34.
Từ buổi tối hôm đó, hắn nổi giận đùng đùng mà rời khỏi phượng dương cung, ngày tiếp theo, ta một mực chiếu cố A Lâm, ăn một đống món ngon dưỡng thai do Tính Quân mang đến, cho đến đầu đông, ta cũng chưa nhìn hắn một cái.
Lần cãi nha này giống như với bốn năm trước, chúng ta không ai nguyện ý cúi đầu.
A Lâm đã bệnh đến mơ màng, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, không rõ ngày tháng năm nào, thái y nói là biển hiện tâm suy lực kiệt, còn có bệnh của nàng, cùng một lúc mới làm cho nàng như vậy.
Ta ngồi ở đầu giường thay nàng lau thân thể.
Cả đời này của nàng khổ, vô cùng khổ.
Sinh ly tử biệt, thù nước hận nhà, không yêu không ái, cực khổ cả đời.
Mà nguyên nhân đều vì hoàng thượng.
Vì quyên lực trong mắt hắn.
Sáng ngày hôm đó, ta vừa mới ngủ dậy, A Hoan vội vàng chạy vào trong điện, hai mắt đẫm lệ nói: " Hiền phi nàng ấy....người sắp không xong rồi."
Đợi đến khi đi đến, bên giường nàng đã có một đám thái y đang quỳ.
Trong điện vô cùng im lặng, trừ bỏ Thính Quân cùng Khúc Man ở trên giường, cắn răng mà khóc.
A Lâm gầy gò nằm trên giường, hai mắt vô hồn rơi lệ: " Phụ vương, A Lâm muốn về nhà, không muốn ở hoàng cung nữa."
" Hoàng cung thật lạnh...con muốn về nhà."
" Tỷ tỷ...A Lâm...Ta muốn gặp lại phụ hoàng cùng mẫu hậu."
.....
Lúc lâu không thấy tiếng người truyền ra, ta giương tay, dò xét hơi thở nàng.
Giống như trong đại điện, vô cùng im ắng.
Ánh mắt xinh đẹp nàng còn hơi hơi giương lên, bên trong tràn đầy nước mắt.
Là chết không nhắm mắt,
Nàng làm sao nhắm mắt được.
Trong lòng thống khổ tràn ra, chỉ là không hiểu sau trong lòng mất một cái gì đó, ta chịu đựng không rơi lệ, ngẩng đầu về cửa sổ phía tay, đó là cố hương nàng sống chết đều hướng đến.
" A Lâm, mong rằng kiếp sau muội có thể làm một người tự do tự tại."
35.
Lời hứa tặng nàng một con cua, vẫn còn chưa thực hiện được.
Mới là tháng mười một,thượng kinh liên tiếp vài ngày đều đổ tuyết, tuyết trắng tường hồng, cái lạnh vây quang tường cung lại càng thêm cô tịch.
Ta thường xuyên giật mình nửa đêm, khoác áo ngồi ở cửa sổ, nhìn trăng sáng, quạ kêu không dứt, gió thổi qua tán cây, ta nhìn thấy bóng hình A Lâm mặt một bộ y phục đỏ, cưỡi một con ngựa, cười vui vẻ chạy giữa sa mạc, ánh mắt cười đến đáng yêu.
Ta liều mạng nghĩ muốn bảo vệ, một mảnh hồng quanh mỏng manh nơi đại mạc, nàng lại rơi xuống rồi bốc cháy, rơi xuống rồi cháy rụi ở nơi thượng kinh vắng vẻ.
Ta ngồi khóc.
||||| Truyện đề cử: Âu Tổng Em Vẫn Ở Đây |||||
Mấy ngày trước thái y đến bắt mạch, nói thai nhi trong bụng ta chưa đến bốn tháng, bởi vì mệt mỏi nhiều ngày, đã có dấu hiệu muốn sẩy thai, phải chuẩn bị đốt ngải giữ thai.
Hoàng thượng có lẽ nghĩ đến ta có thai, không đành lòng để ta quá bi thống, vẫn là đem nàng phế làm thứ dân, đem quan tài đi đến cố quốc ngàn dặm xa xôi, ở cùng phụ vương này đêm nàng nhung nhớ, bao phủ giữa nơi cát vàng bay bay.
Từ nay về sau, nàng không còn là Hiền phi bị nhốt nơi hoàng cung.
Nnagf là tiểu công chúa vô tư lự kia.
Sách sử không ghi về nàng, chỉ là trong gia phả hoàng thất, cũng không có.
Hoàng thượng biết ta khó chịu, nhưng cũng không đến Phượng Dương cung nhìn ta, nghe nói là chiến sự tây bắc đại thắng, hắn vội vàng khao thưởng chiến sĩ.
Tùy tiện,
Yêu hay không,
Có thực sự quan trọng không.
Nhưng mà trong thư nhà, phụ thân cùng mấy ca ca, lần này là công thần, lại không được ban thưởng gì,
Hoàng thượng chính là sợ công cao chấn chủ, ngoại thích chuyên quyền,
Phương diện quyền mưu này, ta rất hiểu hắn.
Cho dù là phụ thân ta, là người bồi dưỡng hắn từ một tên vô danh tiểu tốt trở thành người trên vạn người, hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Đứa nhỏ trong bụng ta, nếu hắn không tin người nhà ta, sớm muộn gì cũng lo lắng vấn đề này.
Ta vì tự bảo vệ mình, nếu không thì chịu thua hắn.
36.
Xưa nay không giống nhau, không thể nghĩ rằng Nguyễn Linh ta có thể có ngày chịu thua một người.
A Hoan nghe nói ta muốn đi Tuyên Quang điện, lại thay ta trang điểm, tắm rửa, còn tận tình khuyên nhủ: " Nương nương, Hoàng thượng trong lòng có người, người chịu nhường một chút chắc chắn là chuyện tốt."
Hắn trong lòng có ta, ta biết.
Chỉ mong là,
Ta cúi đầu trước, có thể chuyển biến tốt.
Ta ngồi trên kiệu, nghĩ trong lòng:
" Ngươi có biết ngươi sai chưa?''
Không đúng không đúng.
" A Húc, là ta không tốt, ta không đúng, ta không có đứng ở góc độ của chàng mà suy nghĩ..."
Này còn có thể, cứ nói như vậy đi.
Ngay lúc ta nhìn thấy hoàng thượng, ta kinh ngạc đến mức muốn ngã xuống đất.
Hắn làm gì là vội vàng khao thưởng tướng sĩ,
Sau điện Tuyên Quang, lại là một bức tranh sống động.
Bức tranh trên chính điện còn sống động hơn.
Hai nữ tử xinh đẹp lạ mặt, mắt như làn nước thu, quần áo không chỉnh tề, lả lơ như rắn nước dường như trên triền miên trên người hắn, trong đó còn có một người muốn hôn lên cổ hắn, hắn ngồi trên nhuyễn tháp cười khẽ, không có từ chối.
Cô nương mặc áo tín nhận ra tiếng bước chân, vén vén tóc trên trán: " Ai nha, đây là vị nương nương đó à, muốn đến đây cùng tỷ muội chúng ta vui vẻ sao?"
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, không có phản ứng gì, nhưng tay vẫn còn để trên eo người bên cạnh.
Ta cảm giác giây tiếp theo sẽ thiếu khí mà chết.
Ta cái gì phải làm như vậy, ném vỡ bát, xong lên trên đánh hắn một bạt tay.
" Ba" một tiếng giòn tan, vang vọng cả Tuyên Quang điện trống trải.
Ta không do dự, nhìn thấy khuôn mặt hắn, thậm chí còn muốn đánh thêm một cái.
Hắn bất ngờ, hai tiểu tiện nhân kia cũng bất ngờ, vội vàng kéo áo từ trên người hắn đi xuống, trốn chạy ra khỏi điện.
Thật là châm chọc.
Trên đường đến đây ta còn nghĩ nói như thế nào với hắn.
Ta nghĩ đến tất cả mọi chuyện, không nghĩ đến hắn còn có thể đợi ta bằng cách này.
Ta cười khổ, hóc mắt chảy ra từng giọt lệ: " Lý Húc Chân, đây là cái mà ngươi nói là yêu ta?"
Hắn duỗi người, ta không biết là hắn là hắn điên rồi hay giận dữ mà cười, lấy tay ôm nửa bên mặt ta đánh hắn: " Ta đã nói, nàng vẫn để ý ta."
Ta cau mày, nước mắt che mờ tầm mắt, không thấy rõ bộ dáng hắn, lại một lần nữa ta nổi giận.
Hắn lại dùng trò cũ, giống như lúc trước.
Hắn nghĩ nó sẽ tiếp tục hiệu quả, nhưng điều này lại làm cho ta ghê tởm.
Vô cùng ghê tởm.