Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 29




Hàn Tuấn mở cửa bước vào trong sự ngạc nhiên vui mừng của Tuyết Dung và sự thù địch, lạnh lùng của Mộ Thiếu Quân.

Mộ Thiếu Quân không vui, ánh mắt mang theo địch ý, lãnh đạm nói:”Anh tới đây làm gì?”

Tuyết Dung mỉm cười chào Hàn Tuấn:”Sao anh đến đây? Theo kế hoạch, tầm này đang diễn ra cuộc họp cuối giai đoạn của dự án hai công ty ký kết mà?”

Hàn Tuấn không màng đến thái độ của Mộ Thiếu Quân, tự nhiên đi đến bên cạnh cô quan tâm:”Em bị thương như vậy, anh làm sao không lo được. Cuộc họp anh đã tiến hành trước dự kiến một ngày rồi!”

Tuyết Dung cười tươi:”Thật tốt! Cảm ơn anh đến thăm em, em không sao nữa rồi!”

Hàn Tuấn:”Vậy là tốt rồi!”

Mộ Thiếu Quân bị bơ một bên cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn đến cô cười tươi như vậy làm gì! Cũng chưa có cười như vậy với anh lần nào đâu.

Hàn Tuấn ở lại nói chuyện thêm một chút nữa thì ra về, lúc này Tuyết Dung mới để ý thấy sắc mặt người nào đó đen nhẻm.

Cô hỏi:”Anh làm sao vậy? Hình như tâm trạng không tốt!”

“….” Mộ Thiếu Quân nhìn cô âm trầm, lửa giận lại bốc lên, cô giỏi lắm, chồng mình đang ngồi sờ sờ ở đây mà còn nói cười vui vẻ được với người đàn ông khác. Rất tốt!

“Anh….” Cô thực sự không biết tại sao anh lại giận rồi, vừa nãy còn tốt lắm mà.

Tuyết Dung chưa kịp phản kháng lại bị anh giữ gáy hôn môi, lần hôn này vô cùng quyết liệt, mang theo sự tức giận cùng khẳng định chủ quyền.

Được thả ra, cô hơi tức giận nhìn anh:”Anh tức giận cái gì? Sao lại cắn tôi?”

Anh nhìn cô, ánh mắt mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ nói:”Lần sau không cho em được cười nói thân mật với bất kể người đàn ông nào khác ngoài anh, anh sẽ ghen!”

Tuyết Dung nháy mắt mấy cái nhìn anh, người đàn ông này….thật là…cô không kìm được “Phì!” bật cười thành tiếng.

“Em cười cái gì chứ?” Anh cau mày nhưng không khó chịu hỏi.

“Vậy tôi cũng không được nói chuyện cười đùa với ba sao?”

“Cũng không được, chỉ được cười với anh thôi!”

“Anh thật trẻ con, bá đạo vừa thôi!”

“.......”

Những ngày tiếp theo Tuyết Dung được mọi người chăm sóc vô cùng chu đáo và cẩn thận, cô vừa cảm động vừa buồn cười.

Cô cũng không phải động vật cần bảo tồn mà.

Một tuần sau, cô mới được cho phép ra viện.

Được ra khỏi viện như tìm được sinh khí mới, không cần phải ăn cháo trắng nữa rồi!

———

“Mộ Thiếu Quân, hai năm trước cậu cưới em gái tớ vì để trả thù ư?” Cố Dư Thiên hai tay đút túi quần, dựa người vào cạnh tường gần cửa sổ, anh không nhìn Mộ Thiếu Quân mà nhìn cảnh vật phía dưới rồi hỏi, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc.

“Em gái cậu? Cậu nói ai?” Mộ Thiếu Quân khó thể hiểu ý trong lời nói, cau mày nhìn anh.

Cố Dư Thiên giật mình sửng sốt, quay ngoắt sang nhìn anh:” Mộ Thiếu Quân, cậu đang đùa mình sao? Cậu thực sự không biết Tuyết Dung chỉ là con nuôi của Lâm gia thôi sao? Em ấy mới chính là em gái ruột thất lạc của nhà tớ, em ấy là mang họ mẹ tớ.”

Cây bút trên tay anh rơi “cạnh” một cái xuống đất, anh kinh ngạc tột độ nhìn người anh em của mình. Anh….thực sự không biết…cô không phải con gái Lâm gia sao?

Cố Dư Thiên thấy vậy tức giận đập bàn:”Em gái nhà cậu, vậy là cậu không biết thật à! Khốn khiếp, cậu bảo tôi bây giờ phải đối đãi với cậu thế nào đây? Em gái tôi bị cậu hành hạ suốt hai năm qua thật mẹ nó muốn đánh chết cái tên nhà cậu mà.”

“……” Anh hận sai người ư?

Lâm Tuyết Dung không phải Lâm Tuyết Dung mang họ Lâm, Lâm Tuyết Dung là Đỗ Tuyết Dung!

Những chuyện hai năm về trước….đêm tân hôn anh bỏ đi, sáng hôm sau lại cho người của quân đội bắt cô tới một căn cứ của mình….rồi còn muốn đâm chết cô….rồi còn nhiều thứ khác nữa nhưng bị cha mẹ Mộ kịp thời ngăn cản….rồi còn những lời nói tổn thương trái tim cô sâu sắc….

Rất rất nhiều điều cứ vậy hiện hữu trong tâm trí anh, không cách nào ngừng lại được. Có phải cô đã rất đau khổ hay không?

Dung….xin lỗi em! Thực xin lỗi…..!!!

“Chết tiệt! Mộ Thiếu Quân, cậu định đi đâu, mình còn chưa nói xong mà….” Cố Dư Thiên trợn trắng mắt hét lên nhìn người nào đó như bị điên dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi công ty.

Tuyết Dung đang cùng mẹ Mộ và Cố phu nhân—Đỗ Như Lam nấu chè thập cẩm, tại vì cô thèm ăn đồ ngọt.

Ba người đang vui vẻ vừa cười đùa vừa nấu ăn trong bếp thì đột nhiên Mộ Thiếu Quân bước vào, ánh mắt như có lửa khiến ba người nhất thời ngây ra.

“Con mượn cô ấy một lúc.” Mặt anh lạnh tanh như ăn phải bả, lập tức lôi cô rời khỏi phòng bếp, trước khi đi bỏ lại một câu.

Hai người mẹ nhìn nhau cũng không chạy lên ngăn cản, tuy thái độ của anh âm trầm khủng bố nhưng không có sát khí mà lại hiện lên nét đau thương cùng ân hận.

Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không thể xen vào chuyện của bọn trẻ được, đành chờ vậy.

Mộ Thiếu Quân dẫn Tuyết Dung về phòng ngủ của hai người. Anh ấn cô ngồi trên giường nhìn cô thật lâu, khiến cô có chút run sợ lại không biết anh định làm gì.

“Tuyết Dung…?” Anh gọi.

“Vâng?”

“Em…không phải Lâm Tuyết Dung, đúng không?” Nói ra lời này giọng anh run run cùng đầy đau khổ.

Cô trợn tròn mắt nhìn anh, anh biết rồi!

Biết rồi thì sao. Cũng chẳng có gì thay đổi cả. Cô rũ mắt xuống không nói gì.

“Em trả lời anh đi!” Anh sốt ruột nắm lấy hai vai cô, bắt cô đối diện với anh.

Rất lâu sau, cô mới trả lời:”Đúng vậy, tôi chỉ là con nuôi của Lâm gia, tôi tên là Đỗ Tuyết Dung. Nhưng mà biết rồi thì sao chứ, có thể thay đổi được điều gì đâu, quá khứ cùng hiện tại đều không.”

“Không…” Anh ân hận ôm chặt lấy cô, đau đớn trong lòng cứ vậy lan rộng, “Thật xin lỗi! Xin lỗi vì đã làm tổn thương em nhiều như vậy. Anh không hề biết điều này, cũng thật ngu ngốc mà không điều tra rõ ràng, để em phải chịu khổ.”

“Mọi chuyện cũng qua rồi. Tôi cũng không muốn nhớ lại nữa. Chúng ta hãy quên nó đi đi.” Cô thở dài xoa tóc anh, cô thực sự rất mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn bình an sinh đứa nhỏ ra thôi.

“Được, chúng ta cùng quên. Anh nhất định không để những điều xưa kia xảy ra một lần nữa.” Anh cam kết.