Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 22: Sự ngọt ngào kỳ lạ.




"Tổng giám đốc Trần, anh không cùng tôi vào gặp mặt đối tác của công ty MBM à?" Tôi thấy Trần Thế Hạo chỉ dẫn tôi đến trước cửa phòng họp thì dừng lại, anh ta định quay đi thì bị tôi níu lại hỏi.

"Không cần phải có mặt tôi đâu, Cố tổng rất yêu thích các bản thiết kế của cô, cô cứ vào trong đấy nói chuyện với các vị ấy đi. Tôi có việc phải xử lý, đi trước nhé!"

Trần Thế Hạo tủm tỉm cười tỏ ra thần bí khiến tôi càng thấy hồi hộp và khó hiểu. Anh tay nhanh chân chạy đi làm tôi không thể hỏi được gì thêm.

Nhìn anh ta đi rồi, tôi thở mạnh một hơi, chẳng biết là nhân vật to lớn nào lại khiến bọn họ cung kính như vậy nữa? Mở chốt cửa phòng họp, tôi bước vào.

"Tuyết Dung, cháu tới rồi sao? Lại đây ngồi đi." Cố Hàn mỉm cười vui vẻ vẫy tay nói với tôi.

Ơ...tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy vị Cố tổng trong lời nói của họ chính là Cố Hàn. Và còn cả Cố Dư Thiên ngồi bên cạnh ông ấy, anh ta cũng đang mỉm cười chào tôi.

Tôi nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh của mình, mỉm cười đi về phía họ:" Chào chủ tịch, Cố tổng."

"Cố Dư Thiên, anh đây là..." tôi nhìn anh ta ngờ ngợ hỏi.

"Hai đứa quen nhau rồi sao?" Cố Hàn tỏ ra vô cùng phấn khích khi khi đoán ra có vẻ tôi và con trai ông đã quen biết trước.

"Chúng con mới gặp nhau ngày hôm qua. Cố Dư Thanh có làm khó cô ấy ở trung tâm thương mại, con có chút áy máy nên mời Đỗ tiểu thư uống ly caffe." Cố Dư Thiên không nhanh không chậm giải thích.

Chúng con?

Cố Dư Thiên là con trai của Cố Hàn?! Cố Dư Thanh...cái cô gái hôm qua là em gái của Cố Dư Thiên, vậy...cũng là con gái của Cố Hàn...!!!

Ôi trời, trái đất này thật nhỏ bé mà. Tôi nhìn hai người họ Cố trước mắt mà chỉ biết cảm thán trong lòng.

Nhưng họ tới đây làm cái gì?

"Hoá ra, Tuyết Dung với Cố tổng đã quen biết từ trước. Tốt, tốt, tốt. Tôi đi ra ngoài bảo người pha loại trà ngon nhất tới cho các vị." Chủ tịch công ty tôi Trần Triết cười híp cả mắt lại, ông ta nhanh chóng bày ra bộ măt ton hót nịnh nọt trước mặt cha con họ Cố rồi đi ra ngoài.

Lúc này chỉ còn ba người chúng tôi, tôi ngồi xuống một cái ghế đối diện cha con họ Cố mỉm cười nói:" Chú Cố sao lại đến công ty của cháu. Lại còn đặc biệt chỉ đích danh cháu tới nói chuyện."

"Ta cũng đã xem qua các bản thiết kế của cháu từ trước đến nay, rất tốt! Ta rất thích, công ty của Cố thị cũng là một công ty thuộc lĩnh vực thiết kế. Bên chúng ta đang có một bản hợp đồng lớn, nếu cháu đồng ý chúng ta sẽ cùng công ty cháu ký kết. Cháu là người phụ trách, thế nào?" Cố Hàn cười ôn nhu nói.

Con gái của ông, đứa con gái tội nghiệp của ông. Đợi một thời gian nữa, ông nhất định sẽ tới đón cô về nhận tổ quy tông.

"Hả?" Tôi có chút sốc nhẹ, trợn mắt nhìn Cố Dư Thiên rồi lại nhìn Cố Hàn. Tôi không nghe nhầm đấy chứ???

"Chú không nói đùa chứ? Công ty cháu là một công ty tầm trung thôi. Làm sao có đủ khả năng hợp tác cùng một công ty nhất nhì thế giới như Cố thị được cơ chứ?" Tôi có chút ngoài ý muốn nói ra suy nghĩ thật của mình.

"Không cần lo lắng. Đó cũng là lý do chúng tôi lấy danh nghĩa của MBM đến đây bàn chuyện hợp tác với J&B." Cố Dư Thiên mỉm cười nhẹ nhàng nói.

"Nhưng cháu, cháu cũng không chắc mình sẽ..." tôi do dự suy nghĩ.

Đây đúng là một cơ hội tốt, thế nhưng tôi không có lòng tin với lần hợp tác này lắm.

"Không cần lo lắng. Ta hoàn toàn tin tưởng năng lực của cháu."

Được ông ấy khích lệ làm tôi rất cảm động. Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu:"Cháu nhất định sẽ cố gắng thật tốt."

"Tốt, tốt, tốt." Cố Hàn gật đầu liên tục nói tốt.

"Nhưng mà cháu phải nói với lãnh đạo công ty một tiếng trước ạ..." tôi nói.

"Ha ha, Trần Triết đã sớm đồng ý rồi. Gọi cháu tới đây là để hỏi ý cháu thôi."

Tôi nghe xong lại thấy không đúng lắm, hình như tôi được Cố Hàn rất coi trọng. Làm gì có đối tác nào lại phải đi hỏi ý kiến nhân viên công ty mình định hợp tác có đồng ý không chứ?

Tôi nhìn hai người đàn ông họ Cố mà thấy thụ sủng nhược kinh(được ưu ái mà thấy sợ).

Sau đó, tôi xin phép đi ra ngoài làm việc tiếp mà không biết rằng lần gặp mặt này sẽ cho tôi một kinh hỉ lớn về sau.

———-

"Ba, ba nghĩ việc lần này liệu có ổn không?" Cố Dư Thiên ngồi trên xe quay sang hỏi ba mình vẻ không chắc cho kế hoạch lần này lắm.

"Đừng lo, ta đã thu sếp ổn thỏa. Từ bây giờ con hãy cho người âm thầm bảo vệ con bé thật tốt. Ta sợ Cố Hạng sẽ gây bất lợi cho nó sau này."

"Ông ta biết về sự tồn tại của em ấy rồi sao?"

"Bây giờ thì chưa, nhưng sớm muộn gì cũng biết. Cố Dư Thanh là người trước đây Cố Hạng tìm về cho chúng ta, ta vốn nghĩ người bác này của con có lòng tốt. Thật không ngờ lại lừa chúng ta mấy năm nay. Nếu không vì lần đó tình cờ gặp con bé, nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nó, thì ta e rằng cả nhà chúng ta vẫn còn bị lừa."

Cố Hàn không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt ông khẽ dâng lên một tầng bi thương, nói.

"Con sẽ cho người giải quyết Cố Hạng." Cố Dư Thiên tức giận nói.

"Không vội, cho người dám sát các động tĩnh của Cố Hạng. Nếu được, con tìm cách cho mẹ con gặp gỡ Tuyết Dung nhiều vào, và tránh tiếp xúc với con bé Dư Thanh hiện nay đi."

"Con hiểu rồi! Con sẽ sắp xếp ngay."

——-

Buổi tối, vừa bước vào nhà tôi đã thấy Mộ Thiếu Quân ngồi ở ghế sofa xem máy tính. Vì quá bất ngờ mà tôi cứ đứng như trời chồng tại chỗ nhìn anh.

"Sao không vào nhà đi. Đứng đó làm gì?" Mộ Thiếu Quân không nhanh không chậm nói nhưng cũng không ngẩng đầu lên nhìn tôi, anh vẫn cúi đầu xem máy tính nên tôi không nhìn rõ được biểu cảm của anh.

"Ồ!" Tôi giật mình một cái, bối rối đi thẳng lên phòng. Sao hôm nay anh lại tới đây nhỉ? Không phải là chán ghét nhìn thấy tôi sao?

Với những suy nghĩ đó, tôi về phòng thay một bộ đồ thoải mái rồi xuống bếp nấu bữa tối, lúc ngang qua phòng khách vẫn nhìn thấy Mộ Thiếu Quân ngồi đó.

Anh vẫn chưa đi à?

Đứng trong bếp, tôi đắn đo suy nghĩ, nếu Mộ Thiếu Quân ở lại đây một lúc nữa thì tôi có nên nấu một suất bữa tối cho anh không nhỉ?

Nhưng nếu lòng tốt không được báo đáp thì sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn nên nấu một bát canh cá chua trước hãng, vốn dự định là tối nay sẽ nấu canh cá chua, nấu xong món này trước rồi mới tính tiếp.

Thế là tôi bắt đầu bắt tay vào nấu canh cá, khoảng 30 phút sau mới cho ra được một bát canh cá vô cùng thơm ngon, mới nhìn qua thôi mà đã muốn ăn với cơm rồi.

Sau khi đặt bát canh sang một bên, tôi rửa tay định là quay ra xem anh đã rời đi chưa nhưng chưa kịp quay lại tôi đã bị một người ôm lấy từ đằng sau.

Hương thơm nam tính quen thuộc ấy, là anh.

Anh...anh...anh...đang ôm tôi sao?

Ôm thật sự...!

Cái ôm đầy sự dịu dàng này....

Cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn của anh, cảm nhận được hơi ấm siết chặt từ vòng tay mạnh mẽ, trái tim tôi...nó cũng đập rất nhanh, rất nhanh.

Tôi...tôi...không dám tin mà cũng không dám nhúc nhích, thở cũng không dám thở mạnh, cả người cứng đờ.

Tôi từng nghe nói thế này, nếu một người đàn ông nhẹ nhàng ôm bạn từ phía sau. Một cái ôm siết chặt mà dịu dàng, chứng tỏ, người đàn ông đó rất yêu bạn và sẵn sàng bảo vệ, che chở cho bạn.

Tôi....

Anh....

"Mộ Thiếu Quân..." giọng tôi run run.

"Thật thơm!" Anh vùi đầu vào hõm cổ tôi, hít hương thơm đặc trưng từ người tôi, giọng có chút khàn.

Thơm? Cái, cái gì thơm cơ?

"Anh muốn nói cái này sao?!" Tôi không dám suy đoán suy nghĩ của mình lúc này, kể cả mớ cảm xúc rối loạn hiện tại, tôi run rẩy chỉ tay vào bát canh cá hỏi anh.

"......ừm!" Mộ Thiếu Quân trả lời bằng giọng mũi, khàn khàn quyến rũ.

Trái tim tôi đập thót một cái.

Anh, hôm nay, hôm nay....

"Tôi muốn ăn sủi cảo nữa!" Anh khẽ cười trầm thấp vào tai tôi, nói.

Người tôi run lên.

Tôi không biết ma sui quỷ khiến thế nào mình lại bị anh mê hoặc ngay lúc ấy, câu "được" nói ra khi nào cũng không hay biết.

Cũng chẳng biết mình làm xong một đĩa sủi cảo nhân thịt ra sao.

Cho đến khi hai chúng tôi ngồi chung một bàn ăn tôi mới cảm thấy có gì đó sai sai.

"Anh...sao anh tới đây? Còn, còn ăn cơm ở đây với tôi?"

"Sao lại không thể tới đây? Tôi với em vẫn là vợ chồng đấy!"

"......."