Thôn Đại Lưu không có nhà nào nuôi lợn, ai mà muốn ăn thịt lợn thì chỉ có thể tự mình chạy lên phố để mua, hoặc thỉnh thoảng sẽ hẹn trước với người mổ lợn để họ mổ xong thì trở một hoặc hai con tới thôn Đại Lưu, mọi người hùn tiền cùng nhau mua.
Bạch Dung nghĩ chuyện này còn phải tìm Trần Cao Sơn hoặc là Ngô Hữu Vi để tìm hiểu thêm, mấy ngày trước Trần Cao Sơn vừa giao một lứa gà con cùng với không ít ngô qua cho nhà cậu, Bạch Dung vừa thấy đã rất hài lòng, cảm thấy người này làm việc cũng đáng tin tưởng, vậy nên cậu gọi cuộc điện thoại cho anh ta hỏi xem có quen biết ai làm về mảng này hay không.
Đúng là Trần Cao Sơn không làm nghề buôn bán lợn giống, thế nhưng anh ta thực sự là người quen nhiều biết rộng như những gì Bạch Dung đã nghĩ, bất kể là gà, vịt, trâu, bò, dê, lợn hay ngựa gì cũng đều có mối quen biết nhất định, nghe xong yêu cầu của Bạch Dung liền cho cậu một số điện thoại, để Bạch Dung tự mình liên lạc với người ta.
Người buôn bán lợn giống vừa nhận được điện thoại của Bạch Dung liền hỏi ngay xem nhà cậu muốn mua bao nhiêu, anh ta nghe số lượng xong rồi nói tiếp.
Giá lợn con là khoảng hơn mười tệ nửa cân, Bạch Dung ngẫm nghĩ kỹ tình huống của nhà mình xong mới bảo anh ta giao tạm hai mươi con tới trước, ngoài ra cũng để anh ta chở một ít ngô qua cho cậu xem, nếu ngô nhà anh ta tốt thì sau này cậu sẽ đặt hàng từ chỗ anh ta luôn.
Đối phương vừa nghe cậu báo số lượng thì vui vẻ đồng ý chở lợn con qua trong khoảng thời gian gần nhất, còn để Bạch Dung tự mình chọn ngày nữa, bất kể là lúc nào đều được.
Bên phía Bạch Dung tạm không nói tới thứ khác, chứ chuồng nuôi là vẫn chưa có nên cần phải xây mới, khổ nỗi không tìm ra được chỗ để mà xây. Cậu suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng chuyển sự chú ý vào dãy nhà cũ bị bỏ hoang phế từ lâu ngoài kia.
Bà cụ Dương Tố Phân nghe xong tính toán của Bạch Dung thì nói với cậu:
"Dãy nhà cũ đó ấy hả? Phần lớn là gian nhà tổ của người ta cả, còn phải dùng để thờ cúng tổ tiên nữa, đám con cháu còn trông chờ tổ tiên về phù hộ cho nhà mình phát tài, sao có thể bán lại cho cháu để nuôi lợn được chứ."
"Vậy... chắc không đến nỗi ngay cả một nhà muốn bán lại cũng chẳng có chứ nhỉ?" Bạch Dung hỏi.
"Cũng không phải thế, có vài người chỉ cần chúng ta chịu bỏ tiền thì cái gì cũng dễ nói, thế nhưng dính vào loại người này mới càng phiền phức, nếu muốn đàm phàn chuyện tiền nong với họ thì tốt nhất là thanh toán xong trong một lần, nếu không là họ sẽ lật mặt một cách cực kì vô sỉ, khiến cháu không có cách nào mà dứt ra được."
Bạch Dung hiểu rõ ý của bà, cậu suy nghĩ một lát vẫn quyết định nói với Dương Tố Phân:
"Bằng không bà nội đi hỏi thăm giúp cháu trước xem sao, thực ra cháu chỉ muốn mua lại mấy căn nhà cũ của họ mà thôi, đồ đạc trong phòng cháu đều không cần hết."
"Ừ, để bà đi hỏi thử trước đã." Bà cụ Dương Tố Phân mỉm cười đáp, đứa cháu Bạch Dung nhà bà vẫn luôn có suy nghĩ cùng tính toán của riêng mình, bà chỉ có thể cố gắng giúp đỡ những gì bản thân có thể giúp được.
Thời gian tiếp theo bà cụ Dương Tố Phân cũng không kéo dài thêm nữa, không chỉ tới tận nhà tìm mấy người có dự tính bán nhà cũ mà còn tìm trưởng thôn Lưu Tín Xương nói rõ với ông về suy nghĩ này của Bạch Dung.
Ấn tượng của Lưu Tín Xương với Bạch Dung rất tốt, vừa nghe bà cụ Dương Tố Phân nói liền biết đây là công việc béo bở có thể kiếm ra được tiền, vậy nên ông ta thực vui vẻ khuyến khích mấy nhà kia đồng ý bán nhà cũ cho Bạch Dung, để hai bên thương lượng với nhau cho thật tốt.
Khoảng thời gian này Bạch Dung không tiện ra mặt bàn công chuyện nên giao cho bà cụ Dương Tố Phân thay mặt mình bàn bạc mọi chuyện, sau khi đôi bên thảo luận suốt vài ngày thì cuối cùng cậu cũng mua được vài ngôi nhà cũ.
Mấy ngôi nhà đó cách nhà mới của Bạch Dung không xa, đứng trên ban công tầng hai nhà cậu là có thể nhìn thấy được, ngôi nhà dùng gạch để xây tường chịu lực, kết cấu bên trong gần như toàn bộ đều được sử dụng chất liệu gỗ để dựng, mái nhà lát ngói, bởi vì thời gian xây dựng đã nhiều năm, hơn nữa đã lâu không có người ở hay qua lại quét dọn gì nên nhìn qua thì căn nhà vừa cũ lại vừa lụp sụp đổ nát, có rất nhiều cửa gỗ hay khung cửa sổ bằng gỗ đã bị thủng lỗ hay gãy dập hoàn toàn, bên trong không chỉ chứa cả đống chuột, nói không chừng còn có cả rắn ấy chứ, con người đã không cách nào sinh sống được trong đó.
Tất nhiên là, giá cả mà Bạch Dung đưa ra cũng không cao, chỉ tính bằng với giá cơ bản của thị trường nhà đất hiện tại, nơi này giao thông không thuận tiện nên giá nhà đất cũng chẳng cao được là bao, một mét vuông là hai trăm tệ, gian nhà cả trăm mét vuông thì vào khoảng hai mươi ngàn tệ mà thôi, mấy căn nhà này gộp lại cũng không tốn hết bao nhiêu tiền cả, một trăm ngàn tệ là mua đứt được rồi.
Điều may mắn nhất chính là đất nhà của mấy người bán hầu hết đều liền kề ngay sát cạnh nhau, tính ra thì dỡ bỏ những ngôi nhà cũ trên mảnh đất đó rồi xây lại thành chuồng trại chăn nuôi có vẻ hợp lý hơn. Dù sao sau này nhà Bạch Dung còn muốn nuôi thêm nhiều lợn hơn nữa, đến lúc đó diện tích cần sử dụng nhất định cũng không nhỏ.
Sau khi bà cụ Dương Tố Phân bàn bạc thống nhất với Bạch Dung xong mới thanh toán tiền và kí kết hợp đồng ngay tại chỗ, coi như giải quyết dứt điểm mọi vấn đề liền quan với chủ cũ của mấy căn nhà kia luôn.
Bạch Dung mua xong nhà liền lập ra một kế hoạch tạm thời trước, như chỗ nào dùng để xây chuồng lợn, chỗ nào xây dựng bếp lò đun nấu cùng chuẩn bị thức ăn cho lợn, vị trí xây dựng bể phốt, sau khi xác định mùi hôi của bể phốt cùng với chuồng trại không làm ảnh hưởng tới các khu vực xung quanh thì mới nhờ vả bà cụ Dương Tố Phân tìm em trai bà là ông cụ Dương Bác tới bàn bạc thêm, để ông cụ xem xét và sắp xếp chi tiết công việc.
Vì trước đây đã từng giúp đỡ nhà Bạch Dung xây chuồng dê nên quan hệ giữa ông cụ Dương Bác với nhà Bạch Dung cũng trở nên gần gũi hơn, lần này nghe nói nhà cậu cần tìm người xây chuồng lợn mà bản thân ông cụ lại có vài ngày rảnh rỗi trống lịch mới quyết định qua nhà xem trước.
Bể phốt được xây ngầm dưới đất, để kịp thời bài trừ số phân cùng nước tiểu do đám lợn thải ra, đảm bảo chuồng lợn luôn trong trạng thái thông thoáng sạch sẽ, bên dưới chuồng lợn cần được đào rãnh rộng để thoát nước thải, bên trên lát bằng ván gỗ dày dặn, cần đảm bảo duy trì một khoảng cách nhất định, ngoài ra còn cần có bể chứa cùng với thiết bị rút nước để thuận tiện hơn khi cho đám lợn con ăn uống và những lúc vệ sinh chuồng trại, phía trên mặt đất phải được xây dựng một cách rộng rãi thoáng mát, lắp đặt thêm thiết bị điều chỉnh nhiệt độ cùng thoáng khí các loại chuồng trại, cộng hết chi phí lại thì số tiền cần tiêu pha cũng không hề nhỏ.
Bản thân Bạch Dung vẫn còn một số tiền tiết kiệm kha khá, lại thêm số tiền hơn một triệu tệ mà ông nội Sở mới cho hai ba con cậu không lâu trước đó, thì hiện giờ Bạch Dung hoàn toàn không cần lo lắng chuyện trong tay không đủ tiền tiêu dùng nữa.
Sau khi bàn bạc cùng quyết định xong hết mọi việc với ông cụ Dương Bác thì chuồng lợn cũng bắt đầu được tiến hành tu sửa, nhà cậu vẫn thuê trưởng thôn Lưu Tín Xương chuyên trách vận chuyển nguyên vật liệu như cũ, bởi vì số lượng cần sử dụng lần này tương đối lớn, khiến cho Lưu Tín Xương vui mừng tới mức sau này càng thêm tích cực hỗ trợ Bạch Dung mỗi khi cậu cần tìm mua nhà.
Mọi vấn đề liên quan đến việc xây dựng chuồng lợn được quyết định xong một cách nhanh chóng, hiện giờ chỉ còn vấn đề duy nhất chính là cần thuê người có chuyên môn về chăm sóc và nuôi dưỡng đám lợn con này, đây là công việc vất vả tốn sức, bà cụ Dương Tố Phân suy ngẫm hồi lâu cũng không tìm được người thích hợp, chỉ có thể lắc đầu nuối tiếc nói thôn Đại Lưu không có người như vậy.
Thế mà ông cụ Dương Bác mấy ngày nay vẫn luôn ở lại trong nhà họ sau khi nghe xong liền giới thiệu một người cho cậu, ông cụ nói trong thôn mình có một người phụ nữ khoảng tầm ba mươi tuổi hơn, trong nhà có người già cùng trẻ nhỏ, chồng thì quanh năm suốt tháng đi làm thuê làm mướn bên ngoài, điều kiện gia đình đặc biệt nghèo khó, đến tận bây giờ còn chưa sửa sang xây lại nổi một căn nhà mới, toàn bộ chi tiêu, kinh tế trong nhà đều do một mình cô ấy chống đỡ gánh vác, bởi vì thường xuyên tới làm thuê mấy công việc lặt vặt cho đội thầu của ông cụ nên sức lực cũng không nhỏ, là một người phụ nữ có thể tàn nhẫn với chính mình, nếu được thì lúc quay trở về ông cụ qua hỏi giúp nhà họ thử xem sao.
Bạch Dung không thể trực tiếp ra mặt nên mọi chuyện bên ngoài đều do Sở Uyên hỗ trợ đàm phán thương lượng, cậu ngồi trong nhà chỉ huy từ xa. Mặc dù Sở Uyên không phải hạt giống thích hợp với việc kinh doanh, nhưng kì thực bản thân anh không hề ngốc chút nào, chuyện gì cũng đều có chút hiểu biết nhất định, chỉ cần là công việc mà Bạch Dung giao lại cho anh xử lý thì anh đều có thể hoàn thành nó một cách tốt nhất, Bạch Dung đặc biệt hài lòng với điểm này của anh. Vậy nên, cậu không chỉ bàn giao công việc xây dựng chuồng lợn cho anh, mà đến cả vấn đề tuyển nhân công cũng dặn dò anh đi lo liệu nốt.
Sở Uyên là người đàn ông có trái tim nhân hậu thương người, anh nghe xong về tình trạng của người phụ nữ kia liền thấy cảm thông cho hoàn cảnh của cô, mặc dù bản thân thật muốn mở miệng đồng ý cho người tới làm việc luôn, nhưng anh vẫn quyết định nhờ ông cụ Dương Bác gọi người tới xem xét trước, anh không muốn bởi vì sự đồng cảm của bản thân mà làm hỏng những chuyện bà xã đã giao phó cho mình, càng không muốn khiến Bạch Dung cảm thấy anh xử lý mọi việc không thỏa đáng, không đáng tin cậy.
Người phụ nữ nọ tên là Chu Hinh, có dáng người khá là cao lớn, làn da ngăm đen, trên bàn tay thô ráp tràn đầy vết rãnh thâm đen, Sở Uyên biết rõ đó không phải là vệt bẩn dính lên tay, mà là số phận cơ cực hết nửa đời người đeo bám theo người phụ nữ ấy, sau khi anh thấy được người liền đồng ý nhận cô ấy vào làm, bởi vì chăm sóc và nuôi dưỡng đàn lợn là một công việc vừa vất vả vừa bẩn thỉu ám mùi nên Sở Uyên trả lương cho cô ấy là một ngàn tệ một tháng, đợi qua thời gian thử việc sẽ nhận được đãi ngộ bao ăn giống như mấy người bà Lưu, nếu muốn đăng kí ở lại trong kí túc xá thì cũng được.
Trong nhà Chu Hinh còn có người già và trẻ nhỏ cần chăm sóc, cô nào dám bỏ người ở nhà không lo cơ chứ, bởi vậy mới nói luôn với Sở Uyên bao ăn là được, nhà cô có xe đạp, sáng đạp xe đi tối đạp xe về cũng không làm ảnh hưởng tới công việc, hơn nữa cô rất vừa lòng với mức lương nhà Bạch Dung đã trả, công việc này so sánh với những việc vặt vãnh linh tinh mà trước đây cô nhận làm thực dễ dàng hơn nhiều lắm, mức lương nhận được tính ra còn cao hơn một chút.
Có điều Sở Uyên cũng không quên nhắc rõ với cô, lứa lợn con này chỉ tính là chăn nuôi thử nghiệm để cô ấy học hỏi kinh nghiệm mà thôi, sắp tới nhà họ sẽ còn tăng thêm về số lượng, vẫn là hình thức nuôi kế lứa quay vòng như cũ, chỉ có như vậy mới đảm bảo việc quanh năm đều có thịt lợn sạch do nhà nuôi dưỡng ra để dùng.
"Không thành vấn đề, tôi thấy nhà cậu còn chuẩn bị cả xe đẩy nữa, có thứ này liền tiết kiệm được không ít sức lực rồi." Chu Hinh cười nói, cô vốn dĩ chính là tầng lớp bán sức lao động kiếm cơm, công việc hiện tại đã có thể tiết kiệm sức lực nhiều lắm rồi, chỉ là chăm sóc cho đám lợn con mà thôi, nhẹ nhàng hơn so với trước dấy biết bao nhiêu lần ấy chứ, cô còn có cái gì để không hài lòng nữa đây?
Sở Uyên vừa ý gật đầu, nghe cô nói vậy anh cũng thấy yên tâm hơn rồi, tiếp tục nói:
"Vậy thì được, qua hai ngày nữa là chuồng lợn có thể xây xong, bữa đó chị qua làm việc luôn đi, chuồng lợn xây xong còn phải dọn dẹp sạch sẽ trước rồi mới thả lợn vào nuôi được, coi như chị tới để làm quen với hoàn cảnh công vệc trước đi."
"Được, không thành vấn đề."
Bước đầu trong kế hoạch nuôi dưỡng lợn thịt coi như đã được hoàn thành, gần đây Bạch Dung cũng không còn việc gì cần bận tâm lo lắng nữa, mỗi ngày chỉ trốn tiệt trong nhà để tránh cái thời tiết nóng cháy oi bức của mùa hè hiện tại, nếu không thì cũng là vào bên trong không gian đi dạo vòng quanh.
Thời tiết tháng sáu oi bức tới muốn mạng người, mặc dù bên trong phòng ngủ của Bạch Dung có lắp điều hòa, nhưng vẫn rất ngột ngạt khó chịu, hiện giờ cậu lại chẳng thể ra ngoài gặp mặt người khác, thế nên trong lòng liền bí bách khó chịu không thôi.
Thôn Đại Lưu được coi là một thôn quê vùng núi tương đối khép kín, dù cho chuyện đàn ông sinh con trong thời đại này đã không còn bị người ta coi thành chuyện nghịch thiên hay xa lạ gì nữa, thế nhưng nó vẫn khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái, đặc biệt là với một thôn có nối tư tưởng còn khá phong kiến như thôn Đại Lưu này, nếu như bọn họ mà nghe nói có người đàn ông nào đang mang thai thì khẳng định sẽ có người ăn nói lung tung, hoặc đưa ra những lời nhận xét vô ý thức nào đó.
Tuy nhiên, chỉ cần không có người khởi xướng nhắc tới chuyện này, thường thì có rất ít người sẽ liên tưởng tới phương diện đó, dù sao thì họ cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, liền cảm thấy vấn đề đàn ông sinh con này thực quá xa vời viển vông, tựa như đó là việc chỉ xuất hiện trong truyền thuyết mà thôi.
Cũng bởi vậy mà, mấy tháng gần đây Bạch Dung đều đóng cửa không chịu ra ngoài, nhà họ nói với bên ngoài là cậu bị mắc bệnh nặng, nên cần ở trong nhà nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe. Phần lớn người dân thôn Đại Lưu đều không quá quan tấm đến chuyện đó, dù sao thì nhà họ cũng không có quan hệ thân thiết gì với nhà Bạch Dung cho lắm, cho nên tất cả những chuyện này không có liên quan gì với họ sất, một phần khác lại tin tưởng là thật, bởi vì vài năm gần đây, cũng không rõ là bắt đầu từ lúc nào, dường như số lượng người bị mắc bệnh ung thư, bệnh hiểm nghèo càng ngày càng tăng cao, vốn dĩ mấy căn bệnh như ung thư trước đây cũng chỉ là thứ phát sinh trong câu chuyện, lời kể, hiện tại lại dần dần xảy ra xung quanh bên người họ, có rất nhiều người thân, người quen bên cạnh họ sau khi được phát hiện là mắc bệnh nan y, thân thể cứ vậy mà bị xói mòn, rồi cuối cùng là chết đi, khiến họ cảm thấy tiếc nuối, nhưng không có ai đi nghi ngờ tính thật giả của vấn đề này cả, bởi vậy, tình huống của Bạch Dung cũng không khác biệt cho lắm, trí tưởng tượng của người dân trong thôn còn chưa phóng phú tới mức đó, thường thì chẳng ai lại đi liên tưởng tới vấn đề kia làm cái gì.
Bạch Dung cũng vui vẻ sống cuộc sống nhàn nhã của mình, không cần phải tốn công tốn sức đi đối đáp, ứng phó với sự hiếu kì của thôn dân, điều này khiến cậu cảm thấy rất là hài lòng.
Mấy ngày gần đây, cùng với cái bụng càng ngày càng lớn của Bạch Dung thì thân thể cậu cũng càng ngày càng phù thũng hơn, Bạch Dung cầm lấy chiếc gương soi ngắm lại bản thân mình, chỉ thấy khuôn mặt trong gương đã cách xa mười vạn tám ngàn dặm so với dáng vẻ tiêm gầy trước đây của mình, hai bên má như được bơm hơi thổi phồng sưng tấy lên vậy, ấn nhẹ một cái liền có cảm giác mềm mại như nước.
Bạch Dung ném chiếc gương qua một bên, chán nản cau chặt hàng lông mày, xấu chết đi được.
"Sao thế?" Sở Uyên vuốt ve khuôn mặt cậu, thuận tiện thơm 'chụt' một cái rồi mới hỏi.
Bạch Dung nhíu mày quay qua nhìn anh nói:
"Xấu xí như vậy mà anh cũng hạ miệng thơm được hả." Kì thực Bạch Dung cũng không quá để ý tới ngoại hình đến vậy, chỉ là, con người ấy mà, đều vô thức chú ý tới ngoại hình của mình mỗi khi đứng trước mặt người mình thích, đây cũng có thể coi là một cái bản năng sinh học, dù có là người như Bạch Dung thì cũng chạy không thoát.
Sở Uyên đột nhiên bật cười toe toét, lại tiến sát qua thơm chụt lên mặt cậu thêm một cái nữa, rồi mới cẩn thận nuốt lấy đôi môi hơi bĩu ra vì sưng tấy của Bạch Dung, vô cùng chân thành nói:
"Dung của anh thật xinh đẹp, dù bây giờ có mập ra thì cũng cực kì đáng yêu."
Bạch Dung không khỏi trợn trắng mắt khinh bỉ liếc anh, dù là như vậy thì cậu vẫn cảm thấy đặc biệt vui vẻ, khóe miệng không kìm được nhếch lên thành nụ cười tủm tỉm, lòng thầm nghĩ, cái tên Sở Uyên này cũng biết cách nói lời đường mật quá nhỉ.
Sở Uyên lại xoa xoa mái tóc cậu, trong khoảng thời gian này không phải chỉ có cơ thể của Bạch Dung là thay đổi rất lớn, mà tính cách cậu cũng thay đổi thất thường không kém, Sở Uyên vốn dĩ đã cực kì cưng chiều cậu, bây giờ càng thêm nghe lời răm rắp, muốn gì cho lấy. Buổi tối mà Bạch Dung khó chịu đến mức không ngủ được là cậu sẽ bò dậy kiếm chuyện giày vò anh, Sở Uyên không còn cách nào chỉ đành thức giấc canh chừng cậu, chớ nói anh có tỏ vẻ phiền phức hay mất kiên nhẫn gì, đến ngay cả đầu lông mày cũng không nỡ nhíu lấy một cái, còn đang bận đau lòng cho bà xã nữa đâu.
"Này." Bạch Dung gọi một tiếng.
Sở Uyên vội vàng hỏi cậu làm sao thế.
"Vừa rồi con trai lại đá em nữa, cái thằng nhóc mất nết này, đợi em sinh nó ra rồi nhất định phải cho một trận đòn lằn mông mới được."
Bạch Dung cau mày cúi đầu nhìn bụng mình, hiện giờ nhóc con còn đang trốn trong cơ thể cậu nên dù có bị đá thì Bạch Dung cũng không làm gì được nó. Vấn đề là thằng nhóc này cực kì hiếu động, có những lần nửa đêm nửa hôm giữa lúc cậu đang ngon giấc thì nó đột nhiên đá mạnh cậu một cái, khiến cậu giật nảy mình bật người ngôi dậy, cứ ngỡ là có người đánh lén mình nữa chứ, cậu bắt đầu lo lắng không biết sau khi thằng nhóc này được sinh ra liệu có thể bị mắc chứng tăng động của trẻ nhỏ hay không nữa.
Sở Uyên vươn tay qua xoa nhẹ vùng bụng cậu, giống như đang chơi đùa, chào hỏi với nhóc con trong bụng vậy, trên mặt chứa đầy nét cưng chiều sủng nịnh.
Bạch Dung thả lỏng cơ thể ngồi tựa lên người Sở Uyên, cậu nghiêng đầu nhìn thẳng vào anh, dễ dàng thấy được sự dịu dàng ấm áp trong đôi mắt ấy, trái tim bất chợt dâng trào cảm xúc, khó trách mọi người đều nói người mang thai là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, hình như cậu cũng có chút hiểu được câu nói đó rồi.
"Vẫn còn khó chịu hả? Em có muốn vào trong không gian đi dạo một lúc hay không?" Sở Uyên vuốt nhẹ bụng Bạch Dung, ghé sát vào bên tại cậu nhỏ giọng hỏi.
Bạch Dung cũng cảm thấy buồn chán khi cứ ở mãi trong nhà nên gật đầu đồng ý, để Sở Uyên bề mình tiến vào bên trong không gian.
Bên trong không gian chỉ cần không tiến vào khu vực bốn mùa thì nhiệt độ tại những nơi khác về cơ bản là không có sự khác biệt gì, những cơn gió nhẹ bên hồ nhanh chóng xua tan cảm giác buồn chán bức bối trong người Bạch Dung, không biết có phải vì không khí trong đây tràn ngập linh khí hay không mà sau khi cậu hít sâu vài hơi thì ngay cả chút buồn bực còn sót lại trong lòng cũng đều bay biến đi hết.
Sở Uyên dù có vào trong không gian cũng chẳng để cho bản thân mình nhàn rỗi, anh bẻ hết số bắp ngỗ đã chín cây trong khu vực vùng đất bốn mùa xuống, đến ngay cả thân cây cũng được nhổ bật lên cùng, chuẩn bị thu dọn mang ra bên ngoài, còn khoảng đất trống vừa được dọn ra thì làm thành mấy khối đất ươm, dự tính sau này dùng để trồng ngô giống, đến lúc đó từng hàng ngô thẳng tắp được trồng vào bên trong không gian, giữa các hàng anh còn tính trồng thêm khoai lang nữa, mấy thứ này đều được giữ lại cho nhà dùng cả.
Những bắp ngô trưởng thành hạt đều đã cứng lại, dù sao Bạch Dung ngồi không cũng chán nên cậu kéo chiếc sọt mà Sở Uyên chuẩn bị cho mình qua, bóc hết lớp vỏ ngoài của mấy bắp ngô mà Sở Uyên mới vừa bẻ xuống đi, phần bắp còn dư lại thì ném vào bên trong sọt.
Toàn thân cây nghô đều là đồ quý, đến ngay cả râu ngô cũng có tác dụng làm thuốc dẫn, có thể chữa trị được rất nhiều chứng bệnh như lợi tiểu, giảm huyết áp...vv. Ngoài ra còn có thể trị chứng hoa mắt chóng mặt nữa, điều đặc biệt là độc tính của nó gần như bằng không, không có bất cứ tác dụng phụ nào đối với các phương diện trong cơ thể con người.
Trong lúc Bạch Dung tách vỏ đám bắp ngô thì cậu cũng cẩn thận thu gom đống râu ngô lại luôn, đợi ra ngoài sẽ dùng làm pha trà để bên trong nhà hàng cho khách tùy ý sử dụng.
Số ngô trong không gian cũng không tính là nhiều, Bạch Dung rất nhanh đã bóc vỏ ngô xong, đưa mắt nhìn qua thấy Sở Uyên còn đang thực bận rộn, mà cậu thì thực sự quá mức nhàm chán nên Bạch Dung lại cầm một cái bắp ngô lên, bẻ hạt bắp bỏ vào trong rổ, công việc này thực thích hợp dùng để riết thời gian.
Lúc Sở Uyên dọn dẹp xong mọi thứ trong ruộng quay trở lại liền thấy Bạch Dung đã bẻ được kha khá hạt bắp, từng hạt ngô căng tròn vàng óng, xinh đẹp ngon lành.
"Có mệt không? Đã nghỉ ngơi đủ chưa? Muốn quay về trước sao?" Sở Uyên giúp Bạch Dung bóp vai, sau đó lại cầm lấy tay cậu dùng sức vừa phải xoa nắn một hồi, thấp giọng hỏi Bạch Dung.
"Anh đã làm xong hết việc chưa?" Bạch Dung hỏi anh, cậu muốn ở cùng với Sở Uyên thêm một lúc nữa nên nhỏ giọng hỏi anh.
"Làm xong hết rồi." Sở Uyên gật đầu đáp.
"Vậy thì trở về đi." Bạch Dung nói.
Sở Uyên thấy dáng vẻ cậu tựa hồ không muốn rời đi cho lắm liền nói:
"Chúng ta ở trong đây bẻ cho xong hết đống hạt ngô này ra rồi hẵng quay trở về nhé?" Dù sao bây giờ có ra ngoài thì anh cũng không có việc gì để làm, chuyện xây chuồng lợn một mình ông cụ Dương Bác có thể xử lý được hết, anh chỉ cần có mặt khi thực sự cần thiết hoặc lúc cần xuất tiền là được. Còn ông cụ Sở gần đây đã bắt dầu dần quen thuộc với hội người già trong thôn, chạy khắp nơi đánh cờ cùng với mấy ông bạn, có thể dễ dàng thu phục được một nhóm bại tướng trong thôn bằng tài mưu sách lược cùng những nước cờ tuyệt diệu thần sầu của mình, quan hệ với người trong thôn rất khồng tồi, dù không có đám con cháu theo sau bên người từng giờ từng phút thì cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Quả nhiên, trên mặt Bạch Dung lập tức hiện ra nét cười vui vẻ, còn Sở Uyên thì đang cảm thấy may mắn bởi quyết định đúng đắn của mình.
Không khí trong lành, cảnh sắc xinh đẹp, nhiệt độ vừa phải, còn có người thuận mắt cạnh bên, tâm tình của Bạch Dung cũng tốt lên không ít, đã không còn dễ cáu kỉnh vô cớ như trước nữa.
"Số hạt ngô này em định dùng để làm gì?" Sở Uyên ngồi xuống bên cạnh Bạch Dung cùng tách hạt ngô với cậu, hai người vừa bẻ vừa nói chuyện phiếm.
"Làm bánh kếp các loại thử xem sao? Phần dư lại thì mang qua cho gà ăn đi." Bạch Dung cười híp mắt đáp, gần đây thịt gà trống nhà cậu rất được ưa chuộng trong thị trấn nhá, có biết bao nhiêu người xếp hàng muốn mua đâu, cũng bởi vậy mà nhà hàng mới vừa khai trương đã có thực khách luôn rồi, nhiều người sau khi giành không được vị trí ăn cơm trong quán ăn nhỏ đều chạy tới phía nhà hàng lớn bên này, gần đây chuyên mục ẩm thực trên diễn đàn cũng náo nhiệt chẳng kém, nhóm cư dân mạng đều đang sôi nổi thảo luận về nhà hàng mới của cậu cùng với... thịt gà.
"Vậy còn thân cây ngô thì sao?"
"Mang về đập dập cho dê ăn, đây là thứ tốt, thân cây mọng nước ngon ngọt, chắc chắn dê sẽ thích ăn, à đúng rồi, anh khát không, có thể lấy hai cây ra nếm thử." Bạch Dung chỉ huy anh làm việc.
Vậy nên Sở Uyên lấy thử hai thân ngô tương đối thô to ra cắt lấy hai khúc bự nhất, liếm thử lên mặt cắt một cái thì thấy đúng là ngọt thật.
Bạch Dung cũng lấy một khúc qua ăn cùng, vậy nên hai người dùng miệng xé lớp vỏ vừa sắc bén vừa cứng rắn bên ngoài thân ngô ra giống như ăn mía, tiếp đó là nhai nuốt phần thịt mọng nước bên trong, cuối cùng là nhổ bã.
"Thân ngô này đúng là ngọt thật đấy, phải ngọt ngang ngửa cây mía ấy chứ." Bạch Dung nhai nuốt xong một khúc thì Sở Uyên không dám cho cậu ăn thêm nữa, sợ cậu nóng trong người.
"Chắc bởi vì bên trong không gian có linh khí đi." Sở Uyên không quá xác định nói.
"Có lẽ là vậy, đến cả chúng ta còn thích như thế này thì đám dê nhỏ chắc chắn càng thích hơn, đi thôi, chúng ta quay về đi, anh đem đống thân ngô kia cắt nhỏ rồi mang lên núi làm thức ăn cho dê nhà mình." Sở Uyên vỗ vỗ vai Sở Uyên.
Sở Uyên buông công việc trên tay xuống, đứng dậy cúi thấp người đỡ Bạch Dung đứng dậy, bản thân thì cõng sọt ngô trên lưng, sau đó mới bế bổng Bạch Dung vào lòng, hai người cùng nhau ra khỏi không gian.
Sau khi ra ngoài, Bạch Dung nhìn tạo hình của Sở Uyên mỉm cười nói:
"Bộ dáng của anh lúc này chẳng giống thiếu gia con nhà giàu chút nào nữa cả, càng ngày càng giống anh nông dân rồi."
Sở Uyên cũng mỉm cười nói với cậu, "Có lẽ bởi ngay từ đầu thì bản thân anh đã thích hợp với vai trò anh nông dân hơn rồi." Nói không chừng việc anh trở thành thiếu gia thành phố lớn chính là sự sắp đặt cho lần gặp gỡ với cậu khi đó cũng nên.
Bạch Dung thấy đôi mắt anh dần đong đầy yêu thương dịu dàng thì trái tim cậu không khỏi đập gia tốc trong lồng ngực, cảm giác như sắp hít thở không thông luôn rồi. Cậu vội ôm lấy lồng ngực chuyển rời ánh mắt qua nơi khác, không biết vì sao mà dạo gần đây cái tên Sở Uyên này lại thay đổi nhiều quá, càng ngày càng khiến người ta không dám nhìn thẳng luôn rồi, tựa như một cậu bé lớn xác biến đổi thành người đàn ông trưởng thành vậy, sức hút lan tỏa khắp nơi khiến người ta không cách nào bỏ qua.
Bạch Dung biết rõ lần này bản thân đã thực sự rung động mất rồi, rung động bởi sức quyến rũ từ chính bản thân Sở Uyên, cậu vẫn luôn nghĩ rằng dù bản thân lựa chọn Sở Uyên thì cũng chỉ bởi vì những lúc ở bên cạnh người đàn ông này cậu đều cảm thấy thực thoải mái, chứ trái tim mình sẽ không bị rung động bới bất cứ nhân tố bên ngoài nào, thế nhưng bây giờ có vẻ như suy nghĩ của bản thân cậu đã sai thật rồi.
Cậu chợt cảm thấy quyết định bỏ lại nơi phồn hoa đô thị kia trở lại vùng thôn quê này là một quyết định cực kì lý trí và đúng đắn, bởi vì cậu phát hiện ra rằng, mỗi một thứ mà cậu đạt được tại nơi đây đều là báu vật trân quý nhất của cuộc đời mình, ví như không gian mà ông trời ban tặng, đứa nhỏ trong bụng, người ông nội hiền từ thân thương, còn có tình yêu hoàn mỹ chỉ thuộc về riêng cậu là Sở Uyên nữa.