Ngày tốt cảnhđẹp, trăng sáng vằng vặc.
Thế nhưng hắnlại thúc ngựa như điên trên đường phố Hàng Châu. Kể từ khi nhận được tin củaNgô đại nhân, hắn cứ bồn chồn không yên. Cũng là người yêu nước thương dân,chính trực thanh liêm, cho nên ông còn rõ hơn hắn. Thư cấp báo vừa đến, hắn vộivã chạy về Giang Nam.Vốn tưởng không dễ dàng, ai ngờ Lưu đại tướng quân lại ra tay giúp. Chẳng lẽ,chẳng lẽ là bởi vì người đó? Nhớ tới gương mặt khuynh quốc khuynh thành trongtrí nhớ, cùng thái độ khôn ngoan sáng suốt vừa như vô tình vừa như cố ý kia,chắc là phải hạnh phúc thôi!
Ba chân bốn cẳngvào cửa Ngô phủ, mới biết sự tình còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Ngô đạinhân bị thích khách đâm trọng thương, nằm mê man nhiều ngày qua, sinh tử chưarõ. Ngô Trung, lão người làm trong Ngô phủ, đã thuật lại mọi chuyện cho hắn.Thì ra mật hàm vừa gửi đến không lâu, Ngô đại nhân liền bị ám sát, hai việc nàychắc chắn có liên quan với nhau, chỉ có điều tính mạng đương sự đang bị đe dọa,làm sao để tìm hiểu rõ đây! Hắn phẫn nộ đập mạnh tay xuống bàn, ấm trà nghiêngngả, chén trà không ngừng chao đảo leng keng.
Một giọng nóithanh thoát vang lên: “Chuyện gì khiến Dư Tướng quân giận dữ vậy?” Sau đó nhìnthấy một nam tử tuấn dật áo trắng oai phong, miệng nở nụ cười tiến vào, hắn vôcùng kinh ngạc, nhưng lực chú ý rất nhanh bị dời đi.
Nam tử kia đang cẩn thận đỡ một cô gái quốc sắc thiên hương có cái bụnghơi vểnh lên. Chính là Định Tuyên Vương quyền khuynh thiên hạ lại đột nhiên mấttích, mà bên cạnh là người từng được xưng Nghi phi! Cô cười rạng rỡ, so vớiNghi phi dạo trước mặt mày lãnh đạm, phong thái tao nhã chỉ là có hình tháitương tự nhau, không phải là cùng một người! Nhớ đến lời phó thác của tiênhoàng, hạnh phúc hôm nay của cô, có phải như người mong muốn?
“Dư Tướngquân?!” Định Tuyên Vương bước lên ngăn trở tầm mắt của hắn, giọng không vui. Côgái sau lưng ghìm không được nụ cười, ngày xưa mình yêu say đắm, người ta cònkhông để ý, bây giờ bụng đã to ra, còn sợ người ta quay lại đổi ý à? Cái chàngnày toàn xem mọi người là tình địch thôi, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Hắn ngẩn ra,khom người gọi: “Vương.....” Dừng lại, càng lúc càng đau đầu. Hai người đangđứng kia, nên xưng là gì mới tốt đây?
Cô gái níu nhẹtay áo, nam tử kia mới hờ hững quăng cho một câu: “Cứ gọi chúng ta là Ứng côngtử, Ứng phu nhân được rồi!” Cung cách nói chuyện vẫn tôn quý vô cùng, sao lạicó thể là bá tánh bình thường chứ!
Hắn mỉm cười,vâng lời gọi: “Ứng công tử!” Nhìn vào đôi người ngọc trước mặt, trong lòng chợtdâng lên hy vọng. Một người hô mưa có mưa, gọi gió có gió, một người có cáchnghĩ khác thường, hành động ngẫu hứng. Có bọn họ, còn chưa biết chừng... Nhưngmà, việc cấp bách, “Vết thương của Ngô đại nhân.....”
Vô Trần nhìn rangoài cửa, nhíu mày nói: “Vào đi!”
Mắt của hắn cũngdõi theo, trong mong đợi nghe thấy ngoài cửa có tiếng chửi rủa không ngừng, sauđó, một tên mập mặc cẩm y, bộ dáng như viên ngoại, bị hai người áp giải vào.Tên đó vừa thoáng thấy nụ cười phớt trên gương mặt hai con người phong hoatuyệt thế, sắc mặt lập tức biến đổi khác thường, vừa lo âu vừa bất mãn.
Vô Trần mỉm cườichào hỏi: “Đỗ viên ngoại, lâu rồi mới gặp, vẫn khỏe chứ?”
Đỗ viên ngoạidường như co rúm thân lại, vừa đảo tròng mắt, đã thẳng người lên: “Nhờ phúc,nhờ phúc!” Giọng nói rất thận trọng, không dám khinh nhờn.
Vô Trần cũngkhông thèm để ý, nói với Dư Thế Cao: “Dư Tướng quân, giới thiệu với ngươi, vịnày chính là danh y đương thời, Đỗ Nghĩa!”
Hắn chưa từngnghe qua, nhưng vẫn vòng tay nói: “Ngưỡng mộ đã lâu!” Ai mà biết vị danh y kialại hung hăng trừng mắt với mình.
Vô Trần vẫn mangtâm trạng rất tốt: “Đỗ thần y vốn dĩ không ở Giang Nam, nhưng bởi vì gần đây có vàiviệc, cho nên mới mời ngươi đến đây!”
Đỗ Nghĩa kíchđộng đứng lên: “Thì ra là các ngươi, các ngươi.....” Trách không được ở đâucũng không yên ổn, dời đến đây mới tạm có ngày vui, vốn vẫn nghĩ tất cả chỉ làtrùng hợp, thì ra là đã có người sắp đặt cả rồi. “Vì sao hả?”
Vô Trần thả lỏngtay: “Chỉ là có thần y ở bên cạnh, trong lòng cũng thoải mái hơn!” Trên mặtkhông có chút gì ngại ngùng. Cô gái xinh đẹp đưa tay nắm lấy tay y, hai ngườinhìn nhau cười, bất chợt nhớ lại chuyện cũ.
Đỗ Nghĩa cực kỳbất mãn, nhưng lại không thể bùng nổ, bỗng dưng giống như nắm được gì đó, mỉmcười đắc ý.
Thanh âm ôn hòavang lên bên tai: “Ngươi chắc hẳn biết được chúng ta bây giờ đều chỉ là ngườibình thường?”
Đỗ Nghĩa nghethế, không chút do dự gật đầu.
“Vì vậy,” Cô bàyra vẻ mặt u sầu: “Sẽ không thể nào ép ngươi làm gì nữa?”
Đỗ Nghĩa cảmthấy có gì không đúng, nhưng vẫn gật đầu. Còn hắn, vì đã từng có khoảng thờigian theo cô, nên biết rõ là không phải. Biểu tình như vậy, lúc ở Hà Nam chẩn tai đãtừng trông thấy.
“Hơn nữa, ngươivì để phòng ngừa vạn nhất, đã mời rất nhiều người bảo vệ vợ con mình. Đúngkhông nào?” Cô gái tuy rằng thở dài bất lực, nhưng trong sóng mắt đung đưa lạichứa đựng ý cười nghịch ngợm. Mà nam tử kia lại chỉ dung túng nhìn cô trìu mến.
Đỗ Nghĩa bỗngdưng cảm thấy tóc gáy dựng lên. Vì nghe bảo Thành Húc chỉ một mực ở lại kinhthành, cho nên mới yên tâm dọn đến nơi này, nhưng xem ra hai vị chủ nhân ởtrước mặt hắn đây càng khó lường hơn.
“Các ngươi rốtcuộc muốn gì mà bắt ép ta tới đây?” Đỗ Nghĩa nhịn không được mở miệng hỏi. Dùsao đã sắp xếp bảo vệ người nhà an toàn rồi, bọn họ bây giờ hẳn là không có khảnăng đến phủ cướp người đi, sau đó uy hiếp hắn. Đây là bài học hắn rút ra từlần giáo huấn ở trong cung.
Dư Thế Cao nhíumày. Bắt ép? Theo tác phong trước nay của hắn, công tư phải phân biệt rõ ràng,trước tiên thả người này, sau đó hỏi tội chủ mưu. Nhưng mà, hai bọn họ có thânphận đặc thù, mà người này lại tựa hồ là thần y, chắc là có thể cứu được Ngôđại nhân. Thôi bỏ đi, cứ vờ như chưa nghe thấy gì hết!
“Tự Thủy, vàođây đi!” Cô gái cười tươi.
Một cô gái bướcđến. Đỗ Nghĩa vừa nhìn thấy liền cả kinh, người này mấy hôm trước đã từng gặp.Lúc đó đang trên đường, bất ngờ bị dội cho xô nước. Chủ nhà vội vàng chạy ra,nói là tiểu muội của mình xớn xác không nhìn rõ, rối rít xin lỗi, còn kiênquyết mời hắn vào nhà tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, rồi mới chịu tiễnngười đi. Khi ấy còn nghĩ, nhà này đúng là lễ nghĩa chu đáo ghê, cho nên cũngkhông truy cứu. Mà người này, chính là tiểu muội của chủ nhà đó. Hôm nay gặplại, mới biết đã rơi vào bẫy, chỉ là không biết đã rơi khúc nào thôi.
“Tự Thủy, cáikia đâu?” Cô gái cười tủm tỉm, hỏi.
Tự Thủy ôm mộtbộ quần áo tới, sau đó giống như xấu hổ nói: “Đỗ công tử, sao đến cả quần áocũng quên lấy vậy?”
Đỗ Nghĩa khôngkhỏi rùng mình, cả đời này còn chưa có ai gọi hắn như vậy. Tập trung nhìn lại,quần áo này chính là quần áo hắn thay lần trước, chủ nhà có nói sẽ giúp hắn vứtđi, không ngờ giờ đây lại đang nằm gọn trên tay người khác.
Vô Trần tựa hồ cũngmuốn nhập cuộc chơi: “ Tự Thủy, có gì kể lại, ta sẽ giúp ngươi làm chủ!” Ánhmắt vừa lướt qua, Đỗ Nghĩa đã rụt cổ lại.
“Đỗ công tử cùngnô tỳ lưỡng tình tương duyệt, cho nên thường xuyên tìm đến nô tỳ, đây là quầnáo lần trước chàng để lại!” Tự Thủy trình bày đầu đuôi.
Đỗ Nghĩa kinhhãi: “Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy! Rõ ràng là...”
Vô Trần lắc đầu,giọng nói đùa giỡn: “ Tự Thủy, Đỗ công tử hình như không chịu thừa nhận!”
Tự Thủy ấm ức:“Không ngờ Đỗ công tử lại bạc tình như thế! Vậy Tự Thủy cũng không cần ngạinữa, trên lưng Đỗ công tử có một vết bớt hình lưỡi liềm, bên chân trái có mộtnốt ruồi...”
“Ngừng lại!Ngừng lại!” Đỗ Nghĩa đầu bết mồ hôi, đại để là nghe nhiêu đó cũng đủ hiểu đượcvì sao bị hắt nước, vì sao bắt đi tắm, vì sao đưa đồ mới! “Các ngươi, các ngươiđiên đảo thị phi, ta không phục!”
Dư Thế Cao thởdài trong bụng, ai cũng thấy Đỗ Nghĩa chỉ là nói cứng mà thôi. Định Tuyên Vươngvang danh thiên hạ, Ứng phu nhân ma luyện tái sinh, phải nhớ rõ nhất định đừngbao giờ chọc vào hai người này!
Không ngoài dựđoán, giọng nói nhẹ nhàng của Vô Trần vào trong tai Đỗ Nghĩa lại không khác gìkhí thế vạn quân: “Không biết tôn phu nhân có thể tin không nhỉ?”
Mà Ứng phu nhâncũng rất hợp thời tiếp lời: “Đàn bà ấy mà, nếu đặt mình vào trường hợp củangười khác, mầm mống nghi ngờ một khi gieo xuống, chỉ e... Không biết Đỗ viênngoại có chịu đựng nổi không?”
Đỗ Nghĩa tức đếnnghiến răng nghiến lợi, sau một hồi lâu, rốt cuộc mới buông người suy sụp, thầnsắc uể oải: “Nói đi, muốn ta cứu ai?”
“Ngô Trung. Cácngươi dẫn hắn đi!” Vô Trần ra lệnh.
Đi được vàibước, Đỗ Nghĩa quay người lại, nhìn hai người trước mặt, vẻ mặt thản nhiên, nụcười nở rộ, không bước lại, chỉ nói: “Lần sau, muốn tìm ta hỗ trợ, cứ việc nóithẳng, không cần bày trò như vậy!” Nhìn thấy vai hai người ấy có chút so lại,tâm tình cũng tốt hẳn lên, biết tỏng bọn họ không chỉ vì cứu người, mà còn muốnđùa một phen, làm sao lại không bắt tẩy bọn họ chứ.
“Dư Tướng quân,ngươi một lòng chính trực vô tư, tuân thủ lễ giáo, đối với chuyện ngày hôm naycó ý kiến gì không?” Vô Trần hỏi.
Hắn khó hiểu,Định Tuyên Vương sao lại quay sang hắn vậy! Nhưng mà đã định sẵn chủ ý không xớrớ, hơn nữa nói thật, chuyện như vậy cũng chỉ có cách giải quyết như vậy thôi.Liền vươn vai một cái, nói: “Chạy mấy ngày đường, thật sự là không có tinh thầnchi! Mới vừa rồi mọi người nói chuyện, tôi có nghe được gì đâu. Mệt thật đó,tôi đi nghỉ trước đây!” Ba, bốn bước hợp làm một, rảo về hướng cửa.
Chỉ nghe tiếngcười khúc khích của cô gái sau lưng chàng trai: “Chàng đúng là cái đồ...”
`
Thương thế củaNgô Thừa Viễn có chuyển biến tốt, nhưng vì Vô Trần đã dặn dò, nên tin này vẫnđược giữ kín. Ngồi trên thuyền hoa, Dư Thế Cao cứ cảm thấy bứt rứt không yên.Thân là võ tướng, hắn trước giờ không quen bàn chính sự, nhưng mà đã kinh quachinh chiến sa trường, mưu lược cũng không lấy làm lạ, cho nên sắc mặt vẫnkhông hề để lộ sơ hở.
Tri phủ DươngChâu Vương Tiên Xuyên cười hỏi: “Dư đại nhân, có chuyện quan trọng à?”
Hắn thở dài:“Ngô đại nhân bị ám sát, chuyện này cực kỳ khó giải quyết! Hung thủ chưa biếtlà ai, hơn nữa về phía Giang Nam không người quản lý, tôi vừa trưng cầu ý kiếncủa các vị Tri phủ Giang Nam, mọi người nhất trí đề cử Vương Tri phủ trước tiênchủ trì đại cuộc, đợi tôi quay về kinh bẩm báo, không biết ý của Vương đại nhânthế nào?”
Trong mắt VươngTri phủ lóe lên tia sáng, lão cười nói: “Hạ quan tài sơ học thiển, không ngờlại được các vị đại nhân yêu thương! Việc này trước tiên không cần vội, đạinhân, hãy nhìn vũ cơ* này, đứng đầu Tần Hoài đấy! Vũ nghệ củanàng, trên đời hiếm người có thể sánh được!”
Vũ cơ: người nhảy múa giúp vui
Hắn đưa mắtnhìn, cho Vương Tri phủ chút thời gian cân nhắc. Vô Trần quả nhiên nói khôngsai, chuyện này đúng là khiến Vương Tri phủ do dự.
Nhớ lại trướclúc lên đường, Vô Trần đã bảo: “Vương Tiên Xuyên già đời như vậy, nhất định sẽkhông tùy tiện rời khỏi Dương Châu đâu. Nhưng mà hắn còn chưa biết ngươi đã thuđược mật báo của Ngô đại nhân, cứ ngỡ rằng đã bịt được miệng Ngô đại nhân. Hơnnữa, mấy năm này hắn ở Giang Nam kinh doanh không tệ, các Tri phủ khác cũngkhông dám tranh với hắn, cho nên ngươi lấy chức Tổng đốc ra dụ hắn, hắn nhấtđịnh sẽ mắc câu!” Người đó nói đầy tự tin, khí độ ung dung, phong thái vươnggiả càng biểu hiện rõ. Xem ra bất luận là ở nơi nào, cũng có thể như cá gặpnước, hơn nữa hiển nhiên người đó ở Giang Nam cũng không phải nhàn rỗi gì.
Nghĩ đến đây,hắn không khỏi có chút vì vị Vương Tri phủ trước mắt này kêu oan, vốn cho rằngtrời cao hoàng đế xa, có thể ở Giang Nam một tay che trời, không ngờ sát tinhlại cố tình chọn nơi này dừng chân. Nhớ lại lúc đó đã từng e ngại hỏi: “Lão hồly đó sẽ rời khỏi Dương Châu để đến Hàng Châu sao?”
Người nọ trảlời: “Tính tình của hắn, ta cũng hiểu được ít nhiều. Nếu là một tên khất cái,ngươi chỉ cần cho hắn một chén cơm trắng, hắn đã no rồi. Nhưng nếu là đối vớimột kẻ khát vọng quyền thế, cho dù ngươi cho hắn cả nửa giang sơn, hắn cũng cảmthấy không đủ!” Cho nên bây giờ hắn phải ra sức nhử đối phương.
“Dư đại nhân,thế nào hả?” Hắn bỗng lấy lại tinh thần.
Vương Tri phủcòn cho rằng hắn đang mơ màng, cười đắc ý: “Vũ nương bình thường khó cầu, hạquan hôm nay đặc biệt vì đại nhân vất vả lắm mới mời được nàng đến đây!”
Hắn cũng hàm hồgật đầu. Nhớ tới một cánh đồng hoa vàng rực, một điệu múa kinh diễm động lòng,một dung nhan tuyệt thế. Vũ như vậy, mới thật sự là chỉ có ở trên trời, nhângian khó gặp!
Vương Tri phủthấy hắn không hề nhắc lại chuyện đi Hàng Châu tạm thời đảm nhận chức Tổng đốc,đành phải tự mình mở miệng: “Đề nghị của đại nhận, hạ quan đã nghĩ kỹ rồi. Cóthể phụng sự triều đình, là lý tưởng cả đời của hạ quan!”
Hắn mỉm cười:“Vậy thì rất tốt! Ta cũng không cần phải lo lắng tình hình ở đây nữa!” Hết thảyđều nằm trong tính toán của người kia, quả nhiên không sai một li! Hắn khôngphải không hiểu được mưu lược, chỉ là thiên về bày binh bố trận hơn. Xem ra hắnvẫn là thích hợp đi biên cương bảo vệ quốc gia, chiến trường này dường nhưkhông hợp với hắn. Mà cô bản thân kinh tài tuyệt diễm, lại có người nọ bêncạnh, chắc chắn sẽ không gặp phải điều gì. Từ bây giờ, nhờ vả của Hoàng thượngcó thể hoàn toàn buông bỏ rồi.
Nửa tháng sau.Thánh chỉ từ kinh thành ban xuống, Tri phủ Dương Châu Vương Tiên Xuyên tham ônhận hối lộ, mưu hại trọng thần triều đình, sau thu xử trảm.
Tổng đốc GiangNam Ngô Thừa Viễn sức khỏe phục hồi như cũ, tiếp tục vì nước hiệu lực. Trongkhi Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Dư Thế Cao trấn tại biên cương, hộ vệ quốc thổ.