Không Hiểu Sao

Chương 7: Chưa bị đuổi việc




Mới rửa mặt bằng nước lạnh xong, giờ đây Nhậm Hinh mới cảm thấy cặp mắt của mình đau đến nhường nào. Suýt nữa còn không mở ra được, cô lại úp mặt vào thau nước lạnh, nước vào tháng mười một cũng có phần lạnh nên qua vài phút đôi mắt của Nhậm Hinh cũng hết sưng kha khá.

Việc làm nhân viên vệ sinh ở toà khách sạn dù gì Nhậm Hinh cũng chẳng dám hi vọng gì nữa, nhưng cô vẫn lên đường thẳng tới toà khách sạn đó, bởi vì vẫn còn tiền lương chưa lấy được. Mà toà khách sạn đó đa phần toàn là khách lớn, họ giàu có, chắc hẳn sẽ không ham hố lấy bốn ngày tiền lau chùi vệ sinh cực khổ của cô đâu nhỉ!

Bước vào khu sảnh, Nhậm Hinh liền tiến tới quầy tiếp tân.

– Chị ơi, chị biết quản lý ở đâu không ạ!

– Ơ Hinh, sao bây giờ em mới tới? Do ngày hôm qua em không đi làm nên quản lý là người chịu trách nhiệm dọn vệ sinh cho tầng năm thay em đấy! Bây giờ chắc là đang ở tầng năm dọn dẹp, mà sao mắt em...

– Dạ!

Nhậm Hinh kinh ngạc, quản lý mà lại là người thay cô dọn tầng năm?

– Tại sao ạ?

– Em là người do quản lý tuyển vào, tại em nghỉ đột ngột không có thông báo, hại người ta không kịp tìm người thay đương nhiên quản lý là người làm rồi.

– Không phải, tại sao quản lý lại không nhờ người khác.

– Những người khác cũng không có thời gian, dạo gần đây khách làm tiệc có hơi nhiều nên họ phải đi dọn dẹp.

Vậy tức là cô chưa bị đuổi việc, nghĩ vậy Nhậm Hinh liền quay người lại, bên cạnh đột ngột có người đang tiến tới khiến cô suýt chút nữa là đụng phải, nhưng may mắn né được mà chạy đi. Có điều, vừa rồi người đó có một mùi hương khá thơm, còn tạo cho cô một cảm giác quen quen.



Tầng năm.

Tầng năm.

Nhậm Hinh liên tục lặp lại trong khoang đầu óc của mình hai từ đó, cô nhanh chân hì hục chạy từ thang bộ lên. Giờ vội vàng Nhậm Hinh mới thấy toà khách sạn này ra quy định rất đáng ghét, nhân viên không được đi thang máy, chỉ khách mới được đi.

Tới nơi mà Nhậm Hinh như muốn tắt thở, hai chân cũng như sắp bị què, mà bụng cũng có chút khó chịu. Hướng mắt về khu hành lang cô bắt gặp hai vị khách cách mình hai phòng đang vào nên cố gắng điều chỉnh lại hơi thở ồ ạt, để không gây phiền khách, mà phía xa là quản lý, ông chú quản lý xách xô nước, cầm cây lau nhà, chổi vệ sinh thì dán trên lưng. Người ăn mặc thì sạch sẽ, nhưng lại cầm đồ dọn dẹp trông có phần buồn cười.

Trong giây phút này Nhậm Hinh lại cảm thấy vui mừng chút, cô vội chạy tới bên, quản lý quay mặt lại chưa kịp nhìn thì Nhậm Hinh đã cầm lấy xô nước dưới tay chú ta.

– Quản lý... cháu.. tới rồi.

Quản lý không phản ứng, cũng không thả xô ra! Nhậm Hinh có hơi lo, cô cười nhẹ nhưng có hơi ngượng ngùng.

– Cháu có...

– Trừ lương.

Câu nói của quản lý khiến Nhậm Hinh giật mình, nhưng giây sau cô phản ứng liền giải thích.

– Cháu xin lỗi mà, cháu xin lỗi quản lý nhiều! Hôm qua cháu ăn phải thực phẩm bẩn nên đau bụng cả ngày, điện thoại thì hỏng nên cháu không báo được. Hôm nay thì do nhà có chút chuyện nên cháu mới tới muộn, cháu thành thật xin lỗi quản lý! Nên quản lý đừng... trừ lương của cháu.



– Lí do chưa đủ rõ ràng, sẽ phạt sau! Còn lương vẫn phải trừ.

Quản lý nghiêm túc nói, gương mặt không vui vẻ gì trừng cô một cái, rồi thả xô nước xuống, đặt chổi ra! Xong động tác liền lom khom bước đi, hệt như cụ già tám mươi tuổi, trong khi chú ấy còn chưa tới năm mươi tuổi nữa.

Nhậm Hinh cười nhẹ cầm lấy mọi thứ, mà chưa biết quản lí đã dọn qua phòng nào, Nhậm Hinh vội quay mặt sang hỏi. Nhưng bên cạnh quản lý lại có thêm một người đàn ông, quản lý cúi đầu kính cẩn chào, còn người đàn ông thì ăn mặc khá trang trọng khiến Nhậm Hinh có phần e dè, sợ người đấy là đại nhân vật lớn nào đó nên lời vừa lên họng chưa nói cô đã phải nuốt vào mà bước đại vào một căn phòng.

Mà bước vào căn phòng rồi Nhậm Hinh đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lên, mắt cô đảo nhìn bên trong liền phát giác ra đây là căn phòng mà cô cùng một tên đàn ông dính nhau vào tối hôm kia. Giây phút này não phải cô đột nhiên ong lên.

Nhậm Hinh cảm thấy kinh hoàng, dù không có ai trong phòng nhưng cô vẫn hoang mang tột độ, cảm thấy bản thân không nên đặt chân vào đây nữa nên cô liền quay người lại.

Cửa chưa đóng, một người đàn ông đứng sừng sững giữa cánh cửa và cũng là phía sau cô, hai người cách nhau chỉ một bước, rất gần. Tim cô đương nhiên đập nhanh, mà nhìn lên gương mặt kia, Nhậm Hinh càng thêm hoảng sợ.

Giờ gặp người đàn ông này Nhậm Hinh mới thấy hối hận vì đã không bị quản đuổi việc.

Chỉ vài giây trôi qua, Nhậm Hinh đã lấy lại được bình tĩnh mà ứng xử.

– Thưa ngài, phòng này dọn dẹp xong rồi!

Nói xong Nhậm Hinh liền nhận ra gì đó nên vội di chân đứng sang một bên, cúi thấp đầu xuống nhường đường cho khách Vip! Thế nhưng người đàn ông không vào, thấy vậy Nhậm Hinh càng thêm chắc là tên đàn ông c.ưỡng hi.ếp cô vào tối kia.

Anh ta sẽ làm gì cô? Bắt cô lại, chửi cô hay vứt thẳng cô vào đồn cảnh sát! Anh ta giàu, không việc gì mà tiền của anh ta không giải trắng thay đen được.

Nhậm Hinh sợ sệt, hết đường chạy, cô nhắm nghiền mắt, môi mím, tay nắm siết chặt lại.