Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 46: Đêm say tình




“Mộ…Thiếu…Quân…ưm…ưm…”

Anh hôn sâu khiến cô không thở được, cô có chút rãy rụa. Cảm nhận được cảm xúc bất thường của người đàn ông, nên cô sợ hãi cùng khó hiểu.

Anh làm sao vậy?

Trước đó không phải rất tốt sao, sao giờ lại bất ổn một cách khó hiểu như vậy?

“Anh sao vậy?” Được anh buông ra, cô mới có cơ hội hít thở thông khí một chút, cô mơ màng nhìn anh hỏi.

Hai tay anh ôm đầu cô, áp trán với trán cô, mũi chạm với mũi cô, tách khỏi môi cô ra để cho cô thở. Sau nghe thấy lời cô, nhìn thấy ánh mắt mơ màng, đọng nước và hai má ửng hồng vì hôn của cô, anh lại không nhịn được mà hôn xuống lần nữa.

“Ưm…ưm…” Cô mơ màng, xụi lơ tựa vào người anh, mặc cho người đàn ông dày vò đôi môi mình.

Mộ Thiếu Quân cứ lặp đi lặp lại cách hôn như thế, cho đến khi cả hai đều thở dốc, hơi thở quấn lấy nhau.

Đầu óc cô không thể nghĩ được cái gì, cô như say như mê lạc chìm (lạc vào, chìm trong) với nụ hôn say tình của anh.

Thâm tâm Mộ Thiếu Quân điên cuồng gào thét, ánh mắt anh nhìn tới xương quai xanh gợi cảm kia, ánh mắt ấy chợt thăm thẳm và tối sậm lại.

Tuyết Dung mơ màng rồi hoảng hốt bị anh bế bổng đi lên cầu thang, đích đến là phòng của cô. Cô ôm lấy cổ anh, xụi lơ gục đầu trong lồng ngực rắn chắc ấy.

Cho đến khi anh đặt cô xuống giường, lý trí cô mới hoàn toàn bị kéo về, nhưng cũng thật muộn màng.

“Anh…ôi…ưm…” Mộ Thiếu Quân đột nhiên khác thường quá! Cô muốn nói, anh lại ngăn chặn lời nói của cô bằng nụ hôn của mình.

Lý trí nói cho cô biết, nếu cứ tiếp tục hôn thế này, nhất định sẽ xảy ra chuyện mất!

Mà xảy ra chuyện gì đây, nam đơn gái chiếc chung một phòng, lại cứ dây dưa thân mật thế này, nhiều hơn của chuyện hôn là gì, đương nhiên là cái chuyện khó có thể miêu tả hết bằng lời ấy.

Cô không thể tự giả vờ như không thể tinh ý nhận biết được chuyện ấy sắp xảy ra giữa hai người.

Cơ thể cả hai ngày một nóng lên, cô hoàn toàn bị cảm giác này chiếm đóng, đầu óc hoàn toàn không nghĩ được điều gì khác. Hơi thở Mộ Thiếu Quân ngày càng nặng nề và trầm thấp hơn.

Cái gọi là dục vọng bắt đầu thức tỉnh.

Cơ thể của cô và anh ngày càng dính chặt vào nhau, quấn lấy nhau, nội tâm điên cuồng muốn có nhau.

Tuyết Dung chìm đắm trong cái cảm giác đê mê khó nói thành lời này, cô bị Mộ Thiếu Quân dẫn dắt vào trong men tình thật tốt, hai tay cô bất giác ôm lấy cổ anh mà không còn muốn phản kháng nữa.

Môi mỏng người đàn ông khẽ cong lên, hôn lên cằm cô, rồi xuống chiếc cổ trắng nõn, gặm lên xương quai xanh gợi cảm kia.

Cô chỉ cảm thấy hơi thở của anh dần dần rơi xuống từng chút từng chút trên người cô, những nụ hôn vụn vặt trên từng mảnh da thịt, dịu dàng và đầy âu yếm.

Anh chạm đến trước ngực cô, hôn lên đó, khoái cảm kích thích khiến cô khẽ ưm một tiếng rên rỉ, nó lọt vào tai anh, thật khiến dục vọng nào đó không tiền đồ mà vực dậy rồi.

Cô không biết, quần áo trên người cả hai chẳng còn bao nhiêu, cô say lạc trong cái cảm giác vui thích này mà anh đem tới cho cô.

“Thích không, hửm?!” Mộ Thiếu Quân ngẩng đầu hôn lên môi cô, thỏa mãn rồi mới lướt tới bên tai cô, mút lấy vành tai mẫn cẩm đó, khẽ cười nói.

“Vâng…ưm…” Cô đang mơ màng, bị sự trêu chọc của anh làm cho thần hồn điên đảo, cũng không rõ bản thân đã trả lời thế nào.

Mộ Thiếu Quân nhìn thấy biểu cảm đáng yêu mê người của người con gái dưới thân, con tim rung động mạnh mẽ, chút vải ít ỏi trên người cả hai cũng vứt xuống, dục vọng bành trướng dưới hạ thân không ngừng đụng chạm, trêu đùa nơi thầm kín nào đó của cô.

“Ư…đừng…khó chịu quá…ưm…” Tuyết Dung mơ màng, hạ thân bên dưới không ngừng ngứa ngáy, mẫn cảm với sự đụng chạm nóng bỏng của người nào đó, miệng cô khẽ nỉ non.

“Chúng ta cùng nhau, được không em?” Mộ Thiếu Quân nhẫn nại chịu đựng, mồ hôi trên trán cũng ứa ra, hơi thở anh dồn dập, nặng nề kề bên môi cô. Dục vọng bên dưới không ngừng trêu chọc nơi đó của cô, khiến cô rên rỉ thành tiếng.

“Ừ…hả?” Tuyết Dung mơ màng đồng ý, mười đầu ngón tay của cả hai siết chặt vào nhau, Mộ Thiếu Quân được sự đồng ý của cô mà vui sướng đi vào. Chỉ là, khi dục vọng nơi anh vào trong cô, Tuyết Dung mới sợ hãi nhận ra và tỉnh táo lại.

Bọn họ….

Cô….cô và anh, đang, đang….

“Mộ Thiếu….ưm….Quân…đừng…ư…mau dừng lại…anh….” Tuyết Dung sợ hãi lắc đầu, không được, cô và anh bây giờ không được.

Nhưng mà, Mộ Thiếu Quân hiện tại không thể nghe cô được, anh đã vào rồi, không thể dừng lại được, không dừng lại được. Mộ Thiếu Quân biết cô sợ, nhưng anh muốn cô, đêm nay nhất định phải muốn.

Mỗi lời cô nói đều rất khó khăn, mỗi hành động cự tuyệt của cô ngay lúc này lại không thể. Cự tuyệt mà không kìm được rên rỉ yêu kiều, vì mỗi lần cô muốn nói là anh lại đưa đẩy ra vào khiến khoái cảm ập đến, đầu óc cô cứ mơ mơ hồ hồ mà lại quay cuồng.

Cô không khống chế được lời nói của mình, cũng như thân thể của cô. Miệng nói không muốn nhưng thân thể lại thành thật như vậy. Cô vừa run rẩy vừa xấu hổ.

Mộ Thiếu Quân biết điều này làm cô mất tập trung nên anh càng tích cực đưa đẩy hơn, nhẹ nhàng như nước chảy khiến khoái cảm dâng đến từ từ làm cho cả hai vui sướng đến run rẩy.

“Ư…ư…anh….đừng…dừng lại…ư…” Cô bị khoái cảm đánh úp, miệng vẫn không ngừng nói.

“Không muốn anh dừng lại sao? Được, nghe em hết!” Mộ Thiếu Quân cố tình nghe sai ý cô, nói như vậy khiến cô càng không biết làm sao.

Cơ thể này không nghe theo lời cô nữa, mỗi một lần đi vào của anh khiến cô vui thích không thôi mà đón ý nói hùa.

Hương vị trong phòng dần nhiễm mùi vị tình dục, mộng mị yêu kiều, lại mê luyến điên cuồng.

Tuyết Dung bị khoái cảm của dục vọng đánh mất lý trí mất rồi, cô không thể phản kháng được nữa rồi, cho dù có cố gắng lừa dối bản thân thế nào, nhưng tình trạng đã đến nước này, cô cũng không thể cự tuyệt được nữa.

Cô muốn phóng túng chính mình…nhưng nghĩ tới cục cưng chưa thành hình trong bụng, cô lại rất sợ hãi.

Chiều nay, khi Mộ Thiếu Quân rời đi, ở trong bệnh viện chăm sóc Chung Hân, khi cô ấy ngủ, cô đã tới khoa phụ sản khám thai.

Lúc ấy, cô đã tình cờ nghe được vị bác sĩ nói với một cặp vợ chồng cũng đến đó khám. Bác sĩ nói, hai người bọn họ quan hệ “mạnh” quá mới khiến cô gái bị động thai khí.

Bác sĩ còn nói, khi người phụ nữ mang thai khoảng năm đến sáu tháng đầu tiên vẫn có thể quan hệ được, không chỉ thế còn có lợi cho sự phát triển của em bé, nhưng cần phải nhẹ nhàng, tránh vận động quá mạnh.

Như vậy, là cô với anh vẫn có thể xảy ra chuyện này này này sao…?

“A…ưm…” Mộ Thiếu Quân thấy cô không tập trung liền động mạnh khiến cô kêu lên nhìn anh, cũng hoảng hốt sợ hãi mà bám chặt lấy hai cánh tay rắn chắc hữu lực của anh.

“Dung, Dung…” Tuyết Dung của anh, anh…?

“Vâng?!” Tuyết Dung nghe tiếng anh nỉ non, cô đáp lại.

Nhìn vào mắt anh, trong đó chứa đầy dục vọng chiếm hữu khiến cô sợ hãi nhưng cũng khiến cô rung động.

Anh…lẽ nào anh thích cô rồi sao?

“Ưm…Mộ Thiếu Quân…xin anh…hãy nhẹ nhàng với em…!” Hai tay cô bấu chặt vào lưng anh, từng ngón tay miết chặt tạo thành từng dấu vết đỏ mờ ám trên lưng, hai mắt cô đong đầy nước nhìn anh nỉ non.

Nếu thực sự không khống chế được mình, cô thực sự không thể kìm nén được nữa, cô muốn phóng túng chính mình. Đêm nay thôi, cô nguyện anh muốn, cả hai đều vì muốn mà điên cuồng quấn quýt.

Cô sẽ không hối hận!

“Ưm…” Mộ Thiếu Quân nghe cô nói vậy, trong lòng chấn động không nhỏ, anh như mãnh thú lao đến hôn cô ngấu nghiến, bên dưới không ngừng động thân tiến công.

Chỉ đêm nay thôi, hãy để anh yêu em hết mình!

Anh yêu em!

“Anh nhất định sẽ dịu dàng hết mức có thể!” Anh khàn khàn giọng, âu yếm hôn môi cô khẽ nói!

Cô và anh vì thế mà không còn quan ngại, như đói khát mà lao vào nhau, điên cuồng với nhau, phóng túng hết mình.

Em yêu anh, Mộ Thiếu Quân!

Từng dấu vết anh lưu lại trên người cô, từng hơi thở, hương thơm quấn quýt với nhau, khiến cả hai như mê như say mà lạc vào lưới tình của nhau.

Chỉ đêm nay thôi, đêm nay họ chính thức có nhau, nhìn nhận nhau, cần nhau, muốn nhau và yêu đối phương bằng tất cả tình yêu của mình.