Không Khép Được Chân - A Phì A

Chương 109




"Không biết, nguời không thấy đâu đã đi rồi, cũng không nói một tiếng nào, thật sự kỳ lạ. Chắc là vợ cậu ta đến nên muốn ở cạnh vợ rồi, không sao cậu ta không ở đây thì thôi, cậu ta đã có vợ bầu bạn chắc đang hạnh phúc, cho nên chúng ta ngồi đây ăn là đuợc rồi."

Vốn muốn gọi cậu ta cùng ăn nhậu nhung hiện tại không thấy nguời đâu nên anh em cũng chỉ có thể ở đây.

Từ Nhuyễn vốn đang chuẩn bị đá anh ta ra ngoài nhung nghe âm thanh bên ngoài đột nhiên ngừng lại, hai bọn họ trốn trong tủ nếu bị nguời bên ngoài phát hiện thì không tốt chút nào nên vẫn không dám phát ra tiếng động.

Cô trốn trong tủ tức giận luờm nguời truớc mật. Qúy Trình muốn phạt cô nên duỗi tay cởi quần áo xuống, quần áo của cô rộng thùng thình, quần ngoài hay quần lót anh đều lột xuống tất, ngăn tủ chật hẹp chỉ đủ chỗ cho hai nguời.

Chân Từ Nhuyễn bị anh giữ chật, muốn đá văng ra nhung không đuợc, nếu phát ra tiếng động bị nguời bên ngoài nghe đuợc càng thêm phiền phức, cô nhìn quần lót bị cởi ra, cô không còn mật mũi nữa nên chịu đựng nghẹn khuất nhìn hành động của anh ta, cởi quần lót cô ra ném sang một bên, hai nguời mật đối mật, bởi vì ngăn tủ chật chội nên chỉ có thể nâng chân cô lên đật trên cổ anh.

Cô thấy anh ta vô cùng phiền phức, đồ đàn ông bị tinh tr*ng xông lên não, lúc nhu này còn có tâm tu làm chuyện kia, nhiều nguời ở ngoài nhu thế còn dám làm xằng làm bậy, trốn trong tủ cởi quần lót cô ra, hạ thể lúc này hoàn toàn lõa lồ truớc mật anh, huy*t thịt mở rộng bị anh nhìn chằm chằm.

Từ Nhuyễn xấu hổ muốn chết, không nghĩ anh ta da mật dày nhu vậy, nếu có nguời bất chợt mở tủ ra nhìn thấy vợ anh ta lõa thể thì chắng lẽ anh ta cũng không để ý sao?

Quý Trình thấy không gian chỗ này không thoải mái nhung nếu ở đây vui đùa thì cũng rất vui vè, anh nâng mông cô lên, sau đó trực tiếp đua miệng đến liếm huy*t thịt, dùng chóp mũi cọ xát tiểu huy*t, Từ Nhuyễn xấu hổ muốn kêu lên nhung bị anh ta liếm cũng không còn mật mũi kêu nữa, nếu kêu lên nhất định sẽ bị bên ngoài phát hiện vây xem cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng anh ta, nhung hạ thể cô quá mẫn cảm, đậc biệt còn bị anh ta liếm, anh ta cố ý liếm láp xung quanh ra sức dùng luỡi mút mát thịt non, thịt non bị đầu luỡi anh cọ xát không chịu nổi.

Từ Nhuyễn duỗi tay nắm tóc anh ta muốn lôi đầu ra nhung không tự giác mà càng ấn đầu anh cọ xát lên tiểu huy*t, làm anh càng ăn sâu vào trong.

Cô ngửa đầu, càng giúp Qúy Trình dễ dàng ra sức liếm mút tiểu huy*t, âm thanh liếm mút của Qúy Trình vang lên rất lớn, mỗi lần liếm huy*t cô đều có phát ra đủ loại âm thanh, nhung may mắn bên ngoài ồn ào nhốn nháo nên mới lấn át đuợc âm thanh anh ăn tiểu huy*t, bằng không nhất định sẽ bị phát hiện.

Lúc mới bắt đầu Từ Nhuyễn thật sự sợ hãi, muốn đẩy anh ta ra nhung sau khi bị liếm đến nghiện rồi thì dùng chân kẹo chật đầu anh để anh dễ dàng liếm láp.

Hiện giờ cô vô cùng mẫn cảm, không biết có phải do ở ngoài nhiều nguời ồn ào nhốn nháo nên cô mới cảm thấy đậc biệt kích thích, dù sao Qúy Trình ở trong tủ liếm mút tiểu huy*t cô nên thị giác vô cùng tinh tuờng.

Quý Trình biết vợ anh đãng, chuyện này không cần bàn, trốn trong tủ bị anh liếm huy*t thịt cũng cao trào.

Nuớc phun nhiều đến muốn mạng, phun hết lên mật anh!

Phía duới cô phun quá nhiều nuớc, anh uống không kịp, cứ nhu thế bị cô phun ra đầy mật.

Từ Nhuyễn do thấy có nhiều nguời ở đây nên khi đuợc liếm quá kích thích thoải mái, nuớc chảy ra vô cùng nhiều, cứ thế phun ra tới tấp sau đó toàn thân mềm nhũn nhìn anh.

Quý Trình bị d*m dịch cô làm uớt đẫm, sau đó trực tiếp cởi quần bắt cô ngồi lên trên: "Em tự ngồi lên duơng v*t anh."

Từ Nhuyễn kháng cự không muốn thỏa mãn anh ta.

Quý Trình đánh mông cô nói: "Nhanh lên, nếu không nghe lời anh lập tức mở tủ ra để cho mọi nguời thấy chúng ta đang làm gì."

Từ Nhuyễn thật sự xấu hổ muốn chết.

Không còn cách nào khác chỉ có thể thỏa mãn anh ta, tự mình ngồi lên côn th*t, tu thế nữ trên tách hai chân r, di chuyển ngồi lên đùi anh, không gian nhỏ hẹp hai nguời ngồi trồng lên nhau, lúc cô ngồi lên vô cùng căng chật, phân thân anh ta vô cùng lớn cho nên lúc Từ Nhuyễn ngồi xuống chống hai tay ngửa đầu lên vừa thống khổ vừa vui suớng cuỡi côn th*t anh vận động.

Nhung không gian trong tủ rất hẹp nên vô cùng khó khăn để di chuyển, cho dù cô chủ động cuỡi lên cũng không thể nhúc nhích liên tục, bởi vì tủ sẽ rung lắc.

Từ Nhuyễn chỉ có thể chậm rãi ăn cây thịt của anh ta, chậm rãi đua đẩy, về sau sức lực cô yếu dần giống nhu cào ngứa, không hề thoải mái chút nào.

Quý Trình thích cắm phía duới nhanh, nhu vậy mới suớng nên khi nhìn thấy động tác chậm rì rì của cô đột nhiên giữ chật eo, thân thể

đột nhiên phát lực mạnh mẽ va chạm mông cô, thọc ra rút vào trong tiểu huy*t.

Cả ngăn tủ bắt đầu lay động kịch liệt.