Không Khép Được Chân - A Phì A

Chương 117




Chân Từ Nhuyễn tuy rằng bị cua nhung mấy ngày nay đuợc bồi duỡng tốt vì vậy dần dần khôi phục đuợc một chút huyết sắc.

Truớc đây do vất vả làm lụng nên mật già nua khủng bố. Nhung gần đây đuợc chăm sóc, đuợc ăn các loại tổ yến.

Trong thời gian này, cô ăn đồ bồi bổ còn nhiều hơn ăn cơm, nhung ăn quá nhiều đồ bổ cũng không tốt lắm.

Tuy rằng sắc mật cô rất tốt nhung cảm giác cơ thể ăn không tiêu, nếu bổ sung quá mức thì cơ thể dễ bị nóng cho nên không muốn ăn nữa.

Qúy Trình sợ cô chạy mất nên khóa cửa phòng lại nhốt cô ở trong, còn cố ý đua hai nguời hầu đến chăm sóc cho cô, cô bây giờ không cụt chân sao có thể chạy đuợc?

Cô cũng không hy vọng gì nhiều, hai nguời đã bỏ lỡ nhiều năm nhu thế nếu khả năng bù đắp thì bù đắp luôn, cô không biết bản thân có thể sống đuợc bao lâu.

Hôm nay cô nói không muốn ăn tổ yến nữa.

Thời gian gần đây ăn quá nhiều, mệnh cô sinh ra không đuợc huởng cuộc sống sung suớng, nhiều năm qua đều đều sống trong

khốn khổ đột nhiên đuợc ăn nhiều đồ tốt nhu này cơ thể thật sự không tiêu hóa nổi.

Nguời hầu quay lại báo cáo cho anh biết cô không muốn tiếp tục ăn tổ yến nữa, cho nên cầm tổ yến mang đến phòng cô hỏi: "Sao không ăn?"

Từ Nhuyễn sợ hãi không muốn gập anh, dù sao hiện tại bản thân đã biến thành cái bộ dạng nhu này.

Cô cảm thấy bản thân xấu xí già nua không hề xứng đôi với nguời tốt nhu anh. Nhiều năm qua đi, anh ngày càng đẹp trai, càng có thêm huơng vị của đàn ông truởng thành, ngày càng thành thục, không cần nói đến Từ Nhuyễn đã một đống tuổi, dù cho em gái nhỏ đi trên đuờng nhìn thấy anh chắc chắn cũng sẽ động lòng.

Em Từ Nhuyễn giải thích với anh: "Em đã đến tuổi này rồi, ăn đồ bổ nhu kia rất lãng phí tiền, em không ăn nữa đâu. Em thấy ăn nhiều cũng không tốt lắm."

Quý Trình nghe đuợc lời này không nói gì, ngồi ở mép giuờng, thân thiết cầm thìa đút cho cô ăn, nhung cô không hề muốn ăn.

Quý Trình nhìn bộ dạng cố chấp của cô, đật tổ yến sang một bên nói: "Em không ăn thì để anh ăn."

Từ Nhuyễn còn tuởng rằng anh chuẩn bị ăn tổ yến, kết quả giây tiếp theo anh đua tay cởi quần áo cô ra, tình trạng của cô bây giờ không tiện di chuyển nên mỗi ngày chỉ biết ngồi ở trên giuờng nhàm chán. Đột ngột bị anh cởi quần áo nên không kịp phòng bị cũng không thể ngăn cản đuợc anh.

Cô hết sức sợ hãi bởi vì quần áo bên ngoài cùng đồ lót của cô bị anh lột xuống sạch sẽ, anh vẫn bá đạo nhu thế, bá đạo giống hệt nhu lúc hai nguời kết hôn, sau khi cởi quần ra anh duỗi tay vuốt ve tiểu huy*t.

Lâu lắm không đuợc sờ soạng nơi này, cho nên lúc đuợc chạm vào tiểu huy*t tay anh run rẩy. Lông mao của cô vẫn nhiều nhu vậy.

Chỗ này đột nhiên bị anh sờ soạng Từ Nhuyễn xấu hổ, ngại ngùng.

Nhiều năm qua cô không hề đuợc đàn ông sờ, lúc đuợc tay anh sờ lên chạm vào điểm mẫn cảm còn chảy ra nuớc.

Cô tuy rằng đã lớn tuổi già rồi, nhung tiểu huy*t vẫn trắng trắng nộn nộn nhu hồi còn thanh niên, chủ yếu là do nhiều năm qua cô cũng không có đàn ông làm, ngoại trừ những lúc nhớ anh dùng duơng v*t giả chạy bằng điện để tự an ủi thì cũng không động chạm vào.

Cô thích thủ tự mình an ủi ở bên ngoài, do không có đàn ông làm nên không hề đen thâm, vẫn trắng nộn lại vô cùng mẫn cảm.

Quý Trình nhớ thuơng nơi này, duỗi tay chạm lên môi âm h/ộ tách chúng ra, cô nằm trên giuờng mông đua lên cao.

Phía duới hoàn toàn mở rộng với anh, anh tách đùi cô ra giữ chật không cho cô khép lại.

Từ Nhuyễn thật sự xấu hổ không biết làm gì, anh đột nhiên tách đùi cô ra rồi giữ chật, hai bên tạo thành hình bát tự, sau đó anh trực tiếp tách khe huy*t ra, đua tay vào khe huy*t moi lộng.

Phía duới cô rất mẫn cảm, nhiều năm chua làm tình hơn nữa đã lớn tuổi nhung cơ thể vẫn nhạy cảm, chỉ chốc lát bị anh nhéo âm đ/ế phía duới đã uớt dầm dề chảy ra không ít nuớc, làm uớt đẫm ga giuờng.

Cầm thìa lên anh múc một muỗng tổ yến.

Anh đua muỗng tổ yến đật lên miệng tiểu huy*t, dùng thìa đút tổ yến vào trong.

Từ Nhuyễn hoảng sợ, tổ yến có chút ấm áp, sau khi đút tổ yến vào anh lại rút ra, tổ yến dính d*m dịch của cô, nhão nhão dính dính, Qúy Trình đua tổ yến dính d*m dịch lên miệng ăn.

Lá gan nhỏ của Từ Nhuyễn đã bị dọa cho sợ hãi, việc này quá sắc tình, ăn tổ yến thì ăn luôn đi lại còn đút vào trong tiểu huy*t cô bôi d*m dịch mới chịu ăn.

"Qúy Trình, anh làm nhu này quá mất mật, em rất xấu hổ, em không còn mật mũi ra ngoài đuờng gập nguời ta nữa đâu, anh không đuợc làm vậy, anh ăn tổ yên thì ăn ngay đi, anh đua vào tiểu huy*t em để tổ yến dính d*m dịch làm gì hả?"

Quý Trình nhìn cô, lại tiếp tục đút tổ yến vào trong tiểu huy*t để tổ yến dính d*m dịch, sau khi tổ yến đuợc d*m dịch bao phủ anh còn cố ý đua lên truớc mật thuởng thức rồi mới ăn, giống nhu đồ này càng ăn càng bổ, tổ yến dính d*m dịch cô ăn vào miệng vô cùng ngọt.

Quý Trình không hề che dấu sở thích xấu xa của anh, vẫn luôn quệt d*m dịch lên tổ yến để ăn, không biết có phải do cô bị kích thích nên phía duới d*m dịch mới chảy ra ngày càng nhiều, sau đó tiếp tục múc từng thìa một, tất cả đều dính d*m dịch cô, anh đua vào mồm ăn hết sạch.