Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 39: Âm mưu khôn lường




“Cảm ơn Hạng ca đã chiếu cố em.” Lục Thanh Hoa thơm lên cục tiền vừa được Cố Hạng đưa cho, yêu kiều uốn éo thân thể trong cái ôm của lão.

Nơi thầm kín kia của hai người còn chưa có tách ra, dư âm sau cao trào vẫn chưa dứt, bầu không khí tràn ngập mùi tanh tưởi.

“Ha hả!” Cố Hạng cười bỉ ổi, đôi tay di chuyển khắp người cô ta, “Nghe nói, hơn tháng nữa em sẽ kết hôn với con trai Mộ Thành, Mộ Thiếu Quân phải không?”

Thân thể Lục Thanh Hoa hơi chấn động, con ngươi đảo quanh một vòng rồi sau đó nói dối:”Đúng vậy nha! Nhưng người ta cũng là vì anh thôi mà!”

“Phải không?” Cố Hạng cười như không cười hỏi. Lời tuy bình thường nhưng bên tại Lục Thanh Hoa chính là uy áp đáng sợ.

“Ư…người ta đương nhiên là vì anh.” Lục Thanh Hoa uốn éo thân thể khiến cho nơi đó của tên lão đàn ông vào sâu trong cô ta hơn, cô ta lại làm bộ không biết bộ vị kia có biến hoá trong người mình, õng ẹo nói.

“Hử?!” Cố Hạng bị kích thích, vật dưới thân lại thức tỉnh, đè cô ta dưới thân nhấp mấy chục lần mới thỏa mãn rồi dừng lại nhìn cô ta như chưa tin tưởng lắm.

Lục Thanh Hoa trong lòng rét run, lại ôm lấy cổ lão nói:”Anh sao lại không tin em. Những năm qua em ở bên cạnh Mộ Thiếu Quân cũng là vì anh, vì anh mà em bị con khốn Lâm Tiêu Tiêu khiến cho phải nằm viện hai năm, em vì anh phải làm biết bao nhiêu việc….á….”

Cô ta còn chưa nói xong liền bị Cố Hạng bất thình lình một tay bóp lấy cổ, một tay tát mấy cái lên mặt đẹp của cô ta khiến cô ta không kịp đề phòng, kêu lên thảm thiết, trợn mắt nhìn người phía trên vừa ân ái không dứt với cô ta.

“Con đĩ, vì tao sao? Nếu mày không ngu xuẩn thì đâu đến nỗi bị một đứa ngực to không não kia đâm thành ra như vậy, hại tao vừa tốn công vừa tốn sức. Bảo mày đánh cắp tài liệu cơ mật của tập đoàn Mộ thị mày cũng không làm xong lần nào? Vậy mà mày dám nói là vì tao hả?”

Lục Thanh Hoa bị bóp cổ sắp như nghẹt thở, chân tay vung vẩy, miệng mấp máy. Cuối cùng Cố Hạng cũng chưa muốn giết cô ta lúc này, buông tay ra cho cô ta thở.

Lục Thanh Hoa kho khan thở lấy thở để, trong lòng không ngừng chửi chó má!

Lão già bệnh hoạn thần kinh Cố Hạng này!

Nếu không phải muốn lấy lòng lão, để lấy lại địa vị trong Lục gia cũng như tẩy trắng cho bản thân trước mặt Mộ Thiếu Quân thì cô ta còn lâu mới tới đây thác loạn phóng túng với tên già nua bệnh hoạn này.

“Khụ…Hạng ca, anh phải tin em, em xưa nay luôn là vì anh.” Lục Thanh Hoa cả người không mảnh vải che thân, nhưng vẫn bò quỳ đến trước mặt Cố Hạng khóc lóc hèn hạ cầu xin, “Anh nói em phải trở thành bạn gái của Mộ Thiếu Quân, em cũng đã thành, nhưng Mộ Thiếu Quân kia căn bản rất cẩn thận, em là không có cơ hội.”

“Không có cơ hội.” Cố Hạng bóp lấy cằm Lục Thanh Hoa, cười khẩy một tiếng, “Là không có cơ hội hay thực sự không ra tay?”

Lục Thanh Hoa lắc đầu vội nói:”Thực sự là không có cơ hội mà! Các con số trong tài liệu của Mộ thị không cố định, lại biến ảo khó đoán. Em làm thế nào cũng không thể lấy được.”

Lời này của Lục Thanh Hoa là thật. Mộ Thiếu Quân trước kia dù coi cô ta là bạn gái nhưng những vấn đề cơ mật của Mộ thị chưa từng nói với cô ta. Cô ta làm thế nào cũng không lấy được.

Cố Hạng nghĩ kỹ lại cũng thấy lời này có lý, sau đó, bàn tay đang bóp cằm Lục Thanh Hoa lại trở thành chạm nhẹ lên môi cô ta, ánh mắt cười như không cười nói:”Anh tin em! Tiểu yêu tinh của anh đừng sợ.”

Lục Thanh Hoa nhẹ nhõm trở lại trong vòng tay của lão ta, mặc lão ta chiếm tiện nghi. Cố Hạng nhìn đỉnh đầu cô ta lạnh lùng nói:”Nếu chưa đánh sập được Mộ thị kia, vậy thì phải thủ tiêu con trai của Mộ Thành trước rồi. Bảo bối, em thấy có đúng không?”

Thân thể Lục Thanh Hoa cứng lại.

Giết chết Mộ Thiếu Quân sao?

Nghĩ lại, trong lòng cô ta đối với Mộ Thiếu Quân quả thực có tình cảm, nhưng chút tình cảm này không thể nào bằng sinh mạng của cô ta được.

Sinh mạng này của cô ta đang nằm trong tay Cố Hạng, cô ta chưa muốn chết. Cô ta muốn sống….

“Hạng ca, anh định…?”

“Trong ngày cưới của em, ta sẽ bố trí người, đến lúc đó, ây da, cả Mộ gia và Cố gia ở đó, ta có thể một mẻ trừ gọn cả lũ đó rồi!” Cố Hạng cười độc ác nói.

Cả người Lục Thanh Hoa run rẩy lạnh lẽo, lại sợ hãi nhìn lão già bệnh hoạn trước mắt.

Đúng là một lão già bệnh hoạn khốn khiếp!

Cố Dư Thiên:”…..”

“Phó chủ…” Mấy đàn em đứng phía sau Cố Dư Thiên có chút run rẩy sợ hãi nhìn biểu tình đáng sợ khủng bố của anh.

Đoạn hội thoại kia nằm trong máy quay của hai tên đàn em tối qua mang về. Mà Cố Dư Thiên lúc nãy đang ngồi trong văn phòng chủ tịch Cố thị mở lên xem.

Hóa ra, Cố Hạng lại là tên cáo già vừa nham hiểm vừa bệnh hoạn như thế!

Ông ta rốt cuộc đã lên âm mưu này từ bao giờ? Không chỉ muốn mỗi Cố thị, mà là muốn thâu tóm một nửa nền kinh tế đất nước.

Cố thị và Mộ thị có sản nghiệp vô cùng lớn, nắm trong tay mạch máu nền kinh tế cả nước. Không những ở trong nước còn có ngoài nước. Hơn nữa, Mộ thị các đời đều rất mạnh bên quân đội.

Nếu thâu tóm được Mộ thị và Cố thị, bên quân đội, nền kinh tế, sẽ một tay Cố Hạng che trời. Cố Dư Thiên sâu xa nghĩ, một kẻ như Cố Hạng, dã tâm quá lớn.

Không, càng nghĩ càng thấy có điểm không thích hợp, Cố Hạng muốn thâu tóm hai gia tộc lớn chỉ muốn lấy lợi ích như vậy?

Mộ thị rất mạnh bên quân đội, nếu thâu tóm được, sẽ thao túng đến chính phủ.

Cố Dư Thiên điều tra được, Cố Hạng này còn đã bí mật xây dựng một căn cứ nghiên cứu, chế thuốc gì đó. Cụ thể thì anh chưa điều tra được. Nhưng nếu men theo suy đoán này, sợ rằng ông ta định thực hiện một điều gì đó rất khủng khiếp!

Trên cả nước, nếu tính toán cẩn thận thì tồn tại Lục đại gia tộc một tay che trời, mỗi gia tộc đều chứa một bí mật và sở hữu một phương trời thế lực riêng.

Nếu Cố Hạng đã muốn động thủ đến hai đại gia tộc lớn là Cố, Mộ vậy bốn đại gia tộc khác là Hàn, Dương, Diệp và Bách Lý lẽ nào cũng đã âm thầm tác động rồi.

Trong lòng Cố Dư Thiên vang lên một hồi chuông cảnh báo đầy bất an.

Nếu thực sự những cái này đúng như anh suy đoán, vậy nó không chỉ có liên quan đến mấy gia tộc nhỏ bé này nữa.

Cố Dư Thiên rời khỏi công ty, mới đến công ty lại ngay lập tức lái xe trở về Cố gia nội trạch.

********

Bên này, sau khi Tuyết Dung tỉnh dậy, mắt mở tròn xoe nhìn người vô sỉ nào đó đang ôm lấy mình ngủ.

“……” Rõ ràng hôm qua trước khi đi ngủ cô đang khóa cửa trong rất kỹ càng mà?

Mộ Thiếu Quân biếng nhác mở mắt, điều thấy đầu tiên chính là đôi mắt to tròn đầy không thể tin nổi cùng đôi má phúng phính trắng trẻo của cô đang nhìn mình.

Anh khẽ cười một tiếng, nhịn không được đưa tay véo lên má cô. Ừm, cảm giác thích thật đấy!

Tuyết Dung thấy anh vô sỉ như vậy liền trừng mắt hất tay anh ra, lại thuận tiện liền bị anh nắm được bàn tay, kéo lấy, cả người cô hoàn toàn nằm trong lòng anh.

Anh cười trầm thấp bên tai cô, thành thật khai báo:”Anh trèo cửa sổ vào!”

Tuyết Dung:”…..” Nhìn ra cửa sổ và thấy nó đang mở. Có nên đánh người mặt dày này không nhỉ?

“Này….” Khi cô đang định nói thì người đàn ông không biết đã rời giường từ lúc nào, ôm lấy cô bước vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân.

Sau đó, cô ngơ ngác được ai kia bế xuống lầu, để tỏ lòng xám hối, anh nói:”Em ngồi đây đi, bữa sáng này anh làm!”

Không đợi cô nói một lời liền mặc tạp dề vào trong bếp luôn.

Tuyết Dung ngồi sẵn ở bàn ăn bên ngoài hồi lâu mới tỉnh ra, cô tủm tỉm cười rồi ngoan ngoãn chờ đợi.