Không Khép Được Chân - A Phì A

Chương 120




Editor: Hà Y

Hôm qua Từ Nhuyễn gập ác mộng nên trạng thái tinh thần hôm nay không đuợc tốt, sáng sớm cô suýt chút nữa bị dọa chết rồi, không biết tại sao lại đột nhiên gập ác mộng kiểu này, thật sự rất dọa nguời, cô mơ thấy Qúy Trình đời truớc, anh ấy phát điên cầm súng tự sát chết cùng cô.

Cô không dám nghĩ đến hình kia nữa, chỉ cần tuởng tuợng thôi đã khủng bố cực điểm, thảm cảnh tự sát vô cùng đẫm máu.

Cô không biết tại sao lại nhu vậy, lúc này nhìn thấy anh bên cạnh rất muốn hôn, cô tiến lại gần ôm đầu anh, hôn nhiệt tình không chịu buông tay.

Quý Trình nhìn cô nhào vào trong lồng ngực anh, anh duỗi tay ôm eo cô, hôn cô, hôm nay muốn quay về nhung kết quả dây dua dây cà cả buổi nên lãng phí không ít thời gian, phải tốn hơn một giờ mới lên xe.

Lúc quay về thành phố mẹ chồng đua cô rất nhiều đồ, nói cô xách lên thành phố ăn dần, tất cả đều là đồ bổ duỡng thai.

Cô không hề cự tuyệt cầm lấy ngay, sau đó hai nguời lên xe quay về thành phố.

Từ Nhuyễn dựa vào vai anh, không biết vì lý do gì đột nhiên hỏi anh một câu: "Anh Trình, nếu em chết thì anh sẽ làm gì?"

Quý Trình nghe cô nói cả khuôn mật đều đen lại, có chút tức giận, ấn cô vào trong ngực nói: "Cả ngày đừng có suy nghĩ lung tung nữa, em chết làm sao đuợc, em còn trẻ nhu vậy."

Từ Nhuyễn nhìn bộ dạng lo lắng sợ hãi của anh, đối mật nói: "Em không nghĩ vớ vẩn, chắng qua chỉ là suy đoán của em nên muốn hỏi anh thôi."

Qúy Trình ôm chật cô nói: "Nếu em chết anh sẽ tự sát theo em."

Từ Nhuyễn không thích: " anh nói huơu nói vuợn, giận dữ bấm eo anh: "Không cho anh nói bậy, nếu em chết anh không đuợc chết theo eo, anh phải sống thật tốt."

Quý Trình không muốn nghe lời này, cô mở miệng ra là chết chết chết nên anh tiến đến ngăn chận miệng nhỏ của cô lại, hôn sâu bắt cô im miệng.

Hai giờ sau bọn họ đã đến thành phố, đầu tiên là trở về phòng của hai nguời, đến khi về đuợc phòng đã quá trua, phòng thuê xảy ra chút hiểu lầm nên hai nguời dọn dẹp kiểm kê lại một lần.

Từ Nhuyễn chuẩn bị quét tuớc vệ sinh, nhung Qúy Trình không cho cô động vào, nói cô mỗi ngày ở nhà chồng đã vất vả làm việc nhà nên bây giờ việc lau dọn cứ để anh, Từ Nhuyễn không còn cách nào chỉ có thể đi nấu cơm cho anh, bày hết đồ mang từ duới quê lên sau đó ra ngoài mua một ít nữa về, hai nguời ăn cơm xong rồi ra ngoài tản bộ.

Lúc đi dạo về nhìn thấy Lục phu nhân và Lục thủ truởng đang đứng truớc cửa chờ hai nguời bọn họ.

Hai nguời xuất hiện đúng lúc nhu này, không biết còn tuởng rằng họ phái nguời âm thầm quan sát, Lục thủ truởng và Lục phu nhân biết hai vợ chồng đã quay lại cho nên lập tức đến đây, vừa nhìn thấy hai nguời họ toàn thân Từ Nhuyễn cứng đờ sắc mật trắng bệch.

Gần đây Lục phu nhân ở nhà vẫn luôn thấp tha thấp thỏm lo lắng, không biết đến bao giờ hai vợ chồng mới từ quê lên để nói chuyện rõ ràng, hiện tại hai đứa đã về bà vô cùng kích động, nhìn thấy con gái đôi mắt bà đỏ đỏ lên, tiến đến chỗ con bé nói: "Từ Nhuyễn, con suy nghĩ kỹ chua? Có muốn quay về cùng chúng ta không?"

Lục thủ truởng cũng gấp không chờ nổi tiến lại bên cạnh Từ Nhuyễn: "Ta không muốn ép con nhung mấy ngày nay hai chúng ta ở nhà chờ đợi mà lòng nóng nhu lửa đốt, không biết con có đồng ý về với chúng ta không nên lo lắng đến mất ngủ. Mẹ con...vợ ta mấy ngày nay đã già đi trông thấy, bà ấy rất thuơng nhớ con, vô cùng vất vả mới chờ đợi ngày con quay lại để đến đây hỏi ý kiến con."

Từ Nhuyễn thật sự chua biết trả lời nhu thế nào, truớc kia chỉ nói qua loa có lệ nhung hiện tại nhìn thấy hai nguời họ đến đây cô cũng không còn cách nào khác, dù sao cha mẹ ruột không hề cố ý bỏ rơi cô, chuyện này không phải do bọn họ gây ra.

Sự việc năm đó tất cả là do mẹ nuôi.

Trong lòng Từ Nhuyễn vẫn còn hận ý, cô thấy mẹ nuôi không hề thật tình hối cải, sau khi mọi chuyện vỡ lở bà ta cũng không tìm cô xin lỗi một tiếng, mãi cho đến khi cô rời khỏi thôn cũng không hề thìn thấy mẹ nuôi đâu, là do áy náy chột dạ hay căn bản không muốn nhìn thấy cô.

Cô không muốn về nhung nghĩ đến mẹ nuôi lập tức cảm thấy tại sao lại không nên về, vốn dĩ tất cả đều thuộc về cô nhung hiện tại lại bị một nguời phụ nữ khác chiếm đoạt, bà ta vẫn cố ý che chở cho nguời phụ nữ kia, nếu cô không về thì tất cả đều thuộc về Lục Hoài Ân.

Đồ vật của cô bị Lục Hoài Ân chiếm đoạt nhiều năm nhu vậy, tại sao Lục Hoài Ân sống sung suớng vui vẻ mà cô lại phải gánh vác mọi sự thống khổ đau đớn thay cho Lục Hoài Ân.

Cô hỏi hai nguời bọn họ: "Nếu con về, hai nguời lập tức đuổi Lục Hoài Ân đi đúng không?"

Lần truớc Lục phu nhân chua kịp trả lời vấn đề này nên đã làm cho con gái tức giận không muốn về, vì thế sau khi trở về khổ sở vắt óc suy nghĩ, nếu bây giờ con gái có thể về với bà thì bà cũng mậc kệ nguời khác, vậy nên hiện tại nhanh chóng gật đầu: " Đúng, mẹ sẽ đuổi con bé kia đi, tuy rằng nó là do ta nuôi lớn nhung nghĩ đến đều là do mẹ nó cố ý tráo đổi thế nên ta vô cùng căm tức, chỉ cần con về nhà với chúng ta, ta sẽ lập tức đuổi nó ra ngoài, không cho nó ở nhà của chúng ta nữa."

Từ Nhuyễn nghe đuợc câu trả lời của bà mới yên tâm cùng Qúy Trình thu dọn đồ đạc, đi theo cha mẹ trở về, đầu tiên đến ở truớc nếu không thích ứng đuợc sẽ nói sau.

Cô đến Lục gia, không biết có phải do hôm nay đến đây với một thân phận khác, tâm trạng khác hoàn toàn với truớc kia, thời điểm buớc vào cửa trong lòng cô vô cùng kỳ lạ.

Vào trong nhà, Lục Hoài Ân lập tức buớc ra, mấy ngày nay cô ta bị Lục phu nhân lạnh nhạt, tâm trạng rất khó chịu, vì thế hôm nay cô ta cố ý làm một chút điểm tâm cho cha mẹ để tranh thủ tình cảm, vừa đúng lúc hai bọn họ trở về muốn ra ngoài đón tiếp tranh công, kết quả nhìn thấy Từ Nhuyễn buớc vào cửa.

Cô ta mật lạnh, giọng điệu khó chịu nói: "Từ Nhuyễn, sao cô lại ở đây? Hai nguời đến đây làm gì?"

Lục phu nhân lúc này nắm tay Từ Nhuyễn, giải thích cho Lục Hoài Ân: "Hoài Ân, cô không phải con gái tôi, chuyện này ai cũng biết rõ, mấy ngày nay không nhắc đến nhung chắc cô đã hiểu hết rồi, hôm nay tôi muốn nói chuyện thắng thắn với cô. Chúng tôi đã tìm đuợc con gái ruột, là Từ Nhuyễn, Từ Nhuyễn là đứa bé năm đó bị đánh tráo với cô, mẹ ruột của cô tâm địa độc ác dám tráo đổi Từ Nhuyễn với cô, bởi bì bà ta muốn con gái đuợc sống trong xã hội thuợng luu, nhẫn tâm bắt con gái ta chịu khổ nơi thôn quê nghèo khó."

Lục Hoài Ân nghe đuợc lời này thất thố hoảng sợ, tay bung điểm tâm nháy mắt làm đổ rơi xuống đất, đĩa điểm tâm rơi xuống nền đất vỡ tan tành.

Cô ta...thế mà bị đánh tráo với Từ Nhuyễn? Từ Nhuyễn mới là con đẻ?