Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 26: Ngoại truyện 2: Cuộc sống của hai năm trước




Tuyết Dung bị đánh dẫn tới bị sốt lan man suốt ba ngày, ba ngày này Mộ Thiếu Quân chưa từng xuất hiện một lần nào, cô cũng không dám nghĩ anh sẽ quan tâm người như cô, cũng may bên cạnh cô vẫn còn một người bạn tốt là Chung Hân, cô ấy tới nhà chăm cô khỏi ốm.

Tuyết Dung đang đi làm cho một công ty tầm trung, lương mỗi tháng khá cao đủ để cô lo cho cuộc sống của mình mỗi ngày.

Cuộc hôn nhân này của cô và Mộ Thiếu Quân cũng chỉ có Lâm gia và Mộ gia biết. Cô không biết tại sao cha mẹ Mộ đồng ý cuộc hôn nhân này, khi họ gặp cô, đối đãi với cô rất tốt, rất nhiệt tình khiến cô được sủng mà lo sợ.

Một tháng qua đi, Mộ Thiếu Quân vốn không xuất hiện giờ lại chủ động về biệt thự. Làm cô rất ngạc nhiên. Bất quá, cô được quản gia bên nhà mẹ chồng thông báo là tối nay về Mộ gia một chuyến. Nghe xong thì cô mới vỡ lẽ hiểu ra tại sao anh tới đây.

Anh nhìn cô lạnh nhạt nói:"Trước mặt ba mẹ tôi, tốt nhất diễn cho tốt. Không biết Lâm tiểu thư làm thế nào mà khiến ba mẹ tôi thích cô như vậy, chắc cũng tốn công tốn sức lắm nhỉ?"

Tôi nhìn anh, cố tỏ ra hờ hững, tuỳ ý:"Anh nghĩ đúng rồi đấy! Tôi chính là người như vậy. Vậy, chúng ta đi thôi nhỉ, tới Mộ gia."

Anh liếc mắt nhìn tôi, trong mắt hiện một chữ "ghê tởm", rồi bỏ ra ngoài trước.

Tôi đưa tay lên ngực chấn định lại cơn đau quặn thắt trào dâng, ngước mắt lên trời để ngăn không cho mình khóc.

Chúng tôi tới Mộ gia dự tiệc trong nhà, tôi xuất sắc hoàn thành vai diễn của một người vợ hết mực yêu chồng, một người con dâu hiểu lễ nghĩa, biết trước sau. Bất quá, đối mặt với cha mẹ chồng, mọi hành động của tôi là thật lòng vì họ rất tốt với tôi.

Tối đến, Mộ Thiếu Quân đưa tôi về, nhưng không phải về nhà, mà đến một hộp đêm.

Tôi thất kinh, sợ hãi và phản kháng mãnh liệt khi bị người của anh kéo vào hộp đêm.

Trong một căn phòng mờ ám nồng mặc mùi son phấn và mùi hoan ái vương lại, Mộ Thiếu Quân nhìn tôi cười cợt như thấy con mồi đã được đưa lên thớt, anh nói:

"Lâm tiểu thư rất giỏi làm trò nhỉ? Với bộ dạng này của cô, chắc chắn đã có sở trường câu dẫn nam nhân chuyên nghiệp từ lâu, nơi này quả thực rất hợp với sở thích đó của cô. Đêm nay, "chơi" vui nhé!"

"Không, anh điên rồi! Mộ thiếu, tôi cầu anh, tha cho tôi, thả tôi ra khỏi đây được không?" Tuyết Dung hoảng sợ níu chân anh, van xin anh tha cho mình.

Nhưng nhận lại đáp án của anh chính là một cú đạp mạnh, khiến người cô ngã văng ra đất, đầu đập vào cạnh bàn đến chảy máu.

Mộ Thiếu Quân tỏ ra vô cùng chán ghét và ghê tởm khi bị cô đụng chạm:"Đừng bao giờ đụng vào người tôi. Ghê tởm! Muốn được tha sao? Vậy thì làm cho Hoa nhi của tôi tỉnh lại đi! Nếu không làm được thì đêm nay ngoãn ngoãn ở lại đây "chơi" đi!"

Anh đi, lập tức bên ngoài có hơn mười tên đàn ông khác vào phòng.

"Em gái, chà chà, tiểu yêu tinh, em ở đâu ra mà đẹp quá vậy. Nhìn thấy em là cả người anh nóng lên rồi! Ngoan, đêm nay tụi anh sẽ đưa em lên thiên đường nhé!" Một tên béo múp míp vừa tiến đến vừa cười dâm đãng nói, thậm chí nước dãi của hắn vương ra khỏi miệng cũng không thèm lau.

Tuyết Dung nhìn thấy bộ mặt dâm đãng của hơn mười tên đàn ông trước mặt mà muốn nôn, thật ghê tởm.

Trước khi chúng tóm được áo cô, cô đã cho chúng vài cú đá vào chỗ hiểm. Tuyết Dung từng học võ, thường ngày cũng rất ít khi dùng, thật không dám tin hôm nay phải dùng tới để tự vệ.

Trong phòng là cả một mảnh hỗn loạn, Tuyết Dung là con gái đương nhiên sẽ không thể đấu kịp được với hơn mười tên đàn ông sức như voi, trong phòng có cái gì là cô vớ lấy cái đó ném về bọn chúng, nhân cơ hội chúng không kịp tiến lên cô chạy thoát khỏi phòng.

Cô không dám ngừng nghỉ dù chỉ một phút giây, trong lòng sợ hãi, gấp đến độ nhất nhất chỉ muốn thoát khỏi nơi này ngay lập tức.

Cuối cùng, cô chạy ra khỏi hộp đêm nhưng trời tối đêm vắng, bắt taxi cũng khó, nhà lại cách quá xa, cô đành vào thuê ở tại nhà nghỉ một đêm. Sáng hôm sau, Chung Hân đến trả giúp cô tiến rồi đưa cô về nhà.

Chuyện này coi như xong, nhưng lại gây ra chấn động tâm lý rất lớn với cô. Từ đó trở đi, cô cũng không dám thường xuyên ngồi một mình cùng xe với Mộ Thiếu Quân nữa.

Sau khi đưa cô đến hộp đêm, Mộ Thiếu Quân không hề canh cánh gì mà phóng thẳng xe đến bệnh viện chăm sóc bạn gái thực vật của mình, hơn nữa anh còn nghĩ, đêm nay cô đã cùng rất nhiều thằng đàn ông "chơi", càng nghĩ càng chán ghét và ghê tởm con gái nhà họ Lâm.

Ba tháng tiếp theo diễn ra một cách êm đềm, cô thậm chí còn suýt quên đi mình đang là vợ của người ta.

Chỉ là, vào ngày sinh nhật cô, sau khi cùng đồng nghiệp đi ăn về, lúc Tuyết Dung sang đường, suýt nữa là cô bị một chiếc xe đâm phải. Cũng may có một người đi đường tốt bụng cứu cô kịp thời.

Nhưng điều làm cô đau đớn nhất chính là, người lái chiếc xe muốn đâm chết cô là anh, Mộ Thiếu Quân.

Cô biết, anh sẽ không thật sự muốn đâm chết cô, chỉ là muốn hù chết cô thôi!

Không biết cha mẹ Mộ lấy thông tin ở đâu ra mà biết anh đối với cô không được tốt lắm, dưới sự che chở và đe dọa của mẹ Mộ, lúc đó Mộ Thiếu Quân mới không thường xuyên nổi hứng nghĩ ra các loại hình thức để trả thù cô.

Nhưng tận cùng của sự đau khổ và tuyệt vọng chính là, người mình yêu lại lạnh nhạt với mình, chán ghét và cừu hận mình đến tột cùng. Nó giống như một loại thuốc độc, ngày ngày ăn mòn con người cô.

Mộ Thiếu Quân không bao giờ xuất hiện trong căn biệt thư riêng mà cô sống trừ khi cần thiết nhất theo yêu cầu của cha mẹ chồng, anh xem cô như thể không tồn tại.

Thời gian cứ vậy trôi đi, cho đến ngày bác sĩ thông báo rằng, khả năng bạn gái anh tỉnh lại sau bốn tháng nữa là rất cao.

Vậy là, cuộc hôn nhân này đã được gần hai năm trôi qua.

Có người sẽ vui mừng vì hạnh phúc sắp cập bến bờ, cũng có người tan nát cõi lòng, đau khổ tuyệt vọng vì sắp phải ra đi.

Tổn thương là thế, nhưng yêu nhiều hơn ghét sẽ khiến người ta không thể hận nổi.

Cô không thể hận được anh.

Nhưng, cuộc sống như vậy, cô sống rất mệt mỏi, buông tay ra đi, có lẽ chính là sự giải thoát.

Nhưng điều kiện ra đi, vẫn không kìm nổi một tia tham lam mà yêu cầu những điều vô lý với đối phương.

Chấp nhận yêu cầu, trong giày vò và thù hận, lại không ngờ có một thứ vô hình chung đã nảy mầm không dễ phát hiện.

Đó chính là...tình yêu!!!