Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 54




“Tao thật không ngờ, con nhóc như mày lại sống dai như vậy, không chết đã đành lại gián tiếp phá hỏng kế hoạch của tao, hại tao đến nông nỗi này. Mày với ba mày đều đáng hận như nhau.”

Cố Hạng bóp cổ cô khiến cô không kịp trở tay.

Lão siết rất mạnh, mà cổ cô nhỏ như vậy, chỉ một cái siết cũng khiến người ta cảm tưởng cô sẽ bị lão ta siết gãy cổ.

“Buông….khụ…khụ…ra…khụ…” Tuyết Dung khó thở vùng vẫy tay chân, muốn thoát khỏi móng vuốt của lão.

Nhưng cô càng vùng vẫy, lão càng siết mạnh hơn, hơi thở của cô càng ngày càng trở nên thoi thóp.

“A.”

Đến khi cô tưởng mình thực sự sẽ bị bóp cổ đến chết thì Cố Hạng đột ngột cười một tiếng và buông tay ra.

“Khụ…khụ…” Cô ôm lấy cổ đã bị siết đến đau của mình, ra sức nôn khan, hít thở không khí.

Lão già này thật đáng sợ.

Cô lại nghe thấy lão cười nói:”Tao là bác của mày đấy, tao tên Cố Hạng.”

Bác….???

Ông ta vậy mà là anh trai của bác Cố, không, giờ Cố Hàn chính là cha ruột của cô mới đúng.

“Bác sao?” Cô đứng dậy nhìn ông ta khinh bỉ nói, “Ông không xứng là bác tôi, Cố gia toàn những người hiền lành lương thiện không giống kẻ ác như ông, muốn giết tất cả người đến đây.”

Tuyết Dung là đoán được kẻ chủ mưu sau lưng Lục Thanh Hoa nhất định là người “bác” mới biết này của mình, nghĩ tới hành vi ác độc của ông ta, cô không thể nhịn được mà lên án.

Nào ngờ, một lời vừa nói ra lại khiến Cố Hạng tức giận tột cùng. Một tiếng “Bang” ròn rã báo hiệu cho cái tát vừa giáng xuống mặt cô.

Sức lực đàn ông vốn chệnh lệch phụ nữ, cái tát này giáng xuống, Tuyết Dung chỉ cảm thấy một bên tai ù đi, khóe miệng đầy máu chảy ra.

Nhưng cô không hề kêu rên một tiếng, quay mặt lại trừng mắt với ông ta. Cố Hạng nhìn thấy ánh mắt này, ngẩn người sau đó lại đột nhiên cười vang như kẻ điên.

“Ha ha ha, ánh mắt này, chính là cái ánh mắt này của mày, nó giống hệt ánh mắt của bà ấy khi nhìn tao. Phải rồi, mày là con gái của cô ấy, sao lại không giống được cơ chứ?”

Ông ta nói đến ai?

“Mà mày bảo Cố gia toàn người tốt, lương thiện hiền lành à? Ha ha ha, đúng là ngu xuẩn hết mức! Nếu chúng lương thiện, thì tao đã không đến nông nỗi như ngày hôm nay!”

“Người đâu, trói nó lại cho tao, gắn thêm một quả bom nữa lên người nó đi.” Cố Hạng nói xong lại nhìn cô bằng ánh mắt cừu hận sâu sắc như thể cô giết cha mẹ lão ta vậy, lão ra lệnh.

Dưới sự cưỡng chế của đàn em của lão, trên người cô hoàn hảo có thêm một “em” bom nữa làm bạn với quả trước đó, nhưng lần này cô bị trói tay trói chân ngồi vào một cái ghế.

Dưới chân cô cũng được đặt một quả bom khác!

Cô không hiểu biết về bom, nhưng sao lại thấy cái cảnh này giống hệt với mấy cảnh bắt cóc con tin trong phim khủng bố vậy. Không phải là quả bom dưới chân cô một khi cô rời đi liền phát nổ đấy chứ?

Trong lòng Tuyết Dung run rẩy, khắp người vã mồ hôi, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắt lạnh lẽo.

Cố Hạng này cũng chính là một kẻ điên rồ!

Mà lúc này, cô mới phát hiện ra, ngoài Cố Hạng và đàn em của lão còn có Cố Dư Thanh im lặng đứng cách xa cô xem trò từ nãy đến giờ và Lục Thanh Hoa đang nằm rên rỉ dưới mặt đất.

Ánh mắt Cố Dư Thanh nhìn cô như con hổ nhìn con mồi, như thể muốn xông tới vồ chết cô. Nhưng cô ta lại không làm vậy, cứ đứng bất động nhìn cô.

Còn Lục Thanh Hoa không biết đã xảy ra chuyện gì, bộ váy cưới trắng tinh mà cô ta đang mặc trên người giờ nhiễm rất nhiều vết đỏ như màu máu, đầu tóc rối loạn, trông vô cùng chật vật đang rên rỉ dưới đất.

“Lôi con đĩ kia đến trước mặt tao.” Cố Hạng ngồi lên một cái ghế đã được đàn em chuẩn bị từ bao giờ, một chân vắt lên đùi của chân còn lại, lạnh lùng ra lệnh.

Lục Thanh Hoa như con búp bê rách bị người ta lôi đi đến trước mặt ông ta, Cố Hạng cũng không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, nắm lấy tóc cô ta áp sát mặt lại.

“Con đĩ này, mày lại dám chơi tao. Mày chính là yêu thằng nhãi ranh họ Mộ kia mới lừa tao làm mấy cái trò nhảm nhí này phải không? Cũng may là Dư Thanh phát hiện nói với tao kịp thời, nếu không hôm nay mày sẽ được như nguyện vọng mà cưới thằng nhãi đó nhỉ.”

“Cố Dư Thanh, con khốn kia, mày dám hại tao.” Lục Thanh Hoa nghe vậy liền như phát điên muốn lao tới chỗ Cố Dư Thanh đang đắc ý cười cười, nhưng nào ngờ lại bị Cố Hạng giật tóc đau đớn quay về.

Cố Hạng thấy Lục Thanh Hoa phát điên liền chán ghét đánh ba phát tát liên tiếp liên mặt cô ta, máu từ miệng Lục Thanh Hoa chảy ra không ngừng.

Lục Thanh Hoa thống khổ van xin được tha.

Nhìn thấy cảnh tượng bạo lực này, Tuyết Dung không dám tin, kẻ trước đó còn hống hách, kiêu ngạo với mình giờ lại trở nên chật vật, thấp kém dưới chân người khác xin tha như vậy.

Cô có chút thương xót với Lục Thanh Hoa trong tình cảnh này.

Chỉ là, nếu đổi lại là cô, cô sẽ thấy nhục nhã vô cùng, và có chết cũng không cầu xin thế kia.

“Mày hiện tại là kẻ vô dụng với tao rồi, lát nữa bọn chúng đến đây thì mày nên đi chết cùng chúng đi.” Cố Hạng quăng Lục Thanh Hoa tránh xa khỏi mình, lạnh lùng nói.

Lục Thanh Hoa yếu ớt nằm rên rỉ trên đất, như thể đã hết hy vọng sống, cũng không mở miệng cầu xin tha mạng nữa.

“Lão đại, những người kia đã đến rồi.” Một tên đàn em từ ngoài chạy vào bẩm báo.

Cố Hạng phấn khích cười cười, quay mặt nhìn về phía chúa, thực hiện một loạt động tác vô cùng thành kính trước chúa sau đó nhẹ nhàng nói.

“Nào, hãy mở rộng cánh cửa của nhà thờ này ra, hôm nay trước mặt chúa, tao sẽ chôn sống bọn chúng ở đây.”

Tuyết Dung nhìn thấy nụ cười như kẻ bị bệnh thần kinh trên mặt Cố Hạng, cảm thấy vô cùng buồn nôn và bài xích.

Lão già này giống một tên thần kinh, người thường làm sao lại như lão.

Không, chúa nhân từ sẽ không để cho lão đạt được nguyện vọng, nhất là giết người trước mặt ngài.

Tuyết Dung trong lòng thầm cầu nguyện một trăm lần, chúa từ bi nhất định phải phù hộ bọn họ vượt qua kiếp nạn này.

Khi cánh cửa nhà thờ mở rộng, bên ngoài cảnh sát phòng chống tội phạm số một cả nước đã cho người bao vây kín khắp nhà thờ, nhóm người dẫn đầu là Mộ Thiếu Quân cùng nhau bước vào.

Khoảnh khắc khi cô nhìn thấy người đàn ông mình khắc cốt ghi tâm trong lòng kia, lệ nóng nơi khóe mắt trào dâng, không thể ngăn lại được mà rơi xuống.

Mộ Thiếu Quân và mọi người nhìn thấy Tuyết Dung bị trói, bị bịp miệng trên ghế, vô cùng lo lắng và đau lòng.

Mộ Thiếu Quân cả người âm trầm định tiến nhanh về phía trước, muốn tiến tới chỗ cô nhưng lại bị lời nói của Cố Hạng làm cho khiếp sợ mà sững người lại.

“Mày tốt nhất đừng nên manh động, chỉ cần mày tiến thêm một bước, tao sẽ làm hai quả bom gắn trên người nó nổ ngay lập tức trước mặt bọn mày.”

“Cố Hạng, tên khốn nhà mày, mau thả con gái tao ra, có gì cứ nhằm vào tao đây này.” Cố Hàn tức giận quát lên.

Cố Hạng lại liếc mắt khinh khỉnh nói:”Như vậy không vui, tao muốn mày chết, đương nhiên phải lấy con gái bảo bối của mày ra uy hiếp khi hiện giờ tao chẳng còn gì trong tay cả.”

“Cố Hạng, ân oán đời trước của chúng ta không liên quan đến con bé, tôi xin ông, làm ơn hãy tha cho nó được không?” Đỗ Như Lam thoát khỏi tay chồng mình, tiến lên phía trước cố ý dùng lời lẽ nhẹ nhàng nói.

Cố Hạng nhìn thấy bà, nghe thấy giọng bà, thân thể khựng lại trong giây lát, đôi mắt màu lam của ông ta giống hệt chồng bà là Cố Hàn, giây trước là sóng tình cuồn cuộn, giây sau chính là hận ý mạnh liệt.

“Lam nhi, em đừng dùng lời lẽ nhẹ nhàng như vậy với tôi, tôi sẽ không ngu ngốc như ngày xưa mà thủ hạ lưu tình với em đâu. Tôi hận em, cũng nhất định hận con gái em với thằng em trai khốn khiếp kia.”