Không Hiểu Sao

Chương 26: Bữa tiệc nhà họ Kiều




– Coi như cô thức thời, có điều… bộ đồ đó là sao hả? Không mặc đẹp hơn được sao?

Kiều Lăng ngồi trên chiếc xe đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy Nhậm Hinh ăn mặc quê mùa liền tỏ thái độ rất không vui.

Nhậm Hinh chẳng muốn bận tâm với yêu cầu của hắn, cô chỉ muốn hoàn thành việc nhanh chóng.

– Nói đi, cậu muốn tôi làm việc gì?

Hắn cười phiêu, giễu cợt nói.

– Làm việc mà sẽ gặp mẹ cô, lên xe nhanh.

Nhậm Hinh bước lên xe mà không hề do dự, vì tối qua cô đã suy nghĩ kĩ rồi. Cô muốn được đoàn tụ với mẹ, sau đó sống một cuộc sống an lành, khi gặp lại bà ấy cô cũng sẽ không trách cứ bất kì điều gì đâu. Năm đó chắc là bà ta không cố ý bỏ cô, cô tin bà ấy.

Không hiểu sao tâm trạng lại vui quá, là do sắp được gặp mẹ rồi ư? Không biết bà ấy bây giờ ra sao, sống có tốt không nữa.

Chiếc xe đi được một đoạn chợt dừng lại, Nhậm Hinh thì bị Kiều Lăng ép ra ngoài bước vào cửa tiệm quần áo.

– Tự lựa một bộ rồi mặc đi.

Nhậm Hinh không nhúc nhích, cũng không xem đồ, cô ngước mặt lên nhìn hắn rồi nói.

– Không cần, nên cậu đưa tôi đi luôn đi.

Kiều Lăng nhoẻn miệng cười một cái, ghé gần Nhậm Hinh nói một câu.

– Làm người yêu tôi thì phải mặc đẹp chút.

Nhậm Hinh giật mình liền lùi người lại, không vui nhìn Kiều Lăng. Thấy vậy hắn nhàn rỗi nhướng mày quan sát biểu cảm của cô, hóng chờ phản ứng tiếp theo của cô sẽ như thế nào.

– Việc cậu nói là giả làm người yêu?



Sắc mặt kia bỗng lãnh đạm chán chường trở lại, Kiều Lăng quay người đi.

– Biết rồi thì lựa bộ nào đẹp vào để mặc, sau đó cố diễn thật tốt vào cho tôi. Tự do sắp hiện ra trong mắt cô rồi đấy, à còn nữa… cô cũng chuẩn bị gặp bà già của cô đi.

Khách sạn? Nhậm Hinh được dẫn vào một khu khách sạn rất sang trọng, không chỉ vậy, người vào còn toàn là giới nhà giàu. Ăn mặc chỉnh chu, cao quý, phong thái ai cũng đều đúng phẩm chất của một quý tộc.

Nhậm Hinh khoác lên bộ đầm dạ hội màu xanh nhạt, tôn lên màu da trắng sứ rất cuốn hút. Gương mặt nhỏ nhắn không một chút phấn, đôi môi cô chỉ tiện tô son vào theo lời cằn nhằn của Kiều Lăng vì khi nãy hắn muốn cô phải trang điểm, nhưng cô đã không làm mà chỉ tô mỗi son. Mặc dù không trang điểm nhưng trông cô vẫn đẹp kiểu ưa nhìn.

Theo sau Kiều Lăng một hồi lâu, thì đột nhiên hắn dừng lại.

– Qua đây, khoác lấy tay tôi.

Nhậm Hinh không muốn tiếp xúc với hắn, nhưng ngày hôm nay thể hiện tốt cô sẽ có lợi, mãi mãi chấm dứt với hắn và còn tìm được mẹ. Vì vậy cô tiến lên, khoác vào tay hắn.

– Chúng ta phải thể hiện thân mật vào chứ! Như vậy người bên trong mới bất ngờ.

Nói xong Kiều Lăng ôm chặt qua eo Nhậm Hinh.

Cửa căn phòng được mở ra, bên trong đang có một bữa tiệc sang trọng diễn ra. Người tới sau cùng cả chủ bữa tiệc tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của vài người, Kiều Lăng đặc biệt còn là con trai của chủ bữa tiệc nên mọi ánh mắt đều đổ dồn hết về phía cậu ta.

Trước bao nhiêu lời bán tán, Kiều Lăng thư giãn ôm chặt Nhậm Hinh tiến về chủ mẫu của bữa tiệc sang trọng này.

– Giới thiệu với ba, đây là bạn gái con và con muốn lấy cô ấy làm vợ. Nên ba ly hôn với bà ta đi.

Trước yêu cầu vô lý của thế tử nhà họ Kiều, bắt đầu có người bàn tán.

– Nghe nói cậu ta không thích mẹ kế, nhưng mà lấy vợ lại muốn ba mình ly hôn, cũng làm càn quá rồi.

Chủ gia nhà họ Kiều cau mày tỏ vẻ không vui.

– Mày lại hàm hồ cái gì thế hả? Muốn lấy vợ thì lấy, tao cấm sao?

– Con đương nhiên biết ba không cấm, nhưng…



– Khoan đã, Lăng Lăng. Cô gái này mẹ nhớ là gái đứng đường mà, sao con lại muốn cưới?

Lư Trang Y căng tròn con mắt thốt ra câu đó, ngón tay phía dưới có dấu hiệu run rẩy.

Nghe xong Kiều Lăng cười khẩy, trong mắt có phần hứng thú.

– Cái gì? Gái đứng đường mà mày cũng dám mang về đây, mày định làm nhà họ Kiều tao mất mặt sao?

Chủ gia nhà họ Kiều giận giữ quát tháo.

Kiều Lăng nhìn cảnh tượng này mà không giấu niềm vui, hắn ghé sát vào tai Nhậm Hinh.

– Đó là mẹ cô đấy, mẹ cô bảo cô là gái đứng đường, hơn nữa… bà ta cũng biết cô là con của bà ta.

Nhậm Hinh tụt giảm tinh thần, cô không tin, cũng không dám nghĩ. Vì vậy liền muốn bỏ đi, nhưng cánh tay Kiều Lăng siết chặt eo cô không buông.

– Bảo vệ đâu, mau tới đưa cô gái này ra ngoài nào.

– Nào nào, bạn gái tôi là người đàng hoàng. Sao bà lại thốt ra câu từ phỉ báng em ấy như thế hả? Hay là, bà sợ rồi?.

Từ đáy mắt Lư Trang Y dâng lên tia sợ hãi, giây phút này bà ta cũng nhận ra Kiều Lăng biết sự thật. Nhưng làm cách nào để ngăn chặt miệng cậu ta lại trong tình cảnh đông đúc này đây?

– Lăng Lăng, mẹ không có. Còn nữa, nếu con muốn cưới cô gái này thì đợi bữa tiệc kết thúc rồi chúng ta về nhà bàn được không?

Nói xong bà ta còn liếc nhìn qua Nhậm Hinh một cái, khiến Nhậm Hinh đau lòng mà đưa cặp mắt đáng thương nhìn bà ta.

– Đã nghe mẹ mày nói chưa? Vào đây gây chuyện nhố nhăng, không có phép tắc.

– Không, con muốn bữa tiệc ngày hôm nay sẽ trở thành tiệc đính hôn của con… với em ấy.

Dứt câu, Kiều Lăng còn thả Nhậm Hinh ra. Hắn nam phong tuấn tú cầm lấy bàn tay cô, rồi còn đặt lên một nụ hôn giả. Tỏ rõ cho người xung quanh biết rằng, tình cảm này của hắn là thật.