Cô cứ mãi cười ngốc nghếch như vậy, giống như câu nói ” Em thích anh” đối với cô là những lời quan trọng nhất, vì biểu đạt tình cảm này, cô chẳng tiếc dùng hết khả năng, trèo non lội suối, nhận tất cả những tủi nhục cũng tuyệt không lùi bước. Thời điểm cô gào lên” Em thích anh”, gương mặt vốn dĩ quê mùa bình thường đó nghiêm túc một cách kì lạ, cho dù nhiều năm đã trôi qua, hình ảnh đó vẫn đang rõ ràng sáng tỏ, xuyên qua cả kí ức. Thiếu niên mười sáu tuổi , chưa bao giờ nghĩ đến việc bày tỏ “ Em thích anh” có bao nhiêu dũng khí, cũng chưa bao giờ cảm thấy nó là điều khó làm đến bao nhiêu.
Nhưng mà Mục Dục Vũ khi đã trải qua cái tuổi ba mươi, suy nghĩ về trọng lượng của lời nói này, bởi nó chứa đựng một tuổi trẻ đam mê đầy nhiệt huyết chẳng hề sợ hãi, chứa đựng cả ước mơ mà ta lần tìm trong từng giấc mộng, ngoài ra, khi một người phụ nữ nói với một đàn ông tôi thích bạn, nó mang theo cả nỗi niềm hy vọng không kể xiết.
Có một ngày hắn ngẫu nhiên nhớ về thời niên thiếu hắn khinh thường cô gái Nghê Xuân Yến thú nhận thích hắn, từ đó về sau hắn bắt đầu thường xuyên nằm mơ, trong giấc mơ hắn đến một không gian khác, một không gian với hắn không giống với bây giờ, chưa bao giờ hắn cảm thấy cuộc sống hạnh phúc đến như vậy.
Một thời gian dài đắn đo, hai con người khác nhau, hai cuộc sống tồn tại giữa những đấu tranh tư tưởng gay gắt, Mục Dục Vũ làm thế nào để lựa chọn? Tất cả sẽ có trong tiểu thuyết Xuyên không hấp dẫn mang tên Không Gian Song Song