Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 48: Đau thương ập tới




Cô luôn nghĩ, có phải hạnh phúc tới với cô quá nhanh hay không? Chính vì như vậy cô luôn mang theo trong lòng một nỗi sợ hãi vô hình và mơ hồ.

Khi được anh tỏ lời yêu, cô đã vui sướng như điên, vui mừng đến nỗi mơ màng mà quên đi hiện thực vẫn còn đó.

Anh nói anh yêu cô…

Ha, người đàn ông trước mắt cô đây giờ đang tay trong tay với một cô gái khác. Mà cô ấy là tình cũ, là tình đầu của anh, là người mà anh chờ đợi không bỏ khi cô ấy hôn mê bất tỉnh hai năm trước.

Như vậy, làm sao anh có thể dễ dàng quên đi và yêu một người con gái khác như cô được.

Mặc dù, bây giờ anh đã biết cô không phải người của Lâm gia, nhưng nếu không phải người Lâm gia nữa, anh cần thiết đâu mà coi trọng, chú ý đến cô.

Phải không?

Khởi đầu là cô đơn phương anh, bắt đầu mối quan hệ này đã bết bát như vậy, cô lấy cơ sở gì mà tin rằng anh sẽ yêu cô đây!

Lục Thanh Hoa từng nói:”Cô tưởng bản thân mình thời gian vừa rồi chính là một bước cóc ghẻ hóa thiên nga sao?

Nằm mơ giữa ban ngày, Quân ca ca nói với tôi rồi, anh ấy lừa cô, nói với cô, hai người chưa có ly hôn là vì anh ấy muốn chọc tức tôi.

Lúc đó chúng tôi xảy ra chút cãi vã, Quân ca ca trong cơn ghen liền lấy cô làm bình phong nhằm khiến tôi ghen lại mà quay về với anh ấy.”

Lúc đó cô ta cũng từng nói, cô là công cụ để anh khiêu khích tình cảm của cô ta với anh. Cô chỉ là công cụ, là công cụ để anh lợi dụng mà thôi.

Khi cô ta nói như vậy, lòng cô đã rất đau đớn, nhưng cô rất nhanh liền lấy cho mình một cái cớ vì cô muốn tin tưởng vào lời nói anh đã từng hứa.

Anh nói, anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho những sai lầm trước kia anh gây ra cho cô và cam kết sẽ không làm cô đau nữa.

Thế nhưng mà, cô, giờ cô thấy gì đây…???

Cô nhìn chằm chằm Mộ Thiếu Quân, khóe mắt đỏ ửng nhưng cô không cho mình quá xúc động, cô không muốn để người khác thấy dáng vẻ chật vật của cô.

“Anh không có điều gì muốn nói với em sao?” Hãy nói là không phải đi. Hãy nói rằng anh và cô ấy không phải như những gì cô nghĩ đi.

Phải rồi, lòng cô phút chốc lại quặn đau, cô với anh ly hôn rồi, trước đó là ly hôn thực sự rồi, Mộ Thiếu Quân chỉ lừa dối cô để cô bên cạnh anh và làm cho Lục Thanh Hoa ghen thôi nhỉ?

Vậy ra, căn bản từ đầu là cô ngốc nghếch tin, ngốc nghếch tự mình gạt mình!

Cô còn khờ dại nghĩ, cho dù anh lừa dối cô chuyện ấy, nhưng chỉ cần được gần thêm bên anh được bao nhiêu thì tốt đẹp bấy nhiêu.

Cũng khờ dại nghĩ, nếu mà đau khổ kéo đến lần nữa, cô tự mình làm sẽ tự mình chịu. Nhưng….

Cô giờ cảm thấy mình ngu ngốc bao nhiêu, cô đã đau bao nhiêu lần mà không biết hối cải, đứng trước sự thâm tình của người đàn ông đó, dù là hư tình giả ý cũng cam nguyện cho rằng nó tốt đẹp.

Cô trao đi tất cả những gì cô có, giờ thì, không còn gì sao?

Cô mơ màng sợ sẽ có một ngày giấc mộng đẹp đẽ này sẽ tan đi, sẽ biến mất. Nhưng cô không nghĩ rằng, nó lại xảy ra trong hoàn cảnh này, nhanh như vậy.

Khi mà cô đã nói lời yêu với anh, khi mà cô đã cho người đàn ông này rõ lòng của cô luôn hướng về anh. Thì anh lại nhanh chóng vứt bỏ cô…..!!!

Còn gì đau hơn khi bị đùa giỡn tình yêu thế này!

Cô hỏi anh, nhìn anh, nhìn sâu vào mắt anh chỉ để cố nhìn ra một chút tia cảm xúc nào đó khác trong đáy mắt kia của anh.

Nhưng mà, không nhìn ra được bất cứ điều gì, chỉ có lạnh lùng và chán ghét như những ngày trước kia khi cô bước chân vào Mộ gia.

“Cô muốn anh ấy nói gì?” Lục Thanh Hoa cười đắc ý nhìn cô nói, “Cô mắt mù sao mà không nhìn ra, tôi và anh ấy đang ở bên nhau. Cô và Quân ca ca đã ly hôn rồi, người dưng như cô giờ có tư cách gì hỏi anh ấy nói gì!”

Cô nhìn thấy Lục Thanh Hoa đi tới bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, người đàn ông không nói gì nhưng lại ôm lấy eo cô ta như biểu thị, sự thật chính là như những gì cô ta nói.

Không cần nhiều lời, chỉ cần một hành động đã nói lên tất cả.

Lục Thanh Hoa lại nói:”Tôi và anh ấy đã làm hòa rồi, cô cũng không còn giá trị nào nữa để anh ấy lợi dụng đâu. Người anh ấy yêu là tôi, không phải loại phụ nữ là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác như cô.”

Kẻ thứ ba!

Phá hoại hạnh phúc của anh và cô ta….!!!

Bàn tay ai đó siết chặt thành nắm đấm mà không để ai biết, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo bức người vẫn không nói gì.

Cô nhìn anh, giờ thì trước mắt là một mảnh sương mù, nước mắt không nghe theo khống chế của cô mà rơi ra rồi.

Đã bị người đàn ông này nhìn thấy mất rồi!

Lục Thanh Hoa nói gì, cô như không muốn nghe, cô cần và chỉ nhìn chằm chằm vào mắt của Mộ Thiếu Quân, lặp lại lần nữa:”Anh không có gì muốn nói với em sao?”

Cho dù tổn thương, nhưng cô nhất đinh phải xác nhận từ chính lời nói từ miệng người đàn ông trước mặt.

Nếu không cô sẽ cứ tiếp tục lời dối chính mình, cô sẽ không tin vào sự thật ngay trước mắt này.

“Cô giả vờ ngu hay thực sự ngu ngốc vậy? Cô không nhìn thấy sao, lời Hoa nhi nói hoàn toàn là suy nghĩ trong lòng tôi. Tôi chưa từng yêu loại người như cô! Dù cô không phải người Lâm gia thì cô đã từng là con nuôi nhà đó, bất kể thứ gì liên quan đến Lâm gia tôi đều ghét.”

Tôi chưa từng yêu loại người như cô!

Cô đang nghe điều gì thế này….?!

Anh chưa từng yêu loại người như cô, là loại người như cô sao?

Anh không yêu cô một chút nào sao?

Vậy sao đêm đó khi say đắm cùng nhau anh lại nói yêu cô? Sao lại nói yêu cô rồi để cô cảm động hạnh phúc và nói ra lòng mình với anh?

Có thứ gì đó nứt ra, tan vỡ và rỉ máu!

Tim cô, trái tim của cô, sao lại thắt chặt, đau nhói quá thế này!

Anh thực sự tàn nhẫn đến vậy sao?

“Em không tin!” Cô lắc đầu như muốn phủ nhận tất cả lời nói kia của anh.

Cổ họng cô sao lại rấy lên mùi vị tanh tưởi và chua chát thế này!

Cô không tin. Cô thực sự không muốn tin!

Những lời nói, hành động ôn nhu, thân mật ấy, cử chỉ dịu dàng ấy, sự săn sóc ấy…không có một cái nào là thật sao?

Tất cả chỉ là giả dối sao?

Nếu anh ghét cô như vậy, sao lại còn đóng kịch tốt đến thế? Cô không tin anh diễn nhập vai như thế được. Cô….

Thế nhưng, hiện thực tàn nhẫn lần nữa bóp chết trái tim nồng nàn tình yêu của cô đối với người, “Cô không tin!”

Mộ Thiếu Quân cười lạnh, hỏi mà như khẳng định, nhìn cô phiền chán đầy không kiên nhẫn, nói xong câu đó liền cầm lấy cằm Lục Thanh Hoa một lần hôn xuống trước mặt cô.

Nếu cô không tin, đây chính là hành động cụ thể thiết thực nhất Mộ Thiếu Quân khiến cô phải tin.

Cũng là khiến trái tim cô, tan nát lần nữa.

Đau thấu tâm can!

Tê tâm phế liệt!

Cô ngây ngẩn cả người, chân như chôn tại chỗ, đờ mặt ra nhìn hai người trước mắt hôn nhau say đắm.

Nước mắt không tiếng động từng giọt từng giọt lăn dài trên má.

Cô chợt hiểu ra, sau cái đêm tối dây dưa ấy, có phải anh đã đạt được ước nguyện, được người kia tha thứ, ngay sáng hôm sau không chờ kịp liền đi phải không?

Không nói với cô một lời. Còn nói dối bản thân đi công tác. Tất cả sự thật là hai tuần nay anh không hề đi đâu cả, vẫn ở thành phố này, và ở bên Lục Thanh Hoa?!

Ha…thật là nực cười cho cô làm sao?

Lại là một trò mới để trả thù cô, phải không?

Cho dù cô không phải người của Lâm gia thì sao, nhưng như anh nói đấy, bất cứ thứ gì có liên quan đến Lâm gia đều khiến anh ghét, anh hận.

Đã ghét, đã hận thì cớ sao còn có thể yêu được chứ?

Giờ cô chỉ nghĩ được đây là sự trả thù của anh, sự trả thù triệt để nhất đối với cô.

Cô hi vọng quá nhiều, cũng thất vọng quá nhiều!

Cô mềm yếu, nhẹ dạ cả tin, yếu đuối trước tình cảm của anh, cho dù luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại cố tình lơ nó đi, để có được thứ tình cảm giả dối và sẽ không bao giờ thuộc về mình này.

Cô cứ lầm lỡ, hạnh phúc đã tới với mình rồi!

Cô còn nghĩ, nếu như anh thổ lộ rồi, nếu cầu hôn cô lần nữa, cô nhất định sẽ không do dự mà đến bên anh một lần nữa.