Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Chương 151: Đồng Nhân - Diệu Thủ




Bạch Lê Hoa nói: “Để ta về suy nghĩ đã.”



“Cũng được.”



Đoạn nguyên tây thực sảng khoái, tiễn Bạch Lê Hoa cửa rồi đưa bình dược nhỏ cho nàng, “Đây xem như là chút tâm ý của ta.”



Bạch Lê Hoa tiếp nhận gói thuốc rồi lại nhớ tới chuyện lúc trước nàng đáp ứng với Trình Tây.



“Đoàn đại ca, nơi này của các huynh có thiếu đại phu không?”



Trình Tây này, tuy y thuật không ra sao, nhưng một lòng muốn từ ổ gà bay ra thành phượng hoàng, một thân y thuật uổng phí nên không muốn xem bệnh cho người trong thôn, cho nên lúc trước Bạch Lê Hoa đáp ứng hắn để cho hắn vào y quán trong thị trấn làm.



“Không thiếu.” Hắn nói, “Nhưng nếu Bạch cô nương nếu đã mở miệng thì có thể thiếu!”



Hắn nói rõ ta cần đại phu là xem mặt mũi của Bạch Lê Hoa, nếu ngươi muốn cho đại phu vào làm ở Đồng Nhân Đường thì đến giúp ta.



Vừa đúng ý của Bạch Lê Hoa.





Trình Tây kia cũng không phải là thứ tốt gì, vào trong thị trấn cũng chỉ gây tai họa, chỉ cần vào Đồng Nhân Đường thì sau này có chuyện gì thì nàng cũng không còn liên quan tới hắn nữa.



“Ta có đồng hương tên Trình Tây vẫn luôn muốn vào Đồng Nhân Đường, huynh xem…”



“Đây chỉ cần một câu nói của Bạch cô nương là xong mà!” Đoạn Nguyên Tây cười cáo già.




Bạch Lê Hoa cũng cười, “Ta về kêu hắn đến tìm huynh.”



Ra khỏi Đồng Nhân Đường, Bạch Lê Hoa đi thẳng đến Diệu Thủ Quán.



So sánh với trang hoàng của Đồng Nhân Đường, Diệu Thủ Quán có vẻ rất đơn giản, hai gian phòng ở, một gian xem bệnh, một gian để dược liệu, hai bên đều chen chúc.



Bạch Lê Hoa đi qua chỗ lấy dược, hai gã sai vặt phối dược bận đến chân không chạm đất.



Mà chỉ có ba đại phu xem bệnh.




Gì thế này? Đây là Diệu Thủ Quán nổi danh cùng với Đồng Nhân Đường sao? Bên trong Đồng Nhân Đường ít nhất cũng có năm đại phu, bảy tám gã sai vặt.



Bởi vì nàng mang theo dược liệu vào, gã sai vặt vừa thấy nàng liền vội vàng mời nàng vào, “Phúc thúc, thu dược này!”



Nam tử trung niên tên Phúc thúc đang tính sổ, sau khi nghe có người bán dược thì đi lại, dựa theo chủng loại Bạch Lê Hoa đã phân ra, nhanh chóng cân rồi tính tiền.



Bởi vì trong đó có dược liệu tốt như hà thủ ô nên tổng cộng được 5 lượng 720 văn tiền.



Lúc Bạch Lê Hoa nghe thấy con số thì chấn động, thì ra dược liệu ở đây đáng giá như vậy.



Hình như biết được ý trong lòng của nàng, Phúc thúc tươi cười hớn hở nới: “Dược liệu này lâu năm, phẩm chất tốt, cắt nắt làm dược liệu rất tốt nên ta đều tính giá dược liệu thượng đẳng cho ngươi. Nếu về sau ngươi còn muốn bán thì đến y quán của ta, ta sẽ tính y như vậy cho ngươi.”




Phúc thúc nói thực hiền lành.



Bạch Lê Hoa thật không hiểu hai y quán này.




Đồng Nhân Đường còn chưa ra tay mà sao Diệu Thủ Quán đã sợ bóng sợ gió.



Còn chưa nghĩ ra thì nghe Phúc thúc lại nói: “Chỉ là, y quán này của chúng ta cũng không biết có thể chống đỡ đến khi nào.”



“Phúc thúc, mọi người đều nói y quá của các ngươi và Đồng Nhân Đường là bằng nhau sao? Sao lại…”



“Đó là trước kia, bây giờ đại phu của chúng ta đều đã bị hai huynh đệ Đoàn gia dùng giá cao mời qua, không lâu sau chắc bọn họ sẽ cắt đứt con đường thu dược của chúng ta, đến lúc đó thì khổ.



Phúc thúc vừa thở dài, vừa đưa bạc cho Bạch Lê Hoa, “Được rồi, về sau có dược liệu thì nhớ đưa cho Phúc thúc, giá cả phải chăng cho ngươi.”



Vẻ mặt rất thành khẩn.



Bạch Lê Hoa nghĩ nghĩ, hỏi “Phúc thúc, vậy chỗ này của các người thiếu đại phu sao?”



Phúc thúc nhếch miệng cười, “Sao? Tiểu cô nương ngươi cũng biết y thuật?”