Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 34: Làm Ăn May Mắn




Sau
34: làm ăn may mắn

Một lúc sau, cuối cùng cũng hoan nghênh một người nữa tới hỏi giá.

Tô Ngữ vừa nhìn thấy liền mỉm cười, người này không ai khác chính là Lục Du Kỳ.

“Chị dâu, đây là bán cái gì vậy?” Lục Du Kỳ chào ba người, vừa hỏi vừa chỉ vào dâu tây.

“Đây là dâu tây, một loại hoa quả, có muốn ăn thử không?” Tô Ngữ vừa nói vừa lấy ra một ống tre đựng nước và một cái chậu gỗ nhỏ, rửa sạch mười mấy quả dâu tây, đưa cho Lục Du Kỳ ăn.

Lục Du Kỳ nếm thử một cái, nói rất ngon, nhưng anh không ăn thêm mà nói với Tô Ngữ: “Chị dâu cân cái giỏ này đi, em mua về ăn từ từ.”

Tô Ngữ cười nói, “Muốn ăn thì cứ cầm về đi, còn nói mua cái gì mà mua.”

“ Vậy không được, giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn.” Lục Du Kỳ lắc đầu nói.

Tô Ngữ quay lại nhìn Khương Kỳ, Khương Kỳ gật đầu với cô, Tô Ngữ cũng không nói thêm gì nữa.

Đầu tiên là cân khối lượng của cái giỏ, rồi trừ đi khối lượng của cái giỏ, tổng số quả dâu tây là 7 cân 6 lạng, Tô Ngữ làm tròn thành 7 cân, tổng cộng là 140 văn tiền.

Chỉ thấy đứng sau lưng Lục Du Kỳ, là một người đàn ông ăn mặc như người hầu bước tới, đếm ra một trăm bốn mươi văn đưa cho Tô Ngữ, sau đó cầm giỏ đứng sau lưng Lục Du Kỳ.

Nhìn thấy điều này, Tô Ngữ không khỏi có chút tò mò, Khương Kỳ chỉ nói về Lục Du Kỳ, nhưng không có nói ra thân phận của Lục Du Kỳ.

Bây giờ xem ra nhà anh ta không phú thì quý, nếu không anh ta không thể mang theo một ít người hầu được.

Xung quanh có rất nhiều người xem náo nhiệt, thấy Lục Du Kỳ mua nhiều dâu như vậy, cũng có người háo hức muốn ăn thử.

“Cô gái, vừa mới rồi cô để anh ta nếm thử, cũng để chúng tôi nếm thử xem có ngon hay không, rồi chúng tôi sẽ quyết định có mua hay không, được không?” Một người đàn ông cười nói, chỉ vào người đàn ông đứng bên cạnh Lục Du Kỳ.

Trước khi Tô Ngữ đến đây, đã dự đoán được chắc chắn sẽ có người đề nghị ăn thử, vì vậy cô lập tức cười nói: “Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, tổng cộng cũng không nhiều lắm, không có khả năng mỗi người đều nếm hết được, như vầy đi, trong chậu có 10 quả vừa mới rửa sạch xong, để mọi người nếm thử, mỗi người một quả.”

Tô Ngữ vừa dứt lời, những người đứng xung quanh liền bước tới, vươn tay cầm lấy dâu tây trong chậu.



Bởi vì, bị Tô Ngữ nhìn chằm chằm, một người cũng chỉ dám lấy một quả.

Do Tô Ngữ thỉnh thoảng có lén tuới nước linh tuyền, nên những quả dâu tây mọc ra đều rất đẹp, tất cả đều có hình nón và màu đỏ, mỗi quả to bằng nắm tay trẻ con.

Dù vậy, những người này vẫn nhanh chóng ăn hết một quả dâu tây.

Những người không lấy được dâu tây hỏi những người ăn dâu tây xem họ ăn có ngon hay không.

Những người này sau khi ăn dâu tây đều hoa cả mắt cả, không thể không nói, cái này quả thực rất ngon.

“Cô gái, cho tôi một cân.” Đây là người đàn ông đã yêu cầu được nếm thử miễn phí.

Tô Ngữ nghe vậy liền nở nụ cười vui vẻ, đặt dâu lên cân, cân một cân cho người đàn ông xem, sau đó cẩn thận đặt dâu vào giỏ tre nhỏ.

“Hễ mua một cân hoặc mua một cân trở nên, đều được miễn phí 1 cái giỏ tre nhỏ để đựng dâu tây.” Tô Ngữ nói và đưa giỏ tre cho người đàn ông.

Người đàn ông cũng rất vui, chiếc giỏ tre tuy không có giá trị nhưng nó mang lại sự tiện lợi cho anh ta, anh ta lập tức đưa cho Tô Ngữ hai mươi văn rồi vui vẻ cầm dâu bỏ đi.

Có người thứ nhất, sẽ có người thứ 2. Hầu hết người dân trong thị trấn đều có một số tiền dư trong tay, họ bỏ ra hai mươi văn để mua một cân dâu tây về ăn thử, đối với họ, điều đó chẳng là gì cả. Đó là một loại trái cây mà họ chưa bao giờ ăn và họ cũng rất tò mò về nó.

Tô Ngữ cân dâu, Khương Kỳ nhận tiền, Tô Ngôn đứng sang một bên xem, đề phòng có người trộm dâu.

Không mất nhiều thời gian, ngoại trừ một giỏ vừa được bán cho Lục Du Kỳ, bảy giỏ dâu tây còn lại đã được bán hết.

Khi nãy khi đang bận rộn, Lục Du Kỳ đã chào hỏi Khương Kỳ rồi rời đi rồi, dù sao thì anh ấy cũng không giúp được gì nhiều khi ở đây.

Sau khi bán xong, Tô Ngữ đếm tiền, tổng cộng có bảy giỏ dâu tây. Mỗi giỏ được tính là tám cân, mỗi cân 20 văn. Tổng cộng là 1120 văn, Ngoài ra, giỏ bán cho Lục Du Kỳ là 140 văn. Hôm nay bán tổng cộng là 1.260 văn, tức là một lượng hai bạc, và thêm 60 văn.

Bỏ tiền vào giỏ tre, dùng lá chuối đậy lại, ba người chuẩn bị ra về.

Khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Tô Ngữ đi mua mười cái bánh bao thịt, mỗi cái bánh bao thịt là hai văn, tổng là hai mươi văn.



Cả ba vừa đi vừa ăn, vừa mừng vì kiếm được tiền, cứ như vậy mà về đến nhà.

Sau khi về đến nhà, Tô Ngữ lấy dây, xâu những 100 văn tiền lẻ lại, bỏ vào một chiếc hộp làm bằng tre.

Chiếc hộp không lớn, có kích thước tương đương với chiếc máy tính xách tay ở đời trước, là do Tô Ngữ làm cho Khương Kỳ để đựng tiền đồng.

Sau khi đậy chiếc hộp tre và đặt dưới gầm giường, Tô Ngữ bước tới phòng chính, ba người ngồi quanh bàn và bắt đầu buổi học ngày hôm nay.

Sau nửa tháng học tập, Tô Ngữ đã học được rất nhiều chữ, đồng thời cũng biết được thông tin cụ thể của triều đại này từ Khương Kỳ.

Trước giờ cô chỉ biết đây là nước Đại Tần, còn tưởng rằng là thời Tần Thủy Hoàng, nhưng nhìn qua quần áo lại không giống.

Khương Kỳn nói xong, cô càng thêm bối rối, không biết là nước Đại Tần hiện tại hay các triều đại trước Đại Tần, cô chưa từng nghe qua, có vẻ như chuyện này hẳn giống như những gì đã viết trong tiểu thuyết ở kiếp trước. Đây là một địa cầu song song với trái đất.

Vương triều Đại Tần đã được thành lập một trăm năm, vị hoàng đế trước đây đã sớm thoái vị, hiện nay ông là thái thượng hoàng, họ của vị hoàng đế hiện tại là Thủy và tên của ông là Vũ Minh. Năm nay mới ngoài 40 tuổi, nhưng ông là người khôn ngoan, không chỉ giảm thuế mà còn tích cực làm đường giao thông, các công trình thủy lợi.

Đại Tần có lãnh thổ rộng lớn, bên cạnh có một số quốc gia nhỏ nhưng đều cúi đầu trước Đại Tần.

Tô Ngữ chỉ có hiểu biết chung chung về những chuyện này, cũng không để tâm lắm.

Tất cả những gì cô nghĩ đến là kiếm tiền để làm một địa chủ nhỏ, sau đó cho em trai của cô ăn học.

Kể từ ngày này, cứ hai ngày ba người của Tô Ngữ sẽ đến thị trấn bán dâu tây, không giống với lần đầu tiên, về sau mỗi lần bán dâu tây, đều trong một khoảng thời gian là bán sạch, căn bản không có chuyện không bán được.

Điều đáng nói, đó chính là Lục Du Kỳ.

Sau khi mua dâu lần đầu tiên, anh ấy đã đến thẳng nhà Tô Ngữ bằng xe ngựa vào ngày hôm sau.

Hóa ra sau khi anh ấy mang dâu về nhà, em gái, mẹ và bà đều thích ăn, còn bảo anh ấy đi mua thêm.

Vì vậy, anh ấy trực tiếp đến nhà của Tô Ngữ, đi vào sân để xem dâu tây mọc trên ruộng, thế nhưng Lục Du Kỳ cũng rất vui.

Kể từ hôm đó, anh sai người hầu ngày nào cũng đến mua một giỏ dâu tươi mang về.