Sáng sớm, tôi thần thanh khí sảng mở cửa ra, không khí bên ngoài vẫn hơi lạnh nhưng vì có ánh mặt trời nên hơi lạnh chỉ ở phần bề mặt, không còn khiến chân tay lạnh cóng nữa.
Hạ Nam Diên bổ củi ở bãi đất trống cạnh Thần miếu. Trước đó hắn nói với tôi là đã chẻ củi từ bé, tôi cứ nghĩ là hắn chỉ giúp người lớn đưa gỗ các thứ, ai ngờ hắn thật sự biết chẻ.
Áo khoác ngoài cùng đã bỏ đi hai cánh tay, phần tay áo được buộc gọn gàng quanh hông. Hơi thở của hắn màu trắng, hai mắt chăm chú nhìn vào gốc cây trước mắt, nâng chiếc rìu sắc bén quá đỉnh đầu chuẩn bị bổ xuống. Một nhát dễ dàng, khúc gỗ đã bị hắn chẻ làm đôi.
“Xin chào!”
Tôi vừa bước tới, hắn dừng động tác lại.
“Ăn gì chưa?” Hắn kiểm tra chỗ nối giữa cán và lưỡi rìu.
“Em ăn rồi.” Tôi lớn lên ở thành phố từ nhỏ, đừng nói đến rìu, con dao tôi còn chưa từng đụng vào, nên hiện tại tôi rất tò mò với loại hình lao động này của hắn, tôi hỏi: “Cho em thử với, em chưa bổ củi bao giờ.”
Hạ Nam Diên nghe vậy thì cũng không đồng ý luôn mà quan sát tôi từ đầu đến cuối. Tuy hắn không nói gì nhưng tôi lại thấy sự im lặng chứa ngàn lời nói ở đây, sự chần chừ trong chốc lát này đã chỉ rõ vấn đề.
Tôi cởi áo khoác treo lên một cái cây gần đó, xắn ống tay áo len lên, bất mãn nói: “Ánh mắt này của anh là sao? Anh coi thường em đúng không?”
Đừng có kích thích đàn ông, ban đầu tôi vốn chỉ định thử qua loa cảm giác bổ củi, bây giờ tôi muốn bổ hết chỗ củi này ra để Hạ Nam Diên thấy được dũng khí của đàn ông Hải Thành.
Tôi giật lấy chiếc rìu từ tay hắn, xoay người nhặt đoạn gỗ tròn đặt lên gốc cây, lùi lại hai bước rồi vung cánh tay đầy tự tin, bổ xuống một cái.
Rồi trượt.
Lưỡi rìu bổ lệch vào phía bên cạnh của miếng gỗ tròn, chỉ chặt được một khúc gỗ nhỏ, do dùng lực quá mạnh nên mũi rìu cắm sâu vào đống gỗ, không nhổ ra được.
Xuất sư không thành, mặt tôi hơi nóng, đang định tìm cớ khởi động để lừa qua đoạn kia thì Hạ Nam Diên từ đằng sau đi tới, mang theo biểu cảm “Chỉ thế này” đẩy tôi ra, giẫm lên cọc gỗ rút rìu ra.
“Chân như thế này, khom lại…” Hắn dạy tôi tại chỗ, thể hiện từng bước cho mình, “Đừng để tay quá gần, giữ khoảng cách một chút, cứ thế nắm chặt một trước một tay… Em là người mới, sau khi nhắm rồi thì không cần vung tay quá cao là có thể dễ dàng bổ như thế này… Cao tầm này là được.” Nói xong, hắn bổ xuống, hoàn hảo bổ khối gỗ bị tôi bổ lệch thành hai nửa.
“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Tôi bước tới nhận lấy cái rìu trong tay hắn.
Hắn không lập tức lùi lại mà vòng quanh cơ thể tôi từ đằng sau, uốn nắn tư thế cho tôi.
“Cầm chỗ này.” Hắn kéo tay tôi qua, nắm chặt vị trí giữa cán rìu.
“Tách chân ra một chút.” Quỳ gối giữa hai chân, hắn tách chân tôi sang hai bên.
Thành thật mà nói, tâm trí của tôi không còn ở việc chặt củi nữa.
Trên người Hạ Nam Diên có mùi rất dễ chịu. Khi ở trường, cùng mặc đồng phục nhưng trên người hắn luôn có mùi xà phòng nhẹ nhàng khoan khoái. Sau khi thay quần áo Tằng Lộc, mùi xà phòng biến mất nhưng lại có một mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng, khác mùi hương bị ám phải sau khi đốt hương.
Bị mùi này bao trùm, hít vào không khí thơm ngát, tôi cảm thấy đầu óc như bị hun đến mức sắp không bình thường được.
Muốn… gần hơn nữa.
Cánh tay vung xuống một cách máy móc, có thầy giỏi hướng dẫn, lần này khúc gỗ đã biến thành hai nửa hoàn hảo vô cùng thuận lợi.
Thành công rồi. Nhìn đống củi trên mặt đất, tôi hơi sững sờ.
Theo lý thì hẳn tôi nên vui sướng, nhưng niềm vui giống như con cá dưới lớp băng, biến mắt trong nháy mắt, ngược lại lại có cái gì khác rơi xuống khe hở mà búa nện xuống băng tạo ra, bừng lên không gì cản nổi.
Cảm giác về sự tồn tại của Hạ Nam Diên trở nên vô cùng mạnh mẽ. Không chỉ khi ăn cơm, khi tôi đến nhà Tả Dũng để lấy quần áo, hay là buổi chiều làm bài tập, chỉ cần tôi hơi lơ đễnh thì tôi sẽ bị mùi hương trên người hắn làm cho phân tâm.
Thật sự rất kỳ quái, rõ ràng mùi trầm hương ở đây là thường thấy nhất.
Ánh nắng chiếu vào phòng qua lớp kính cửa sổ, sáng sủa và ấm áp. Hạ Nam Diên hạ mắt kiểm tra bài tập của tôi, đầu bút đi xuống dưới, dừng lại ở câu trắc nghiệm cuối cùng, đánh một dấu chéo nho nhỏ.
“Cũng không tệ lắm, mười câu chỉ sai một câu thôi.” Hắn đẩy bài thi cho tôi, bắt đầu giảng cách làm câu cuối cùng.
Sau khi nghe kỹ, tôi tự dùng công thức tính một lần, lần nữa điền đáp án đúng vào.
“Em chỉ sai một câu thôi.” Thứ nhảy ra từ dưới lớp băng giương nanh múa vuốt chiếm lấy đầu óc tôi, hét lên dục vọng muốn thân cận.
Hạ Nam Diên im lặng nhìn tôi, chờ tôi nói tiếp.
“Là thế này, em nghĩ mình đáng được thưởng.” Tôi cố ý mân mê môi khi nói, ý không cần nói cũng biết.
Khóe mắt Hạ Nam Diên giật giật, làm cho cái sẹo bên trên lông mày cũng giật theo.
“Tự anh nói là cho em hôn, có phải anh muốn giở trò không?” Tôi lên án hắn, trực tiếp nhảy qua chữ tự nguyện “vừa nói”.
Đàn ông không thể chịu được khiêu khích, chim ưng Sơn Nam cũng không ngoại lệ.
“Chỉ hôn thôi, không dùng lưỡi.” Anh đưa ra quy tắc.
Đồ keo kiệt.
Tôi thầm oán trong lòng, nhưng hành động thì không chút do dự, anh nói xong nửa câu đầu tôi liền bỏ bút đứng dậy, nói xong nửa câu còn lại thì tôi đã ôm mặt anh cúi xuống hôn.
Nụ hôn này rơi thẳng vào đôi mắt bất giác nhắm lại của anh.
Vùng da quanh mắt rất mỏng, thông qua sự tiếp xúc của môi có thể cảm nhận rõ ràng được sự chuyển động của nhãn cầu bên dưới. Cũng vì sự mỏng manh này nên cũng dễ bất an hơn. Chỉ bị đụng nhẹ mà lông mi của Hạ Nam Diên không ngừng run rẩy, giống như một cái cọ nhỏ hết lần này đến lần khác lướt qua dưới môi tôi.
Thật thú vị.
Tôi còn muốn hôn thêm một lát nhưng đột nhiên một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống áp lên mặt tôi, vô tình đẩy tôi ra.
“Anh làm gì vậy?” Tôi bắt lấy tay Hạ Nam Diên, nhìn anh xuyên qua kẽ hở trên ngón tay.
Anh dùng tay còn lại che đi con mắt bị tôi hôn, lông mày dài nhíu lại: “Ai bảo em hôn mắt?”
Tôi tự tin: “Anh không nói là không được hôn vào mắt mà.”
Mắt đẹp như vậy, sao lại không được hôn?
“Không được hôn lên mắt.”
Tôi gỡ tay anh ra: “Ò, vậy thì không hôn mắt.” Nói rồi tôi định đục nước béo cò, định hôn lần thứ hai.
“Đợi đã.” Lần này Hạ Nam Diên đưa thẳng tay lên chống lên vai tôi: “Đừng nhúc nhích, để anh làm.”
Tôi vui vẻ đồng ý, giữ nguyên tư thế khom người, không tiến lại gần hơn nữa.
Bàn tay của Hạ Nam Diên di chuyển đến gáy tôi, nhẹ ấn xuống, một lúc sau, hai đôi môi khẽ chạm vào nhau. Chỉ là tôi chưa kịp nếm được hương vị gì thì đối phương đã lùi lại.
“Được rồi, làm bài tiếp đi.” Hắn không lưu luyến buông tay ra, một lần nữa dành sự chú ý cho tập đề còn lại.
Hôn kiểu này qua loa quá đi mất. Nhưng mà thôi không sao, hôn một tặng một rồi nên tôi sẽ bỏ qua cho hắn.
Tôi ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ của mình, dành mười phần động lực để làm một lèo cho xong phần đề còn lại, sau đó kiểm tra nhiều lần phép tính trên giấy nháp, sau khi đảm bảo không còn gì sai sót mới đưa cho Hạ Nam Diên xem.
Hoàn toàn đúng.
Đầu bút của Hạ Nam Diên dừng lại ở câu cuối cùng rất lâu, lâu đến mức tôi không nhịn được phải lên tiếng hỏi rằng liệu có phải tôi đã sai hay không, lúc ấy hắn mới nhấc bút lên.
“Nhắm mắt lại.”
Hắn biết tôi muốn gì nên không lặp lại màn đối thoại vô dụng trước đó, đi thẳng vào vấn đề.
Tôi quay mặt về phía hắn, khẽ cong khóe môi rồi nhắm mắt lại.
Khi thị lực bị mất đi, các giác quan khác sẽ trở nên nhạy bén hơn. Đầu tiên là tiếng quần áo bị cọ xát, sau đó là mùi hương gỗ đàn hương nồng nàn.
Khi đôi môi của Hạ Nam Diên rơi xuống trong sự chờ đợi, mong muốn “được gần gũi hơn” đã tạm thời bị ghìm lại.
Nhưng mà… nó nhanh chóng trở nên dữ dội hơn một lần nữa.
Như con chuột trong phòng thí nghiệm tuyệt vọng ấn vào nút cảm biến để có thêm nhiều chất gây nghiện hơn, tôi đòi hỏi “phần thưởng” của mình bằng cách làm nhiều đề hơn nữa.
Sau khi tôi làm xong tờ đề thứ năm trong hôm nay, Hạ Nam Diên thậm chí còn không nhìn vào những câu mà tôi làm, hắn trực tiếp nghiêng người qua hôn lên khóe môi tôi.
Hạnh phúc quá.
Nụ hôn của Hạ Nam Diên là thứ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc và ấm áp hơn cả ánh nắng trong mùa đông.
“Em có muốn… nghỉ ngơi một chút không?” Thấy tôi cực kỳ nhiệt tình lật sang tờ đề mới, Hạ Nam Diên đè bút của tôi xuống: “Đi xuống uống trà sữa và ăn điểm tâm đi.”
Tôi sững sờ. Ý gì đây? Vậy mà Hạ Nam Diên – người luôn học đến chết lại để tôi nghỉ ngơi?
Tôi lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, nhìn hiện tượng đoán bản chất, hơi không tin được mà đưa ra kết luận: “Anh chê em phiền phải không?!”
“…” Bàn tay đang đè tay tôi lại của Hạ Nam Diên run lên, vội vàng thả ra.
Mà hành động này bị tôi coi là biểu hiện của sự chột dạ.
“À, em hiểu rồi, để em đi xuống, không làm phiền anh…” Tôi rũ vai, mất mát đứng dậy.
Dù sao cũng đều là tôi tự mình đa tình, tôi hiểu mà, Hạ Nam Diên không muốn mất đi người bạn mới là tôi nên mới bất đắc dĩ đồng ý thử với tôi một chút. Từ trước đến nay chưa từng có ai thích tôi, không một ai!
Chỉ trong vài giây, tâm trí tôi đã bắt đầu vang lên bản nhạc nền buồn nhất thế giới mà tôi biết, mũi cũng bắt đầu cay cay.
Lòng người thật dễ thay đổi, chỉ một đêm thôi mà hắn đã chán tôi rồi.
Tình yêu ơi là tình yêu, mày mang đến cho tao cái gì chứ? À, ngoài cơn đau khắp người ra còn có sự ghét bỏ lạnh lùng.
Tình yêu sâu đậm này, tóm lại là trao nhầm…
“Không phải…”
Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, mãi đến khi Hạ Nam Diên chạy tới từ phía sau, níu cổ tay tôi lại, lúc đó tôi mới biết hắn đang gọi tôi.
“Anh không thấy em phiền.” Nói rồi, hắn ngập ngừng đi tới, cúi xuống hôn lên môi tôi.
Nụ hôn lần này không giống những lần chỉ là môi chạm môi như trước. Hắn dùng đầu lưỡi tách môi của tôi ra, học theo tôi như ngày hôm đó, cẩn thận thăm dò trong miệng.
Bị lọn tóc cọ vào cổ ngứa ngáy. Tôi nắm lấy những lọn tóc kia, cầm chúng trong lòng bàn tay mình.
Lần trước khi tôi vươn lưỡi vào miệng Hạ Nam Diên, suýt chút nữa đã bị hắn cắn đứt đầu lưỡi. Lần này đổi lại là hắn vươn lưỡi vào miệng tôi, tôi bật đèn xanh cả đường đi, để cho hắn muốn tham quan chỗ nào thì tham quan, muốn liếm nơi nào thì liếm.
Sự vâng lời của tôi đã cho hắn nhiều không gian để phát huy. Vật sống là chiếc lưỡi kia, ban đầu vẫn còn ngại ngùng như đứa trẻ chưa từng được chơi trong sân, không dám động vào chỗ này, không dám chạm vào chỗ nọ, nhưng dần dần sau khi nếm trải được sự vui thích, nó trở lên táo bạo hơn, hào hứng chơi thử mọi thứ, điên cuồng hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác.
Kết quả của vui quá là không còn biết trời trăng gì nữa. Hôn rồi hôn, cảm thấy môi dưới đau xót nên tôi ngửa ra phía sau, thoát khỏi sự quấn quýt của Hạ Nam Diên.
“Đau quá…” Tôi nhỏ giọng oán trách, đầu lưỡi nhanh chóng nếm được rỉ sắt.
Hắn dường như không nghe thấy, còn muốn sấn tới để tiếp tục nhưng bị tôi nắm tóc ngăn lại.
“Sao anh lại cắn em?”
Hắn sửng sốt một lúc, hơi thở đột nhiên gấp hơn một cách rõ ràng rồi liếc nhìn môi tôi, một lúc sau mới lùi ra sau.
“Xin lỗi…”
Tôi rút một tờ giấy trên bàn, chấm vào khóe môi, giơ lên xem thì đúng là chảy máu.
“Thôi được rồi, người mới đều như vậy. Về sau chúng ta luyện tập nhiều một chút, luyện tập nhiều hơn nữa là thuần thục.” Tôi che miệng, nháy mắt với hắn.
Hắn tránh ánh mắt tôi, nhìn xuống mặt bàn: “Em làm bài trước đi, anh xuống nhà lấy trà sữa và đồ ăn vặt cho em.”
“Không…”
Tôi vừa định nói không, tôi không đói, anh đã quay người sải bước ra khỏi phòng.
Đi mất gần nửa tiếng đồng hồ, lúc về tóc hai bên mai vẫn còn ẩm ướt.
“Sao lâu thế?” Tôi bốc một chiếc bánh trên đĩa trêu anh: “Anh đi làm đồ ăn vặt luôn hả?”
“Ừ.” Hắn ngồi xuống, nói: “Anh đi vệ sinh xong không rửa tay rồi làm đồ ăn vặt cho em đấy.”
Tôi cắn một miếng, mặc dù biết hắn nói nhảm nhưng giây tiếp theo vẫn cầm lấy nửa cái còn lại nhét vào miệng hắn.
“Thật sao? Trùng hợp ghê, em mới ngoáy mũi bằng tay này, anh ăn hết cho em.”
“… Em bỏ ra.”
“Anh xin đi rồi em bỏ ra.”
Hắn nhìn chằm chằm vào nửa chiếc bánh quy, cân nhắc những ưu và nhược điểm, cuối cùng quyết định… cắn ngón tay tôi.
Tôi đau đớn hét lên rụt tay lại: “Anh là chó hả Hạ Nam Diên?”
Đáp lại tôi là đôi vai run rẩy của Hạ Nam Diên cùng với tiếng cười mà hắn cố gắng kìm nén.