Không Hối Hận

Chương 2




Từ lúc đó, ta cốtình làm như không để ý nghe được tên chàng. Dư Thế Cao.

Thân phận củachàng, ta cũng biết được. Thống lĩnh Ngự lâm quân.

Ta cùng với cáccung nữ khác nói chuyện đều khéo léo chuyển đề tài xoay quanh chàng, sau đó từmiệng của các cô ấy thu thập thật nhiều tin tức. Bọn cung nữ thường xuyên bànluận về các nam nhân trẻ tuổi anh tuấn trong cung, chàng cũng là một trong sốđó, nhưng nghe nói đương triều đệ nhất mỹ nam tử lại là Định Tuyên Vương. Takhông cho là đúng. Trong lòng ta, trên đời này có ai có thể sánh được vớichàng!

Ta đến những nơichàng thường đến. Âm thầm quan sát.

Sau đó,

Thích nhìn cáchchàng huấn luyện thuộc hạ,

Thích nhìn chàngcùng đồng liêu bàn chuyện với nhau,

Thích nhìn chàngcười thật rạng rỡ,

Thích..... tấtcả ở chàng.

Nếu chàng lơđãng ngó về phía này một cái, trái tim ta đập rộn lên, hưng phấn cả nửa ngàytrời.

Tuy rằng khôngcó cơ hội cùng chàng nói chuyện, nhưng đối với ta thế đã đủ rồi. Thời gian nếucứ như vậy trôi qua cả đời, ta nhất định sẽ cảm thấy thật hạnh phúc! Chính là,thời khắc khiến ta đánh vỡ bình tĩnh rốt cuộc cũng đến.

Ngày đó, ta ngheđược chàng cùng bạn tốt Phương Ngật nói chuyện.

Chàng tỏ vẻ tứcgiận, mà Phương Ngật rõ ràng đang rất sợ hãi.

“Ta nhất quyếtkhông chấp nhận sự sắp đặt của Hoàng thượng!” Thanh âm của chàng, ta không thểkhông nhận ra.

“Huynh điên rồi!Đây là trọng tội có thể mất đầu đấy!”

“Ta đã đáp ứngThôi Nhi, tuyệt đối sẽ không phụ nàng, cả đời này ta cũng chỉ lấy một mìnhnàng!” --- Si tình như thế, lại làm cho lòng ta nhức nhối!

“Được, được,nhưng không phải là bắt huynh lập tức lấy. Cứ kéo dài thời gian, biết đâu saunày sẽ tìm ra cách giải quyết!”

“Nhưng.....”

“Huynh đừng quácứng đầu như vậy. Có lẽ sau này có hi vọng, cũng không cần sớm đưa cổ chịu chếtnhư vậy!”

`

Lời nói càng lúccàng xa, ta cũng từ trong bụi cây đứng dậy.

Tối hôm đó, takhóc ướt mảnh gối.

Sáng ngày thứhai, ta đưa ra quyết định ảnh hưởng đến cuộc đời mình.

Ta phái ngườitruyền lời với phụ thân, muốn ông giúp ta sắp xếp hết thảy. Phụ thân thấy tahồi tâm chuyển ý, muốn trở thành phi tử của hoàng thượng, vô cùng mừng vui đian bài.

Đúng vậy, bắtđầu kể từ thời khắc đó trở đi, ta luôn nỗ lực tiến về phía trước. Không phải vìmuốn trở thành bậc thang cho phụ thân thăng quan tiến chức, không phải vì nảnlòng thoái chí, mà là bởi vì biết được chắc chắn sẽ có một ngày chàng vì khángchỉ mà chịu phạt, cho nên ta muốn cực nhanh đoạt lấy ân sủng của hoàng gia, đếnlúc đó mới có thể giúp chàng giải tội.

Ngay cả khi khôngchiếm được tình yêu của người đó, cũng muốn, cũng muốn dùng hết sức mình bảo vệchàng an toàn. Ta..... sớm đã không thể tự kềm chế.

Mấy ngày sau, tabiết tin Hoàng thượng buổi trưa sẽ ghé Ngự hoa viên, liền đến sớm chuẩn bị,khoác lên bộ cung trang màu trắng thanh ngần, giống như đóa lan bùng nở giữaánh dương, thanh lệ thoát tục. Các vị tần phi khi gặp Hoàng thượng đều nỗ lựctrang điểm thật rực rỡ để trở thành người nổi bật nhất; trong khi một thântrang phục đơn giản của ta ngược lại càng tăng thêm hiệu quả thu hút ánh mắtHoàng gia, trở nên diễm lệ không ngờ.

Quả nhiên, Hoàngthượng đúng hẹn mà đến. Ta nhờ một vị cung nữ đệm nhạc, chính mình ở dưới tàngcây uyển chuyển nhảy múa, ta đối với tài múa của bản thân cực kỳ tin tưởng.

Hoa bay rực trời.Trong cơn mưa hoa ấy là hình bóng một người thiếu nữ đang tung người mềm dẻo.Ta suy tính tường tận thiên thời, địa lợi, nhân hòa, quả nhiên nhìn thấy trongmắt Hoàng gia tràn ngập vui sướng cùng kinh ngạc.

Đêm đó, Hoàngthượng triệu ta thị tẩm.

Mọi người đềucho rằng ta một bước trở thành phượng hoàng.

Ta ngồi ngơ ngácsuốt một buổi chiều, cả người lạnh lẽo. Bước từng bước từng bước, đã không thểquay đầu, nhưng mà ta không hối hận.

Từ đó về sau, tavận dụng hết tâm cơ, làm vui lòng Hoàng thượng. Khi thì xinh đẹp đáng yêu, khithì cao quý lạnh lùng, lúc lại ôn nhu như nước.... Không có nhiều bộ mặt nhưvậy, trong chốn hậu cung đầy mỹ nhân này, làm sao có thể nhận được ân sủng! Chỉcó bộ mặt đẹp vẫn là chưa đủ, còn phải có tài năng. Ngâm thơ vẽ tranh, đánh đànthổi tiêu, không gì không biết, khó khăn cũng sẽ không đến tìm ta.

Bên trong hậucung tràn ngập huyền cơ, khắp nơi lục đục. Quan trọng phải biết, cho dù đượcsủng ái cũng không được quá kiêu ngạo, kênh kiệu mà khinh khi, chà đạp kẻ khác.Bởi vì, như vậy sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Phải biết cúithấp đầu, bỏ ra nhiều, yêu cầu ít. Cứ thế, Hoàng thượng đối với ta muôn vànsủng ái, không lâu sau, đã cho ta một danh hiệu quý phi, phụ thân cũng đượcthăng chức Thượng Thư.

Hoàng thượng đãtừng nói, người thích nhất tính tình rộng lượng của ta. Các tần, phi cứ gặp mặtlà chửi bới, nói xấu nhau, khi Hoàng thượng đến chỗ phi tần khác lại tỏ vẻ bấtmãn. Người bảo ta không giống như vậy, hơn nữa như người quan sát, ta thật sựcũng không muốn tranh hơn thua, đấu đá. Hoàng thượng không rõ, trừ bỏ tranhquyền đoạt lợi, nếu thật lòng để ý một người, như thế nào lại trở nên độ lượngnhư vậy! Đơn giản là người trong lòng ta không phải là người, cho nên ta chỉmuốn bảo vệ địa vị cùng sủng ái dành cho mình, những cái khác ta đều không quantâm!

Hoàng thượngnói, ta gây chú ý nhất ở đôi mắt không giống với mọi người, lúc nào cũng đượmvẻ u buồn, xa cách. Ha ha ha ha. Như thế nào không u buồn, người ta yêu tronglòng có người khác, mỗi ngày mỗi đêm ta đều một mình gặm nhấm vết thương nộitâm! Như thế nào không xa cách, khi người đang ôm ta lại không phải là người tanhớ. Nghĩ đến đó, lòng lại càng thêm đau đớn, cũng là cả đời này không thể nói,không thể chạm, gần nhau trong gang tấc mà như cách ngăn biển trời.

Cũng may cuốicùng cũng đã kịp giúp chàng! Tuy rằng chàng không biết có một cô gái đã vìchàng trả giá bao nhiêu. Chàng cuối cùng cũng có thể lấy người mình yêu, cuốicùng cũng có thể hạnh phúc, cuối cùng..... Ta không muốn lừa mình dối người,lòng đau đến rỉ máu! Ngực giống như đang treo tảng đá, không thở nổi. Nước mắtkhông ngừng rơi xuống.

Ta trăm ngàngian khổ phấn đấu, chỉ là để giúp người may áo cưới!

Ngày dần dầntrôi, nội tâm cũng trở nên bình thản. Cũng may ta vẫn có thể thường xuyên nhìnthấy chàng, như vậy cũng đủ thỏa nguyện rồi.

Ngồi ở Tử Dươngcung đánh đàn tiêu khiển. Cung nữ báo lại: “Dư Thống lĩnh cầu kiến!”

Lòng bất chợtcồn cào: “Dư Thống lĩnh nào?”

“Thống lĩnh Ngựlâm quân. Dư Thế Cao Thống lĩnh!”

Dây đàn loạnnhịp, ta đứng dậy. Không biết hôm nay mặc như vậy ổn không, khí sắc đã đượcchưa. “Dâng trà tiếp khách, bảo hắn chờ!”

Ta vội vàng bướcvào tẩm cung, chỉnh trang lại một chút. Không biết hôm nay tại sao chàng lạiđột nhiên đến tìm ta.

Tao nhã ngồixuống ghế, ta phát hiện phía sau chàng còn có một người.

“Dư Thống lĩnh,hôm nay sao lại đến đây?” Bất luận chàng đưa ra lý do gì, ta cũng cảm thấy vui,bởi vì cuối cùng ta cũng được quang minh chính đại nhìn chàng. So với ngày xưacàng thêm phần anh tuấn, thật lợi cho cô gái kia quá!

“Vi thần hôm nayđến đây là có một việc muốn cầu nương nương giúp đỡ!”

Ta mỉm cười: “Thốnglĩnh sao biết bổn cung nhất định sẽ giúp?”

“Bởi vì vi thầnbiết nương nương là người hay quan tâm đến mọi người, nhất định không đành lòngnhìn sinh linh chịu khổ!” Không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

“Ngươi cũng lẻomép quá đấy chứ, Bổn cung không muốn nghe cũng không được rồi!”

“Đã khiến nươngnương chê cười! Vị này là Tri phủ Trịnh Châu Hà Nam, có sự tình muốn bẩm báo.”

Nam tử bên cạnh bắtđầu nói chuyện: “Bẩm nương nương, Hà Nam gặp hạn hán, vốn đã sớm tâu lêntriều đình phát chẩn lương thực.....”

Ta không kiênnhẫn cắt lời: “Ta thấy hay là để cho Dư Thống lĩnh nói đi. Bổn cung nghe cũngdễ hiểu hơn!” Ai muốn nghe hắn dài dòng văn tự chứ, giờ này khắc này ta chỉmuốn nghe giọng của chàng thôi!

“Dạ phải, nươngnương có lẽ nghe không quen khẩu âm vùng ngoài. Nói đơn giản thế này, chính làtrong triều đình có người vì tư lợi cá nhân, ngăn chặn không báo việc này lêntrên, sau đó đem lương thực bán ở Hà Nam với giá cao. Cầu mong nươngnương đem việc này kể cho Hoàng thượng, nhanh chóng phát chẩn cho Hà Nam,cứu vớt dân chúng đang ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng!”

“Chuyện này cácngươi không phải có thể trực tiếp thượng triều đề xuất sao?”

“Nương nương cóđiều không biết, bọn họ căn bản sẽ không cho Ngô Tri phủ có cơ hội thượngtriều. Tri phủ lần này vào cung, cũng là bí mật đi. Mà thần, nếu tại triều côngkhai bẩm báo tin tức cũng không được. Bởi vì việc này không thuộc phạm vi chứctrách quản lý, nhất định sẽ bị kẻ khác bắt bẻ!”

“Nếu đúng nhưvậy, ta sẽ bẩm báo với Hoàng thượng!”

Mặt chàng lộ rõvẻ vui mừng: “Đa tạ nương nương! Nương nương thật là người có tấm lòng cao cả,thương xót chúng dân!”

Ta tự biết bảnthân không vĩ đại đến như vậy, chẳng qua đó là chuyện chàng nhờ ta, cho nên tanhất định sẽ tận tâm tận lực. Nếu không, cho dù vạn dân có khổ ngập đầu, tanhìn không tới, cảm không được, lấy gì mà quan tâm đây!

Tối ngày hôm đó,nằm cạnh Hoàng thượng, ta thỏ thẻ: “Hoàng thượng, nô tì mấy ngày trước hồi phủthăm cha mẹ thì gặp một người bà con. Theo lời hắn, Hà Nam đang gặp hạn hán, dân chúng lầmthan. Triều đình có phải nên cứu trợ thiên tai không ạ?”

“Có chuyện nhưvậy à? Trẫm sẽ phái người đi thăm dò, nếu thật là vậy, đúng là không thể chậmtrễ!”

“Hoàng thượnganh minh, là phúc của vạn dân!” Ta đắc ý cười. Chúng đại thần hao tâm tổn trí,suy nghĩ nát nước nát cái, lại chẳng bằng ta nói hai ba câu là giải quyết xong.Danh xưng quý phi này, cũng không phải chỉ để ngó.

Hoàng thượng quảnhiên phái người đi điều tra việc này, sau khi chứng thực, đã hạ lệnh chuẩn bịvận chuyển lương thực xuống Hà Nam.

Mấy ngày sau,gặp lại ở trong cung, chàng thật thà luôn miệng nói cảm ơn. Ta hạnh phúc tuôntrào, chàng cuối cùng cũng chú ý đến sự tồn tại của ta, cho nên mới tìm ta xingiúp đỡ. Như vậy xem ra, quyết định lúc trước đã không sai lầm.

Muốnvui vẻ phải biết vượt khổ đau!