Hắn nói là làm.
Ta không thích giao tiếp, ngay cả khi công chúa mời rượu, hắn cũng thay ta từ chối: "Phu nhân không được khỏe, không thể uống rượu, để Lạc Xuyên uống thay."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Mặc dù hắn là công tử ăn chơi, được phụ huynh thương yêu, được mẫu thân chiều chuộng.
Ngay cả Thái hậu trong cung cũng nói rằng không có cách nào trị được con khỉ nghịch ngợm này.
Hắn coi trọng ta, và thế gian đều coi trọng ta.
Ta không còn là cô gái bán bánh vô danh bị cười nhạo trong hậu viện Hầu phủ nữa, ta là Vệ Sơ Vũ được Thái hậu khen ngợi, được phu nhân đại nho yêu mến, được Hoài Nam Vương phủ nâng niu trong lòng bàn tay.
Tề Hoàn mang danh phu nhân Hầu phủ, nhưng lại bị người nhà họ Tiêu lạnh nhạt, nên nàng trút hết sự tức giận lên ta.
"Nghe nói nhị phu nhân của Mạnh gia sẩy thai làm tổn thương thân thể, không có lợi cho việc sinh con. Không biết trong phủ có mấy phòng thiếp thất, có vị nào đậu thai chưa?"
Nói xong, nàng tự che miệng cười khẽ: "Ta không có ý xấu, chỉ là ta và nhị phu nhân Mạnh gia cũng xem như bạn cũ, muốn chia sẻ chút kinh nghiệm về việc sinh con."
Nàng ba năm sinh hai, đắc ý vô cùng.
Những giá trị xã hội đặt lên người phụ nữ trở thành vũ khí của nàng để tấn công ta.
Bao năm qua, nàng không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ta, nhưng cũng không có tiến bộ gì.
Tay ta dưới ống tay áo nắm chặt.
Bỗng nhiên, một đôi bàn tay to lớn đặt lên nắm đ.ấ.m đang run rẩy của ta, bao bọc toàn bộ bàn tay ta trong đó.
24
Ánh mắt hắn rực sáng, đầy ắp nụ cười: "Thân thể phu nhân ta không có vấn đề gì. Chỉ là mấy năm trước ta bị ngã ngựa, nên chuyện con cái hơi khó khăn."
"Nhưng may mắn thay, huynh trưởng của ta sức khỏe tốt, con cái đầy đủ, Vương phủ có người nối dõi, nên không cần đến ta."
Ta luôn biết Mạnh Lạc Xuyên yêu thương và bảo vệ ta, nhưng ta không ngờ rằng hắn sẵn sàng hy sinh danh tiếng của mình để chặn đứng những lời đàm tiếu, và ngăn chặn thiếp thất bước vào hậu viện.
"Phu nhân phải chịu thiệt thòi rồi, mong nàng lượng thứ."
"So với việc sinh con, vốn chẳng đáng là gì, Vệ Sơ Vũ nàng đã tiêu hao hết tám kiếp tu hành của ta—tám kiếp tích đức, mới có được tình yêu của nàng."
Hắn không màng đến ánh mắt của người đời, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta đặt lên ngực, xoa xoa, khi thấy ta mỉm cười trong nước mắt, hắn mới quay sang nhìn người đối diện, giọng nói đột nhiên lạnh lùng: "Còn vị phu nhân này, ta chưa từng nghe phu nhân ta nhắc đến ngươi, tình cờ nghe một chút trên phố. Chắc ngươi là vị tiểu thư họ Tề đã nhặt lấy đôi giày rách của phu nhân ta mà mang phải không?"
"Nghe nói quý phi cô mẫu của ngươi đã bị đày vào lãnh cung, toàn bộ gia tộc ngươi như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng cho tính mạng của mình, thế mà ngươi còn rảnh rỗi để quan tâm ta có con hay không."
"Sao? Ngươi còn muốn dụ dỗ ta, sinh thêm vài đứa con oan nghiệt cho ta à?"
Tề Hoàn bị lời hắn châm chọc đến mức không thể đáp lại.
Hắn quay sang Tiêu Nhiễm: "Phu nhân ta luôn đĩnh đạc, không so đo với mấy kẻ như chó mèo."
Hắn khẽ dùng lực, chiếc ly trong tay hắn vỡ vụn dưới ngón tay.
"Nhưng ta là người nhỏ nhen, có thù tất báo, m.á.u phải trả bằng máu."
"Ngày mai ta sẽ hỏi thử Hoàng thượng, chuyện của nhà họ Tề liệu có thể bỏ qua dễ dàng như vậy không?"
Khi mọi người đều biến sắc, lo lắng cho nhà họ Tề, hắn lại ghé sát vào tai ta, giọng điệu trêu chọc không to không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe thấy.
"Sao lại tự làm mình ấm ức? Sợ ta g.i.ế.c nàng ta à?"
"Được rồi, được rồi, ta hứa với nàng, không g.i.ế.c người."
"Nhưng nàng đừng lại gần nàng ta quá, bệnh dịch sẽ lây đấy."
Lần này, có người không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Vân Nhi dụi mặt vào tay ta, giọng mềm mại: "Nhị tẩu, nhị ca nghe lời tẩu rồi, huynh ấy tiến bộ thật. Lúc người khác ức h.i.ế.p tẩu, huynh ấy không c.h.ặ.t t.a.y họ."
Người nhà họ Tiêu mặt mày tái mét, nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của Tiêu Nhiễm.
Tề Hoàn tức đến vẹo cả mũi, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Nhiễm, nàng không dám bộc lộ chút khí thế nào.
25
Khi yến tiệc kết thúc, Mạnh Lạc Xuyên như thường lệ, dùng cánh tay dài ôm ta ra khỏi phủ, đặt ta lên xe ngựa.
"Trời lạnh, đường trơn, nếu nàng ngã thì ta sẽ đau lòng lắm."
Mọi người nghe mà nghẹn lời.
Giữa mùa xuân, làm gì có băng, sao mà trơn được?
Hắn vốn là như thế, từ sau khi ta sảy thai và thân thể yếu ớt, hắn đối xử với ta như một búp bê sứ.
Trên đường có một vũng bùn, hắn cũng phải bế ta qua như thể gặp đại nạn.
Lý do là để tránh cho ta gặp khó khăn trên đường đời.
Ta cười hắn không biết ngại, hắn cười lớn: "Yêu vợ mình mà ngại sao? Vậy thì để ta ngại đến c.h.ế.t đi."
"Người có vợ như nàng ta, muốn ngại mà ngại không được."