Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 24: Được cứu kịp thời




"Thưa thiếu gia, chúng tôi phát hiện tiểu thư bị hai tên xã hội đen lạ mặt bắt cóc lên xe. Hiện tại chúng tôi đang trên đường theo dõi chúng."

Thuộc hạ dưới trướng của Cố Dư Thiên sau khi nhìn thấy cô bị bắt cóc đi thì nhanh trí đuổi theo bọn bắt cóc, một người lái xe một người ngồi phó lái gọi điện thông báo cho ông chủ của mình để nhận chỉ thị tiếp theo.

"Các người làm tốt lắm! Tiếp tục theo dõi bọn chúng, mau gửi thiết bị định vị tới chỗ tôi ngay lập tức."

Bọn này chán sống rồi hay sao mà dám bắt cóc em gái của anh.

Cố Dư Thiên tức giận sẽ rất đáng sợ, khác xa với vẻ ngoài dịu dàng, ôn nhu thường ngày của mình. Anh nhanh chóng đứng dậy dời khỏi công ty.

Bên này, thư ký của Mộ Thiếu Quân làm việc vô cùng năng suất, rất nhanh đã tra ra được mã số xe và hướng đi của bọn bắt cóc.

"Chủ tịch, mọi thông tin tôi đã gửi cho anh rồi!"

"Được." Nhìn thấy thông tin trên màn hình điện thoại, Mộ Thiếu Quân điên cuồng đạp mạnh chân gar, xe chạy trên đường cao tốc với tốc độ kinh người, anh thậm chí còn vượt qua mấy chốt kiểm tra, thậm chí phía sau còn bị cảnh sát giao thông dượt bắt vì vi phạm luật.

Nhưng anh không quan tâm, chuyện này để cho thư ký của mình tới xử lý là được, tâm trí của Mộ Thiếu Quân hiện tại chỉ nghĩ được về một người.

Tốt nhất là em đừng có xảy ra chuyện gì!!!

Tôi không biết bản thân bị đưa đi đâu, cho đến khi tôi tỉnh lại lần nữa là khi bị người ta tạt nước lạnh vào mặt. Tay chân tôi đều bị trói chặt trên ghế, mồm thì bị bịt kiến bằng băng dính.

Mắt tôi trợn trừng về phía trước vì không thể tin được người bắt cóc mình lại là Lục Thanh Hoa.

Cô ta đang ngồi vắt chân kiêu ngạo trên một cái ghế ngay trước mặt tôi, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt thù hận và thích thú như thể tôi là một con vật mặc cô ta tùy ý xử lý ngay lúc này.

Tôi muốn nói nhưng lại không thể nói được, nên chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô a a.

"Tao đã cảnh cáo mày rồi, tránh xa Quân ca ca ra nhưng mày vẫn đi quyến rũ anh ấy. Hôm nay tao sẽ hủy hoại mày, xem sau này anh ấy có còn bị mày mê hoặc nữa không?" Lục Thanh Hoa nắm chặt căm tôi đến phát đau, cười thích thú nói.

"À, quên mất là mày đang bị bịt mồm không thể nói được. Muốn nói gì sao? Không, tao ghét nghe thấy tiếng của mày, cái loại trời sinh chỉ biết đi quyến rũ đàn ông. Mày nghĩ xem, tao có nên cắt chiếc lưỡi xinh đẹp của mày hay không? Để sau này mày không thể rên rỉ dưới thân đàn ông nữa?! Ha ha ha."

Cô ta càng nói càng điên cuồng cười to, lại càng thích thú nhìn thấy được sự sợ hãi trong mắt của tôi.

Cô ta điên rồi! Thật sự điên rồi!

"Trò chơi hay vừa mới bắt đầu thôi. Hôm nay tao sẽ từ từ chơi chết mày. Chị mày hại tao nằm liệt giường hai năm, hại tao bị ông chủ coi thường không được coi trọng nữa, hại tao bây giờ có nhà mà như con chó dưới chân người ta. Cô ta đi rồi không sao, mày là em gái Lâm Tiêu Tiêu thì nên thay chị mình chịu trận thật tốt đi." Cô ta đột nhiên tức giận hét vào mặt tôi.

"Mang roi sắt ra đây." Cô ta ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ phía sau mình.

"Con nhỏ khốn khiếp, dám câu dẫn Quân ca ca của tao này. Tao đánh cho mày chết, đánh cho mày chết." Vừa nói cô ta vừa vung tay đánh thật mạnh vào người tôi.

Những cơn đau như vũ bão ào ào ập tới khiến người tôi run rẩy, tôi không chịu được mà ngã nằm ra đất, không thể lấy tay ôm đầu để tránh chỉ có thể rên rỉ đau đớn hứng chịu những lần đánh của cô ta.

Mấy tên thuộc hạ phía dưới nhìn nhau biểu tình, độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà mà!!!

"Lục tiểu thư, cô ta ngất rồi!" Không biết bị đánh bao lâu, một tên thuộc hạ phía dưới tinh mắt thấy cô đã ngất đi thì đi lên thông báo cho Lục Thanh Hoa.

"Hừ! Ngất rồi sao? Mau mang một thùng nước đầy lên đây, ấn đầu cô ta xuống nước tới khi tỉnh lại mới thôi." Lục Thanh Hoa cười âm hiểm ra lệnh.

Theo lời cô ta, cô bị hai tên thuộc hạ của cô ta vực dậy rồi dìm đầu xuống dưới nước.

Tôi bị lạnh và bị ngạt thở nên nhanh chóng tỉnh lại, vừa khi tỉnh thì bị sắc nước, "Khụ, khụ, khụ..."

"Tiếp tục dìm cô ta vào nước. Tôi sẽ cho cô nếm mùi vị tôi từng nếm trải."Tiếng cười của cô ta rót vào tai tôi, giờ phút này lại như thần chết tới gọi hồn.

Tôi không kịp phản ứng cũng không thể phản kháng, liên tục bị dìm đầu xuống nước. Tôi bị sặc và bị khó thở trầm trọng, mắt tôi dần dần giãn ra không có tiêu cự, cả người vô lực như một cái xác không hồn.

Chẳng lẽ hôm nay, tôi thực sự phải chết như thế này sao?

Mộ Thiếu Quân...anh có thể đến cứu tôi không?

Giờ phút này, tâm trí tôi lại chỉ hiện ra hình bóng của anh, thoảng thốt nhìn thấy ánh mắt ôn nhu thoáng qua, thoảng thốt nghe thấy thanh âm lo lắng, dịu dàng mấy tiếng trước.

Tôi chắc chắn, thanh âm ấy không phải là giả.

Thì ra, anh cũng lo cho tôi đó sao?

Nhưng mà...bây giờ sắp không kịp nữa rồi.

"Dừng lại! Tôi chưa muốn cô ta chết nhanh như vậy." Lục Thah Hoa lên tiếng.

Hai tên thuộc hạ nghe vậy thì dừng tay, vứt cô xuống đất như vứt một bao tải.

Tôi yếu ớt vô lực thở đứt quãng nằm trên đất, như một con búp bê rách nát, cơn đau da thịt khiến tôi phải chảy nước mắt.

"Các người nghe rõ đây, tôi cho các người một tiếng để chơi cô ta, nhớ rằng lúc ra phải có clip đưa cho tôi làm bằng chứng đấy." Lục Thanh Hoa cười vui vẻ nói.

Ánh mắt tàn ác quét lên người cô. Hôm nay, cô ta phải để cho cô nếm mùi vị bị nhiều thằng đàn ông làm nhục, xem sau này cô còn mặt mũi sống trên đời không.

Tốt nhất là phát điên hoặc tự tử đi. Càng nghĩ càng thấy phấn khích mà!

Nói xong, Lục Thanh Hoa tao nhã rời khỏi căn nhà hoang đó.

"Đại ca, chúng ta chỉ có một tiếng thôi. Anh đứng đây quay đi, để em lên trước." Một tên béo ục ịch, mặt mày dâm dê tiến lên nói.

Hắn nhìn liếc qua chỗ quần áo bị rách để lộ ra mảnh da thịt trắng nõn của tôi thì nổi lên dâm ý.

"Được, mày nhanh lên còn tới lượt tao nữa." Tên được xưng đại ca cũng nôn nóng liếm liếm đôi môi khô khốc của mình thúc giục.

Sau đó nhìn mấy tên còn lại nói:"Còn chúng mày ra bên ngoài canh gác đi. Khi nào bọn tao xong thì ra gọi chúng mày."

"Đừng mà! Đừng mà..." Tôi yếu ớt ngước lên nhìn bọn chúng cầu xin, vì không thể nói nên chỉ có thể gào thét trong lòng.

Nước mắt không kìm được mà rơi ra. Chẳng lẽ hôm nay sẽ bị nhục nhã như vậy sao?

"Em gái, đừng trách bọn này. Sau này muốn báo thù thì cứ đi gặp Lục tiểu thư nhé! Nào, bây giờ anh đây sẽ đưa em lên tận mây xanh."

Vừa nói hắn ta vừa như hổ đói vồ mồi, lao vào người tôi, sung sướng xé rách áo trên người tôi.

Tôi yếu ớt vô lực không thể phản kháng, từ từ nhắm mắt tuyệt vọng chờ đợi sự nhục nhã đang dần tới.

Trong đầu tôi chợt có một suy nghĩ, nếu thực sự bị làm nhục thế này, tôi sẽ không thể sống tiếp được nữa. Lúc đó, tôi nhất định sẽ...

"Bập" Cửa đột bị đánh bật ra, Theo đó, vô số thanh niên cao to lực lưỡng trên tay cầm súng xông vào nhà hoang. Đi đầu nhóm người này chính là Mộ Thiếu Quân và Cố Dư Thiên.

"Dung..." Mộ Thiếu Quân chạy nhanh đến chỗ tôi, đạp bay tên đang đè trên người tôi xuống đất. Anh vội vàng ôm tôi vào lòng, giọng run rẩy gọi tên tôi.

"Thật tốt! Anh...anh tới rồi! Tôi đã nghĩ...nếu như hôm nay mình bị làm nhục ở đây...tôi nhất định sẽ không muốn sống nữa. Tôi...sẽ....tôi sẽ, sẽ tự sát..." Nhìn thấy anh, nước mắt tôi trào ra như mưa.

Dù có dần yếu đi nhưng tôi vẫn muốn nói, rất muốn nói những lời này cho anh nghe.

"Dung....xin lỗi em! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tất cả là tại anh, tất cả là tại anh hết...!" Mộ Thiếu Quân tan nát cõi lòng nói. Anh ra sức ôm chặt lấy cô. Nhìn thấy cô như vậy, tim anh đau lắm, rất đau!

Anh hiểu rồi! Giờ phút này anh đã hiểu rõ lòng mình rồi!

Xin lỗi em...Dung!

Anh thật ngu ngốc vì đã không sớm nhận ra tình cảm của mình như vậy!

Cố chấp muốn giữ em lại, chỉ vì không muốn em dời khỏi cuộc sống của anh. Nhìn thấy em vui cười bên người đàn ông khác, là vì anh ghen. Hết lần này tới lần khác tổn thương thân thể em, là vì thực sự rất muốn em.

Muốn em yêu anh, muốn chiếm giữ lấy em, tất cả là vì ANH YÊU EM!