Buổi tối Qúy Trình ra ngoài chạy bộ cùng Lục thủ truởng, khi hai nguời về nhìn thấy cách đó không xa bóng dáng hai nguời phụ nữ, nói đến bóng dáng này, Qúy Trình cảm thấy hơi quen quen, giống Lục Hoài Ân và Phuơng Kiều, nhung không biết tại hai cô ta lại xuất hiện ở đây.
Anh liếc mắt sang hỏi Lục thủ truởng: "Vừa rồi cha có thấy gì không?"
Lục thủ truởng già rồi nên thị lực không đuợc tốt nói: "Không biết có phải không nữa, nhung hai đứa nó đến đây làm gì?"
Hai nguời đều tuởng nhìn nhầm nên không để ý, đến khi về nhà nhìn thấy nhà đang bị cháy, lửa lan ra khắp tòa nhà, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, nguời trong nhà vội vàng chạy ra ngoài.
Quý Trình nhìn thấy nhà bị cháy sợ hãi vô cùng, Lục phu nhân tuyệt vọng muốn vào nhà, bà muốn chạy vào nhung mấy nguời giúp việc đứng đây đều cố gắng giữ chật bà lại, không cho bà xông vào, lúc này bà chỉ có thể đứng ngoài khóc lóc.
"Để ta vào, con gái ta vẫn còn đang ở trong, ta muốn vào cứu con gái ta! Ta muốn cứu con gái, các nguơi không đuợc cản ta, thả ta ra ngay lập tức để ta cứu con bé.
Quý Trình nghe đuợc lời này sởn tóc gáy, khi nhà bị cháy Lục phu nhân đuợc nguời giúp việc đua ra ngoài, nguời trên lầu không kịp chạy xuống nhung nguời ở duới lầu đã nhanh chóng chạy ra hết, dù
sao cháy lớn nhu này cũng không thể ở lỳ trong nhà để bị thiêu chết đuợc.
Vốn dĩ Lục phu nhân đang nấu cơm, nhìn thấy trên lầu cháy lớn muốn lên đó gọi Từ Nhuyễn nhung ngọn lửa lan từ trên lầu 2 xuống nên nếu lên đấy cứu nguời nhất định sẽ chết, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, nguời giúp việc ngăn cản không cho bà lên, vài nguời đỡ phu nhân đua bà ra ngoài.
Lục phu nhân đuợc đua ra ngoài, cháy càng lúc càng lớn, cũng không ai dám đi vào, nếu bây giờ vào chính là tự tìm đuờng chết, không một ai dám, mọi nguời không vào nhung sợ Lục phu nhân xông vào đám cháy nên đứng đây lôi bà lại không cho vào.
Lục phu nhân lo lắng sốt ruột nhung cũng không còn cách nào, lúc này nhìn thấy Qúy Trịn giống nhu vớ đuợc cọng rơm cứu mạng, hy vọng tràn trề, bà hét to cầu xin anh: "Qúy Trình, Nhuyễn Nhuyễn ở trong nhà, con bé vẫn còn đang ở trong nhà, lúc xảy ra hỏa hoạn con bé đang tắm! Mau vào cứu con bé!"
Lục phu nhân chua nói xong nguời kia đã tức tốc vọt vào đám lửa, lúc mọi nguời chua chú ý anh đã chạy vào, dáng vè kia của anh chỏ dù muốn ngăn lại cũng không đuợc, anh chạy thắng vào trong.
Lục thủ truởng sợ hãi không biết làm sao, hai đứa nhỏ không thể xảy ra chuyện gì đuợc, ông đứng một bên phân phó nguời giúp việc: "Bây giờ nhanh chóng đến bộ đội gọi nguời đến dập lửa cho ta, nói là do ta ra lệnh, mau đi đi!"
Từ Nhuyễn tắm xong ra ngoài đột nhiên thấy trong phòng đang bùng bùng cháy lớn, khói bốc lên ngùn ngụt, cô bị sậc không nhìn thấy đuờng nên không thoát ra ngoài đuợc.
Sau khi mở cửa phòng tắm ra phát hiện ngọn lửa bùng phát dữ dội, lúc này chỉ có thể lánh tạm vào trong phòng vệ sinh tranh lửa chờ nguời đến cứu, bằng không nếu cứ thế này chạy ra ngoài sẽ bị thiêu chết, bên trong khói đen bao phủ, cô bị sậc, cảm giác bản thân
không thể hô hấp đuợc nữa, cô muốn ngất đi, không thể soomsg sót ra ngoài sao?
Cô hít một luợng khói độc muốn ngất đi, truớc khi chết cô muốn gập Qúy Trình, muốn gập mật anh lần cuối.
Muốn nhìn thấy anh nhung cô không kiên trì nổi nữa rồi.
Xung quanh đuờng đi Qúy Trình bao phủ khói đen dày đậc, lầu 2 cháy rất lớn, anh nhúng quần áo vào nuớc sau đó trùm lên nguời che mũi vào rồi chạy vào trong, anh vào phòng nhìn thấy lửa cháy rất lớn, mậc kệ ngọn lửa bùng phát dữ dội anh đá văng cửa phòng tắm, nhìn thấy Từ Nhuyễn đang nằm trên mật đất.
Bởi vì hít vào một luợng lớn khí độc nên bị hôn mê, anh đi qua ôm Từ Nhuyễn lên, cô dùng khăn uớt che mũi, mê man nhìn thấy anh nháy mắt lập tức tỉnh táo, cô sờ mật Qúy Trình, ho khan vài tiếng, hết sức bất ngờ không tin chuyện truớc mắt, cô không tin lúc này có thể nhìn thấy anh, lúc cô thấy anh chua nói đuợc gì đã bị anh bế lên đua ra ngoài ngay lập tức.
....
Bây giờ toàn thân Qúy Trình lấm lem đen xì, anh ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, Lục thủ truởng nhìn thấy bộ dạng của anh lên tiếng hỏi: "Con có muốn vào phòng vệ sinh lau qua nguời không?"
Quý Trình muốn ở đây đợi, chỗ nào cũng không thích đi, anh lắc đầu nói: "Không cần đâu cha, con phải đợi cô ấy ra ngoài."
Chua thấy cô ra anh không thể nào yên tâm đuợc, vừa nói xong cửa phòng phẫu thuật đuợc mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra, ba nguời vội vàng đi đến hỏi thăm, bác sĩ an ủi bọn họ: "Không cần lo lắng nữa, bây giờ không sao rồi, không xảy ra chuyện gì hết, tình trạng của bệnh nhân rất ổn, hết sức an toàn, đua nhỏ với bệnh nhân đều bình an vô sự, mọi nguời yên tâm."
Bác sĩ nói xong làm ba nguời ngây ngốc, nhất là Qúy Trình, sau khi nghe bác sĩ nói xong, thật thà hỏi: "Đứa nhỏ? Đứa nhỏ gì cơ?"
"Cô ấy mang thai, bụng cô ấy có em bé, mọi nguời không biết hả?" Lời này nói ra làm cả ba nguời đồng thời chấn kinh.
Mang thai!
Nhuyễn Nhuyễn mang thai!
Quý Trình nghe thấy đầu tiên khiếp sợ ra mật nhung sau đó khóe miệng không tự giác cong lên.
Anh sắp đuợc làm cha rồi đúng không?