Cuộc sống vẫn như thường lệ trôi qua, Quý Tri Hứa liên tiếp cùng Sở Hành tham gia nhiều buổi tiệc rượu, biểu hiện của anh thập phần điêu luyện thành thạo. Nhìn từ bên ngoài, Quý Tri Hứa đối với hoàn cảnh cùng thân phận mới thích ứng rất nhanh, đến nỗi lừa gạt cả bản thân.
Bất quá anh luôn như thế.
Anh rốt cuộc cũng tìm được cơ hội về nhà vào cuối tuần, nhưng so với ý của Sở Hành có chút sai lệch.
Thứ sáu sau khi tan làm Sở Hành trở về liền phát hiện Quý Tri Hứa biến mất. Một mình sống trong biệt thự hai ngày, đến tối chủ nhật trước giờ ngủ Quý Tri Hứa cũng không quay về. Không ngờ sáng thứ hai tuần sau thư ký Đào đụng mặt Quý Tri Hứa, Sở Hành mới biết anh không mất tích.
Định nghĩa của cuối tuần không phải là tính từ sau bữa điểm tâm ngày thứ bảy đến trước giờ cơm tối ngày chủ nhật sao?
Cuối tuần của Quý Tri Hứa quá dài, Sở Hành cho là vậy.
Việc này nghĩ kĩ lại chẳng cần hắn quan tâm, cho nên Sở Hành mặc kệ không nói gì.
Quý Tri Hứa cũng không biết Sở Hành có loại tâm tư nhỏ thế này. Chiều sau giờ làm cứ theo thói quen chạy đến sô pha nằm một cái, ôm đồ ăn vặt xem phim, rất không vui.
Anh biết Sở Hành không ưa cái bộ dạng này của mình, đoán chừng trong lòng hắn nhất định nói anh ăn chơi lêu lỏng, không làm việc đàng hoàng.
Thôi kệ đi, chính mình vui vẻ không phải tốt sao.
"Cách một tầng nhưng những tiếng ồn kia của anh vẫn tới phòng tôi đấy!." Bỗng Sở Hành đến gần nói.
Quý Tri Hứa ấn tắt âm TV: " Tôi làm ảnh hưởng đến cậu?"
Sở Hành nhìn anh không nói.
Ảnh hưởng, rất là ảnh hưởng, không phải vì phòng cách âm không tốt. Chỉ là mỗi lần Sở Hành xuống uống nước đi ngang qua lúc Quý Tri Hứa nằm trên ghế sô pha nên nhịn không được để ý vài lần. Có lúc muốn nói với anh đồ ăn vặt không tốt sức khỏe, lúc muốn nói tư thế nằm của anh không tốt cho xương sống, cũng có lúc muốn hỏi anh một chút bộ phim tài liệu này có ý nghĩa gì...
Nói chung chính là sau khi Sở Hành trở về phòng bộ dáng Quý Tri Hứa vậy mà còn đọng lại trong đầu thêm vài phút đồng hồ, không thể rời khỏi tâm trí hắn, rất ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của Sở Hành.
Đây chính là sức ảnh hưởng của Quý Tri Hứa đối với Sở Hành.
Quý Tri Hứa thấy hắn không nói lời nào, ôm gối vào lồng ngực: "Vậy sau này tôi đi xuống dưới xem."
Thật là mỗi ngày Quý Tri Hứa làm ổ dưới lầu đem âm thanh ảnh hưởng đến trên phòng, Sở Hành lại cảm thấy không quen.
Sự lười nhác của Quý Tri Hứa trước sau như một cũng có lúc hưng phấn muốn đình công, trước tiên không nói đến đem phòng ốc dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, còn mang cả những quần áo bẩn đi giặt.
Chỉ là quần áo có chút ít, cho dù ở mức nước thấp nhất Quý Tri Hứa cũng cảm thấy có chút lãng phí.
Anh hào quang chợt lóe trong đầu, liền lên lầu gõ cửa phòng Sở Hành.
"Vào đi."
Anh lập tức một giây liền trở lại biểu hiện làm việc.
Quý Tri Hứa đứng ở cửa, Sở Hành cũng tạm ngưng xem lớp học.
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh.
"Có chuyện gì sao?"
"Cậu đang làm gì? Rất bận sao? Tôi có quấy rầy đến cậu không?"
"Không có, cứ tự nhiên, tôi đang nghe bài giảng." Sở Hành trả lời.
"Ồ, vậy tốt, tôi tới đây hỏi cậu có muốn giặt quần áo hay không thôi."
"Giặt quần áo? Không phải mỗi tuần người làm đều đến giặt sao?"
Đây là việc Quý Tri Hứa thích ứng không được tốt lắm. Ở thời kì hiện đại này, mang quần áo bỏ vào máy giặt, cho thêm nước giặt vào, ấn nút chờ mười mấy phút quần áo vậy là đã giặt xong. Chuyện đơn giản vậy một đứa nhỏ tiểu học cũng làm được, thế mà Sở Hành vẫn phải gọi dì giúp việc đến làm.
Anh không thể hiểu được suy nghĩ của những người có tiền, tiêu đến hoang phí.
Quý Tri Hứa nói rõ nguyên nhân với hắn, Sở Hành đem quần áo bẩn trong sọt ra, bên trong cũng không nhiều quần áo.
Phải, phần lớn quần áo của Sở Hành là giặt khô.
Bất quá tốt xấu cũng miễn cưỡng tặng cho anh một đống quần áo.
"Quý Tri Hứa." Vừa đi đến trước cửa đã bị Sở Hành gọi lại, "Tôi có lớp học, quản lý công ty, muốn nghe không? Tôi đem tài khoản cho anh mượn."
Quý Tri Hứa xua tay, chạy trối chết.
Anh thật sự không hứng thú với lĩnh vực này, thường nghe phần đầu anh cũng cảm thấy nó như bài hát ru.
Sở Hành thật sự không buông tha bất kì cơ hội về học tập của Qúy Tri Hứa.
Đến phòng giặt quần áo, Quý Tri Hứa mới nhìn thấy đống quần áo mà anh đã lựa giúp Sở Hành lúc trước.
Lúc này anh mở website lên liền chấn động, rõ ràng kiểu dáng cũng bình thường không có khác lạ gì, so với tính toán của anh giá cả nhiều hơn một hai con số không.
Này là do nguyên liệu may quần áo sao?
Có điều đây ngược lại chẳng phải tiền của mình, khác nào đang chơi trò thay quần áo.
Quý Tri Hứa một bên nhổ nước bọt một bên chọn ra vài món nhìn tương đối vừa mắt, gửi cho Đào Ca.
Lúc Sở Hành nhận được quần áo nửa ngày mới nhả ra một câu "Cũng không tệ lắm", Đào Ca nói đây là câu khích lệ cao nhất mà cô nghe. Trên mặt cô lộ ra vui vẻ nói đây là do Quý Tri Hứa chọn.
Sở Hành liếc mắt nhìn Quý Tri Hứa một cái, quay đầu nói với thư ký Đào: "Vậy tiền lương của cô sẽ chia đôi cho anh ta?"
Đào Ca thừa dịp Sở Hành không để ý, hướng Quý Tri Hứa lè lưỡi, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ngược lại lúc đó Quý Tri Hứa rất vui vẻ.
Anh trước tiên móc túi quần, chắc chắn bên trong không có vật lạ, sau đó kiểm tra khắp nơi, chọn quần áo có vết bẩn bỏ ra.
Là lúc ăn cơm bị bắn mỡ, trước hết dùng nước giặt rửa một chút rồi lại bỏ vào máy.
Cho nên lúc Sở Hành đi đến đúng lúc nhìn thấy Quý Tri Hứa giặt quần áo bằng tay.
"Có dính mỡ, máy giặt không sạch." Quý Tri Hứa giải thích.
Sở Hành gật đầu, hắn không hiểu, cũng chẳng cần hiểu, dù sao hắn cũng không cần tự giặt áo ngoài.
"Thật làm phiền anh, việc này để dì đến làm cũng được rồi."
"Không sao, ngược lại tôi cũng đang thấy nhàm chán." Quý Tri Hứa thuận miệng đáp.
"Vậy ngoài quản lý công ty, anh có thấy hứng thú với lĩnh vực nào không, tôi có tài khoản hội viên vĩnh viễn, anh muốn nghe cái nào cũng được."
Lại nữa, Sở Hành không bao giờ từ bỏ ý định đó.
"Hội viên vĩnh viễn? Cậu dùng rất nhiều tiền?" Quý Tri Hứa nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
"Không có, hồi đi học tôi dùng website của bọn họ sau tiện thể giúp họ xử lý một cái bug, là họ đưa cho tôi."
Quý Tri Hứa cười với hắn: "Cậu rất lợi hại."
Sở Hành được khen một ít liền đắc ý: "Cho nên anh muốn nghe môn nào cũng được."
"Tôi tính đi báo danh học lớp làm đồ ngọt." Quý Tri Hứa cứ vậy trả lời.