Nụ cười trên mặt Trần Thúc dần tắt lịm, anh hờ hững nhìn Trương Sinh, hắn nói: "Chỉ cần em đồng ý thì chúng ta có thể hạnh phúc bên nhau, em cũng có thể rời khỏi đây để làm lại từ đầu."

Ánh mắt Trần Thúc rơi vào gương mặt Trương Sinh, anh im lặng giây lát, gẩy tàn thuốc rồi nói: "Về đi."

Trương Sinh nhìn Trần Thúc, trong tay là thuốc lá rẻ tiền vừa nồng vừa đắng, hắn thả điếu thuốc xuống đất rồi dí chân dập tắt, Trương Sinh nói: "A Thúc, tôi sắp kết hôn rồi."

"Sau này không tới nữa đâu."

Trần Thúc thoáng sửng sốt, ánh mắt trở nên lạnh lùng căm ghét, anh nói: "Cút."