6.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nuốt nước bọt nói: " Ta đến xem A Lâm, để tránh bị ngươi bắt nạt."
Ta bắt nạt nàng?
Mắt hắn bị mẫu thân hắn đánh mù rồi sao?
Ta vào Đông cung nhiều năm như vậy, tuy rằng không phải đối với người nào cũng khiêm tốn có lễ, nhưng quả thực cũng làm được, khoan dung hạ nhân, cung nữ thái giám lơ là ta, bằng mặt không bằng lòng, ta cũng chưa bao giờ trách phạt bọn họ, ngày lễ còn phân cao thấp tặng quà, đối với dưỡng mẫu hoàng hậu của hắn, ta lễ nghĩa có thừa, người ngoài không tìm ra lỗi của ta, ngươi hàng năm bên ngoài, vậy mà giờ lại đến đây trách cứ ta?
Lúc này đến phiên đồng tử của ta chấn động, âm dương quái khí cãi lại: " Ai dám bắt nạt người ngài treo ở đầu quả tim, nhìn thấy rồi thì mang nàng đi, nơi này của ta miếu nhỏ không chứa nổi bồ tát."
Hắn cái gì cũng không nói, kéo trắc phi rời đi.
Ta nhìn bóng dáng hai người đi xa, trong lòng không hiểu sao có chút ủy khuất, ta biết hắn thích vị trắc phi kia, ngày đó hắn ôm nàng về thì đã biết, ngày đêm làm trông nom nàng bệnh, đút nàng từng ngụm từng ngụm thuốc.
Mà khi ta đổ bệnh nằm trên giường, làm bạn với ta chỉ có một cái ngọn đèn lạnh lẽo cùng một hình bóng thiếu niên không bao giờ trở lại.
Hóa ra chuyện đã biết trước, ta cũng sẽ khổ sở.
Có lẽ người năm đó cùng ta ngắm hoa dưới trăng, cầm sắt hòa minh, Ngũ hoàng tử Nam Lương đã sớm chết trận nơi chiến trường, mà người chiến công hiển hách, khải hoàn trở về, lại chính là Thái tử Nam Lương không từ thủ đoạn, ngoan tâm thủ lạt.
A Hoan thấy thế, bước lên trấn an ta: " Nương nương đừng tức giận, điện hạ trong lòng có người."
Trong lòng hắn có ta,a....
Trong lòng hắn không có bất kỳ kẻ nào, nếu có cũng chỉ là vị trí long ỷ tượng trưng cho quyền lực vô hạn, nếu có một ngày ta uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của hắn, cản trở kế hoạch của hắn, hắn sẽ không chút do dự giết ta, tựa như những huynh đệ đã chết trên tay hắn.
Điều đau lòng nhất trên đời chính là bị lợi dụng ngay cả khi biết rõ mọi chuyện.
Đây không phải là nói ta sao?
Ta cùng lắm chỉ là một con rối trong lòng bàn tay của hắn
7.
Tới thánh mười hai, trong thành bắt đầu rơi trận tuyết đầu tiên, A Lâm đã tiến cung nửa tháng hơn, ta mỗi ngày đều rất độ lượng, đem theo ghế đi tìm nàng nói chuyện phiếm, nàng thật ra là người tốt, tính tình dịu dàng, lớn lên lại xinh đẹp, lại có lẽ vì chúng ta đều là người đáng thương ở trong Đông cung, cho nên nói mãi không hết chuyện.
Dù sao ai lại thích người mang binh tấn công quốc gia của ngươi, cho dù người này là phu quân của ngươi, là thái tử đương triều.
Ta và nàng cùng nhau ngồi ở bếp lò ăn hạt dẻ nướng, đột nhiên tâm huyết dâng trào, cười hì hì nói: " A Lâm, ngươi nói một chút chuyện trên thảo nguyên cho ta nghe đi."
Ta từ nhỏ đến lớn đều ở trung nguyên, cũng không có cơ hội đi ra thảo nguyên ngắm nhìn, tên ch.ó thái tử đó vốn đã nói dẫn ta đi, kết quả chính là đi ngắm bức họa lớn.
Hắn rất nhàm chán, kh.ốn n.ạn.
Nàng tách hạt dẻ, tay dừng một chút, sau đó cười yếu ớt nói: " Thảo nguyên có rất nhiều thứ để chơi, ta thích nhất là ở đêm hè, cùng hai ba bằng hữu tốt thúc ngựa rong ruổi dưới trắng, đi nghe âm thanh bão cát thổi qua cỏ lác, chẳng qua thân thể ta không tốt, mỗi lần gặp gió lớn sẽ bị bệnh, cho nên phụ vương cũng không cho ta đi nữa."
" Ta còn thích mặc hồng y, nằm ở trên giường lót lông dê, ngắm trần nhà lưu ly chỉ có trong hoàng cung đại mạc, nhìn mặt trời chiếu vào mặt trên sẽ trở nên nhu hòa lại quyến rũ, xuyên qua từng khe hở ngón tay, cứ như vậy,..." Nàng hưng phấn giơ tay lên, khoa chân múa tay với ta," Nhìn ánh sáng biến hóa."
" Nhưng ta đã lâu chưa thấy qua, nhưng cũng không sao, dùng tự do của ta đổi lấy quê hương bình yên, cũng rất đáng." Trên mặt A Lâm xuất hiện ý cười hiếm thấy, nàng thật ra là nghĩ đến quan hệ ngoại giao hai nước, điều kiện để thái tử rút binh chính là đem nàng đến Trung Nguyên hòa thân.
Nhưng nàng vẫn là không hiểu thái tử.
Thái tử làm sao để cho một tiểu quốc biên cảnh âm mưu phản loạn tiếp tục tồn tại, phụ vương nàng đã bị giết, mẫu hậu nàng bị bức điên, huynh đệ tỷ muội của nàng, nam thì lưu đày sung quân, nữ thì sung là quân kỹ, mà thảo nguyên nàng ngày đêm tưởng niệm, thì trở thành thi thể chất đống, máu chảy thành sông, trở thành địa ngục trần gian.
Nàng trẻ tuổi xinh đẹp mà tươi cười, bên trong cất giấu hoa trong gương, trăng trong nước, giấc mộng xinh đẹp tuổi trẻ, giống như phá vỡ tấm gương đồng.
Thái tử có thể cho nàng sống, là vì gương mặt của nàng giống ta, hay là thực sự động chân tình.
Ta không biết, ta cũng không muốn biết.
8.
Khi mặt trời sắp lặn, thái tử đến tìm ta.
Ai nha, khách quý nha.
A Hoan so với ta còn vui hơn, mừng rỡ như điên, chạy đi phân phó phòng bếp trong tiểu viện làm một bàn đồ ăn phong phú, chiêu đãi vị phật lớn.
Đợi cho đến khi dọn đủ mười món trên bàn, ta đã sớm đói đến hoa mắt chóng mặt, chỉ kém mức gặm vỏ cây, vội vàng ngồi uống, cầm đũa không lên tiếng cúi đầu ăn, có lẽ thực sự ra rất đói, ngay cả ba bát cơm cũng ăn hết, thái tử ngồi bên cạnh vẻ mặt ghét bỏ nói: " Ngươi cũng không phải là không có cơm ăn."
Bà đây thay ngươi quản công việc nhiều năm như vậy, ăn chút đồ của ngươi ngươi còn nhăn mày nhăn mặt?
Ta " a" một tiếng, chống nạnh cãi lại: " Ngươi tới tìm ta làm gì?"
Hắn cầm đũa nhỏ đồ ăn, nhai nửa ngày, mới nói một caau: " Ngươi tránh xa A Lam một chút."
" Dựa vào cái gì?" Ta bật người vỗ bàn đứng dậy, vỗ đến bàn tay ta cũng có chút đau, ta sống như quả phụ nhiều năm như vậy, thật vất vả lắm mới có một tiểu trắc phi đến vui với ta, tên ch.ó thái tử này còn không cho phép?
Ngươi sống ở biển sao? Quản nhiều như vậy?
" Sợ nàng giết chết ngươi, ta ngay cả nhặt xác ngươi cũng không kịp, được rồi chứ." Sắc mặt hắn vô cùng mất tự nhiên, ấp a ấp úng nói ra.
Ôi, ôi, ôi, ta híp mắt nhìn hắn, không ngờ rằng cả hai lỗ tai của hắn đỏ lên, ta cảm thấy cũng có chút ý muốn đùa giỡn hắn, vì thế buông đũa trêu tức nói: " Ngươi không phải sợ ta bắt nạt nàng sao?"
" Ta không biết A Lâm đối với ngươi như thế nào, nhưng dù sao ta cũng diệt quốc nàng, nàng biết ngươi là thái tử phi, nàng giết ta không được, thì có thể chuyển qua ngươi" Hắn cắn môi không nhìn ta, ta lấy ta bụm mặt, cười vô cùng điên cuồng.
Trong đầu thái tử này sao chỉ có chém chém giết giết thế, đời trước hắn là đao phủ sao.
Nhưng mà, cái này có tính là hắn lo lắng cho ta không.
Hắn lo lắng cho ta, có phải trong lòng cũng có một chút có ta.
Nguyễn Linh! Có tiền đồ một chút! Ngươi chưa thấy qua nam nhân sao!
Nhưng ta vẫn không khống chế được mà cười ha ha ha ha.
Ta cười hì hì trả lời: " A Lâm sẽ không làm vậy, ta hiểu nàng."
Hắn gắp đồ ăn, không đầu không đuôi nói: " Chỉ hy vọng như thế."
9.
Mấy ngày nay tuyết càng rơi càng lớn, A Lâm cũng đổ bệnh, cả ngày nằm trên giường không dậy nổi, người cũng gầy đi nhiều, khuôn mặt nhỏ tái nhợt trắng bệch, ta nhìn nàng tiều tụy vì bệnh mà cũng đau lòng, nàng chống người ngồi dậy trán an ta: " Bệnh này của ta, đến mùa xuân năm sau sẽ tốt."
Thái y trong cung nói, A Lâm mắc bệnh từ trong bụng mẹ, cr đời không chữa khỏi, chỉ có thể giao mạng cho thuốc thang, mới có thể bảo đảm nàng còn sống.
Bởi vì thế, cả ngày ta cứ mặt mày cau có.
Hóa ra câu nói hồng nhan bạc mệnh, cũng không phải không có ý nghĩa.
Chiếm được cái gì đó, sẽ mất đi một thứ khác, người có thể sống tới già đã tốt lắm rồi.
Buổi tối, tiệc trừ tịch cũng chỉ có hai người là ta và thái tử vào cung, khi đi vào Phượng Dương điện, hoàng hậu ngồi ở chính vị, dung nhan mỹ nhân dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, bên dưới có một cung nữ gầy yếu chừng mười hai mười ba tuổi đang quỳ trên mặt đất giúp nàng rửa chân, còn có một thái giám bên cạnh, rụt rè bóc quả hạnh đào*.
* hạnh đào: hạt óc chó.
Hoàng hậu chính là vị sủng phi năm đó bị cô mẫu ta hại mất đi đứa con, đến bây giờ nàng cũng không có con cái, Hoàng thượng thương tiếc nàng, đem thái tử cho nàng nuôi dưỡng, nhưng dung mạo tàn phai theo thời gian, sủng ái của đế vương cũng tàn theo, có lẽ là bởi vì xuất thân bần hàn, dù nàng là dưỡng mẫu của thái tử, theo lý mà nói tất cả nên tôn kính nàng, nhưng nàng không nên tự mình tìm đường cùng, cùng đứa con của mình không thân không thiết, thậm chí không hòa thuận, trong cung lớn nhỏ đều biết chuyện này, cho nên mấy năm nay ai ai cũng có thể đạp lên người nàng.
Làm cho người ta buồn cười chính là, nàng vẫn là một người ngang tàn, đem toàn bộ tức giận trút lên người hầu, lúc trước ta thỉnh an, chính mắt nhìn thấy nàng hai mắt trừng trừng đem chén trà quăng ra, còn dùng móng tay dài cào lên khuôn mặt xinh đẹp của cung nữ.
Hoàng hậu nghe được tiếng bước chân, chậm chạp mở đôi mắt hạnh nói: " Là Húc Chân cùng thái tử phi sao, ban tọa, dâng trà."
Nàng không thích ta, ta đã sớm biết, nguyên nhân thì ai cũng hiểu được, nhưng mấy năm nay mọi chuyện vẫn tốt, không đến mức làm cho nàng chán ghét ta, nàng cũng không có lý do chán ghét ta.
Ta hành lễ với nàng, kế tiếp chính mà mấu câu hàn huyên khách sáo, quả nhiên, thái tử nhấp một ngụm trà nói: " Mẫu hậu gần đây thật mạnh khỏe."
" Không ai làm cho bổn cung tức giân, bản cung tự nhiên khỏe mạnh." Nàng ngồi dậy, chửi tiểu thái giám đang run rẩy bên cạnh: " Đồ hoạn quan, cút đi."
10.
Hoàng hậu một bên đùa giỡn con vẹt lông xanh nhốt trong lồng sắt, một bên cười hỏi: " Trắc phi tại sao không cùng vào cung?"
Ta vừa muốn đáp lời, thái tử đã chặn trước: " Trắc phi đột nhiên nhiễm phong hàn, nhin thần để cho nàng ở phủ dưỡng bệnh, hi vọng mẫu hậu chớ trách tôi."
Nàng nhíu mày: " Thân thể kém như vậy, làm sao giúp hoàng tộc khai chi tán diệp."
" Hiện giờ trong phủ con ít người, đông cung cũng lạnh lẽo, không ai cùng thái tử phi trò chuyện, mấy ngày nữa mẫu hậu giúp ngươi...nạp thêm vài thị thiếp, dựa theo người ngươi thích mà tuyển chọn." Hoàng hậu cong môi đỏ, dùng cái lượt đồng nhỏ, chải lông cho con vẹt, nói giương hai cái vài cái, kéo rung chuông leng keng trên chuồng.
Hoàng hậu trong lòng tính gì ta còn không biết? Độc nhất chính là lòng dạ phụ nữ.
Hiện giờ trong cung chỗ dựa duy nhất của nàng, chính là đứa con ưu tú này, hiện giờ muốn cùng thái tử làm lành, bên ngoài ban cho hắn vài vị tiểu thiếp, chính là muốn cài tai mắt ở đông cung.
Ta âm thầm oán trách, nạp thì nạp đi, dù sao con nàng hàng năm ở bên ngoài đánh giặc, người nhiều một chút, nữ nhân khó tránh khỏi tranh chấp, lục đục gì đó đều phải rơi lên đầu của ta.
Hoàng hậu mặc kệ ta, nàng chỉ cần bắt chéo chân ở trong cung nghe mật báo.
Nàng m.ẹ nó! Tính toán tốt! Thật giỏi!
Thái tử cúi đầu cung kính nói: " Nhi thần tuổi còn trẻ, có thái tử phi cùng trắc phi là đủ rồi, nhà nhiều người ngược lại vướng bận."
Hoàng hậu không nói gì, đem lồng sắt đóng lại, dùng sức đóng cửa, bên trong giam giữ con vẹt, dọa cho nó kêu lên.
Ta nhịn cười thực sự khó chịu, đau bụng qúa.
Lão yêu phụ, cái kế này của ngươi ngay cả ta cũng nhìn ra, hắn cũng không phải bao cỏ, nếu không nhìn ra được, thì cũng không xứng làm thái tử.
Một ngàn mạng cũng không đủ chết.
Ngòai điện thái giám báo lại, cung yến bắt đầu, Hoàng thượng cho gọi ba người chúng ta đi vào trong.