Không Đường Thối Lui

Quyển 3 - Chương 41




Thật ra đội khảo sát địa chất của bọn họ đã nhiều lần gặp qua, một ít thôn dân trong các vùng núi lạc hậu thường hay xảy ra mâu thuẫn với bọn họ, thậm chí có người còn quá đáng gán bọn họ như thiên tai, bởi vì cảm thấy họ đến đây để phá hủy phong thủy. Thế nhưng trên thực tế họ chỉ tới đây làm thăm dò nghiên cứu, cung cấp thêm một chút kiến thức cho người ngoài chuyên môn.

Tiêu Trạch cũng gặp qua một ít tình huống như thế, khi thì phải làm một cuộc tư tưởng công tác cho thôn dân, nếu không thì thấy trò gì thì cố tìm ra phương pháp đối phó. Có một lần khi đưa máy khoan xuống thăm dò, liền bị một nhóm người thôn dân vây quanh, kiên quyết ép bọn họ dừng lại.

Không lẽ phải mắng những người đó ngu ngốc hay sao? Thế nhưng bọn họ cũng vì sự nghèo khổ, bế tắc ở trong ngọn núi mấy chục năm mới trở nên không biết lẽ như thế, nếu so với tức giận, thì lại khiến người ta đồng cảm nhiều hơn.

Từ xưa đến nay Tiêu Trạch không phải là người tốt tính, cứ nói thẳng là một kẻ khó chơi, thế nhưng khi đối mặt với những người ấy, anh luôn hòa nhã giải thích, dù cho tăng ca thêm một ngày hay phải đi mấy chục cây số liều mạng đuổi kịp tiến độ, thì ngay từ lúc ban đầu cũng không muốn vì bản thân mình là làm dân bản xứ rơi vào cảnh mâu thuẫn hay khủng hoảng.

Thế nhưng cái trận chiến hôm nay, là lần đầu tiên gặp phải.

Mấy chục người đàn ông trong dân vác công cụ đi theo, xem bộ dáng chắc là muốn dùng vũ lực để ngăn chặn việc khảo sát, cứ xem bọn họ là người xấu giải quyết một trận, đập nát mấy chiếc xe không là vấn đề gì.

Lâm Dư sợ đến độ hồn muốn lìa khỏi thân mình, xuống xe kéo mạnh Tiêu Trạch: “Anh! Anh mau lên xe, chúng ta đi thôi!”

Những chiếc xe chưa có tắt máy, trên xe chỉ có người lái ngồi, còn các đồng nghiệp đã dần xuống hết, nhanh chóng ăn cấp mấy món để phòng thân. Bọn họ vốn cũng không muốn động thủ, thế nhưng nếu đám người bên kia thực sự ra tay thì không có lý nào ngồi yên.

Tiêu Trạch hất tay Lâm Dư ra, quay đầu thầm nói: “Em vào xe đi.”

Anh dụi tắt khói thuốc, sau đó tiến lên hai, ba mét nhìn nhóm thôn dân này qua một lần, rồi tìm đúng cái người đứng giữa hàng thứ nhất, đoán chừng đối phương là kẻ đầu đàn. Anh mở miệng nói:”Có phải là có hiểu lầm gì không, bọn tôi đến từ trung tâm nghiên cứu địa chất quốc gia đến Dĩnh Sơn này làm khảo sát.”

Người bên cạnh kẻ cầm đầu nói: “Chính là người của triều đình.”

“…” Tiêu Trạch suýt nữa đã bật cười, cố gắng cở mở dụng ý của mình ra, “Phía sau núi là chỗ chính, chúng tôi muốn vào thôn dựng trại, hơn nữa hiện tại trời cũng lạnh, nếu như có thể muốn trọ qua nhà mọi người, còn muốn nhờ mọi người dẫn đường cho. Lương cùng tiền phòng mọi người cứ nói,  chúng tôi sẽ trả, chờ làm xong chắc chắn sẽ rời đi.”

Vị đầu đàn kia nghiêng đầu: “Khỏi cần nói nhiều, chúng tôi không cho mấy người vào đâu, mấy người cũng đừng hòng lại gần chúng tôi! Ban đêm ở chỗ này lợn rừng cái gì cũng có không đóng trại được đâu, cút đi còn kịp!”

Tiêu Trạch còn chưa đáp trả, đối phương lại nói thêm: “Coi như mấy người là người của triều đình chúng tôi cũng không sợ, chỗ hẻo lảnh hoàng đế sao để mắt tới(*), nếu muốn tìm Huyền Lệnh trong huyện phải mất mất ngày.. Nơi đây không phải chỗ mấy người có thể tới đâu, quá phí công rồi!”

(*)天高皇帝远 ám chỉ địa phương xa xôi hẻo lảnh, hoàng đế cũng không có thời gian để ý tới.

Lâm Dư không lên xe mà đứng sau lưng Tiêu Trạch, cậu cảm thấy mấy người trong thôn này đúng là không quá bình thường, đã ở thời đại nào rồi mà còn “triều đình” với chả “huyện lệnh”, nơi cậu sinh ra không phải một nơi tiến bộ, thế nhưng cũng không cách biệt với thế gian lớn như này.

“Đừng tốn công vô ích, chúng ta cứ trực tiếp liều mạng với mấy người đó đi! Hù dọa bọn hò!”

Vừa mới nói xong, cái nhóm thôn dân kia liền giơ công cụ sắt nhôm ra mà ào ạt xông tới, cái tư thế này coi như không làm người ta bị thương cũng chính là đập xe. Tiêu Trạch nhanh chóng mở cửa xe, xách Lâm Dư ngồi vào trong đóng lại, sau đó chạy đến đá một cái cuốc bay ra ngoài.

Sau khi đoạt lấy vũ khí một bên dùng một bên chống, lúc đẩy ngã thôn dân xuống đất thì đồng đội khác cũng tiến về phía trước. Dù sao phe bên kia có nhiều người, hàng trước ngã thì hàng sau lại lên, còn chưa đánh đổ hết thì loạt trước đã bò dậy.

Tiêu Trạch không muốn làm thương tổn người, cố gắng gào thét: “Chúng ta lui về phía sau! Mẹ nó các cậu cũng đừng gây chuyện!”

Đám thôn dân dốt nát này vẫn ngoan cố cứ như bảo vệ quốc gia mà xông về phía trước. Lâm Dư trong xe bò ra ngoài, quay đầu nhìn lại thấy có mấy người ở trong rừng cây phía sau lưng mình, nhưng bọn họ chỉ muốn xem trò vui chứ không muốn ra tay.

Cậu đi đến xe bán tải lấy bình giữ ấm, sau đó chạy vào đám hỗn chiến đập vào đầu người ta. Cậu nhìn thấy có mấy người cầm cái liềm đi tới chỗ Tiêu Trạch, bản thân chỉ biết gào to xông đến cứ như một chú thú hoang nhỏ điên dại.

Tiêu Trạch vốn không có sợ, thế nhưng nhìn thấy Lâm Dư xông tới mình cho nên trong lòng giật thót một cái. Nhóc con kia đột nhiên bay lên che chở cho anh, cả người còn phát điên giơ bình ấm lên nữa.

“Ai dám tới tôi đập chết người đó.” Cậu nhìn người trước mặt mình “Vợ chết gần một năm phải không! Chính là bị ông khắc chết đó!”

Đối phương bỗng nhiên sững sờ, sau đó cậu lại châm thêm dầu vào:”Con trai vào thị trận bảy, tám năm không chịu trở về nhà, cậu ta không cần ông nữa! Ông nghĩ thử xem tại sao!”

“Sinh nhiều như thế không nuôi nổi! Còn đem bán con gái con mẹ nó ông có phải là người không!”

“Chúng tôi ở trong thành phố có đèn có điện thoại còn có lầu trên lầu dưới! Mẹ nó ai mà thèm vào trong thôn mấy người hả!”

Cậu làm một hơi nói toán, lúc sau cả đám người kia bắt đầu sửng sốt, Tiêu Trạch thừa sơ hởm tiến lên dùng mấy cú quật ngã, còn làm một người trong đó đập đến gần đổ máu.

Thừa thế xông lên, đối phương vừa mới yếu, hiện tại đã kiệt sức rồi.

Tiêu Trạch thay đổi thái độ, ở chốn khỉ ho cò gáy này còn gặp phải điêu dân, cho nên mấy chính sách dụ dỗ khuyên bảo gì cũng dẹp mẹ hết đi. Anh dẫn đầu ra lệnh cho tất cả mọi người lên xe đóng cửa, sau đó tránh đi ánh mắt của đám người kia quay đầu nhanh chóng rời khỏi cái thôn này.

Cuối cùng Lâm Dư cũng được quay về chỗ ngồi phó lái, cậu ngồi nghiêng không để ý tới mấy đồng nghiệp phía sau, lo lắng sốt ruột mà hỏi: “Anh có bị thương không? Ban nãy em nhìn thấy có người đập vào sau lưng anh.”

“Đừng sợ, anh không sao.” Tiêu Trạch tức giận vô cùng, tàn nhẫn ấn ga tăng tốc mắng “Mẹ nó cái đám người gia súc gì đây!”

Các đồng nghiệp cố nén đi nỗi kinh sợ, anh Bân là tay lành nghề giỏi trong việc thu thập mẫu cũng nhìn ra mà hỏi:”Em trai, nãy em nói một đống về cái gì thế? Mẹ nó, làm cho đám người kia sửng sốt không thôi, chắc là nói trúng rồi nhỉ?”

Lâm Dư có chút ngại: “Chút trò mèo thôi, không đáng nhắc đâu ạ.”

Chút phiền muộn nhỏ kia của Tiêu Trạch trong nháy mắt đã bay sạch sành sanh: “Còn bày đặt, lúc thường không phải bói gần nửa ngày mới ra sao, thế nào hôm nay lại lanh lẹ như vậy?”

“Haha, do tình huống ép người thôi.” Ngay cả Lâm Dư cũng thấy kinh ngạc, chỉ có thể giải thích là trong tình huống đặc biệt bỗng nhiên phát ra tiềm năng vô hạn. Cậu còn cảm thấy nếu Tiêu Trạch ban nãy có chuyện thật, chắc chắn cậu sẽ ở tại chỗ đó vẽ bùa, trù cho đám người kia sinh con trai sẽ bị hói đầu, sinh con gái cũng bị hói đầu luôn!

Cậu bỗng nhiên nhớ tới mấy người đứng trong bụi cây nên hỏi: “Anh, ban nãy anh có chú ý tới rừng cây phía sau không? Anh có nhìn thấy ai ở đó không vậy?”

“Không có.” Đội phó đáp, “Nếu là có người chắc chắn sẽ xông lên đánh lén, thế nhưng anh không chú ý tới chỗ đó có người.”

Lâm Dư gật gật đầu rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói gì nữa. Trên đường đi vào ban nãy cậu cũng nhìn thấy một người, nhưng Tiêu Trạch không nhìn thấy, vừa nãy có mấy người rõ ràng đến như vậy, không lẽ nào bọn họ không ai nhìn thấy.

Dường như cậu có thể mơ hồ xác định được, mình lại gặp ma nữa rồi.

Tui phắc, chốn rừng thiêng nước độc nữa, cậu không có muốn gặp ma đâu.

Đội khảo sát tạm thời dừng lại ở trong rừng Dĩnh Sơn, xung quanh cây cối sinh trưởng tự nhiên vừa hỗn loạn lại tươi tốt, bờ suối thông với một dòng sông, nước ở trên đó trong suốt đến độ có thể nhìn thấy đá cuội bên dưới.

Bọn họ xuống xe bắt đầu nghỉ giải lao, lúc này đang tụm năm tụm ba loanh quanh thảo luận về trận hỗn chiến ban nãy. Anh Ba quàng cái khăn Hermes, dáng vẻ xuất chúng nhất trong đám đàn ông lên tiếng: “Tôi vốn là người bình tĩnh, như nào cũng được, thế nhưng trải qua chiến dịch này bỗng nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ, tại sao đám người đó lại có bản tính như vậy?”

Tiêu Trạch rót một ly nước nóng: “Hay buổi tối anh thử lẻn vào xem bọn họ có luyện tà công hay không đi.”

Anh Bân bổ sung: “Nhớ tìm gia đình đầy đủ hoặc vợ chết rồi ấy, bọn họ toàn dân mê tín phong kiến, lỡ như cẩn thận đạp trúng nhà góa phụ lại liên lụy người ta thì khổ!”

“Đệt! Bớt độc miệng đi ba!” Anh Ba siết chặt cái khăn quàng cổ của mình, “Em trai Lâm, anh cảm thấy em không bình thường, ban nãy em không sợ hả?”

Lâm Dư mới nhận lấy ly nước Tiêu Trạch, bỗng nhiên bị gọi tên nên liền trả lời: “Sợ, thật ra em rất sợ…” Thế nhưng lúc ấy Tiêu Trạch đang gặp nguy hiểm, cho nên cậu cảm thấy không sợ đến như vậy.

“Uống lúc còn nóng đi.” Tiêu Trạch vuốt ve sau lưng cho cậu, “Lần sau không được viện lý do này nữa, nhớ kỹ bảo em ở trong xe thì ở trong xe.”

Lâm Dư gật đầu đồng ý, đồng ý xong quên béng luôn.

Đội khảo sát nghỉ giải lao xong liền bắt đầu dựng trại đóng quân, đường núi vốn không dễ đi cho nên không thể chạy mấy trăm cây số ra ngoài thị trấn, dù gì kỹ năng dựng trại của bọn họ cũng thành thục như ăn cơm ngủ nghỉ thôi, cũng không mất bao nhiêu công sức.

Xung quanh gần con sông bằng phẳng khá thích hợp để dựng lều bạt, còn ở trong rừng thì dựng hai cái lều lớn. Tiêu Trạch mắc xong vải mưa đi ra bờ sông rửa tay, thuận tiện lấy thêm chút nước.

Chỉ còn lát nữa là đến buổi trưa, Lâm Dư không biết các công việc của đội khảo sát là gì, thế nhưng cậu biết nhất định phải ăn ba bữa một ngày, cho nên một thân một mình đi lượm chút củi gỗ. Những người đồng đội kia  đã theo Tiêu Trạch nhiều năm, tình cảm vốn đã sâu nặng cho nên sẽ không xoi mói gì cậu, thế nhưng bọn họ vẫn muốn quan tâm một chút, dù gì trong mắt họ Lâm Dư cũng chỉ là đứa bé mới mười bảy tuổi.

Nhưng mà dọc theo đoạn đường này Lâm Dư khá là ngoan, biểu hiện ban nãy còn rất dũng cảm, bây giờ còn biết đi giúp đỡ, sau khi bất ngờ thì bọn họ cũng thấy hợp lý thôi, bởi vì vừa nhìn Tiêu Trạch là nghĩ đến ngay loại hình gia trưởng hay huấn luyện dạy dỗ người.

Đơn giản ăn xong bữa cơm trưa, Tiêu Trạch bắt đầu phân công nhiệm vụ ghi chép viết vẽ tài liệu. Quần áo ra trận của mọi người cũng dần ít đi, chỉ cần mang theo dụng cụ cần dùng là được. Lâm Dư thân là nhân viên ở ngoài có chút lúng túng, bởi vì cậu không làm được cái gì cả.

Các đồng đội lục tục xuất phát, cậu chỉ biết đeo túi xách đi theo sau Tiêu Trạch, mới vừa đi hai bước liền bị đối phương xoay người chặn lại.

“Anh đi đi.”

“Em đi theo làm gì?”

“Theo giúp anh đó.”

“Không cần,em vào lều nghỉ ngơi đi.”

Lâm Dư mang theo ấm nước cùng chút đồ dự bì, còn có chút đồ dụng lặt vặt khác. Cậu siết quai đeo nhìn chằm chằm Tiêu Trạch, nhìn qua có vẻ mềm yếu nhưng thực ra vô cùng kiên cường mà nói: “Em thật sự không có buồn ngủ, để em đi theo anh đi.”

Tiêu Trạch không muốn làm trễ nãi thời gian, vì vậy không lãng phí miệng lưỡi thêm nữa, để Lâm Dư theo sau anh cùng nhau đi ghi chép. Mùa đông ở phương bắc rất ít khi tác nghiệp dã ngoại, còn ở bên phía nam thì không khắc nghiệt như ở phía bắc, bụi gai cây mây cùng các thảm thực vật cây cối khác vẫn chưa bị khô héo đi, lúc đi còn có thể tình cờ gặp mấy đóa hoa nhỏ.

Lâm Dư nghiêm túc đi, không nói tiếng nào, Tiêu Trạch ở đằng trước bỗng nhiên ngừng lại.

Tiêu Trạch ngồi xổm xuống nhìn một lá cây tùng, sau đó lấy điện thoại ra chụp một tấm hình. Lâm Dư nhìn anh tự dưng cũng thấy tò mò bèn hỏi: “Có phải có phát hiện lớn lao gì không? Anh chụp gì vậy?”

“Một con rết thôi.” Tiêu Trạch tiếp tục đi, “Nhìn có vẻ khỏe mạnh.”

Bọn họ đi một lúc lâu, Tiêu Trạch cũng nói ra một số kiến thức liên quan đến việc ghi chép thu thập lần này, bao gồm phương pháp cùng một số hạng mục cần chú ý. Anh có nhiều kinh nghiệm, trong quá trình giảng còn lấy một số thứ làm ví dụ, cho nên cách dạy của anh vừa không bị khô khan lại dễ dàng hiểu.

Lâm Dư nghe đến say sưa ngon lành, lúc trờ về vẫn còn lưu luyến nên có hỏi anh: “Ngày hôm nay gặp chuyện kia, anh có thấy bất ngờ không?”

Tiêu Trạch trả lời: “Có chút ngoài ý muốn, có hơi kịch liệt thôi.”

Anh giảng cho Lâm Dư nghe: “Trước đây khi còn ở tổng tham anh từng đi qua Tây Tang một lần, lúc đó tình huống vô cùng nghiêng trọng, những người dân kia cũng đuổi người, mà cơ khí và dụng cụ của anh đã bị rớt lại chỗ kia rồi.”

Lâm Dư sốt sắng mà hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh đến cung điện Polata chụp một cái ảnh, rồi yên ổn ngồi máy bay về nhà.” Tiêu Trạch hiếm khi tỏ cam chịu như vậy, “Trong cái xã hội này, mỗi người đều phải làm việc của riêng mình, anh làm gì, là làm nghiên cứu địa chất chứ không phải là người đàm phán. Cho nên nhiệm vụ của anh chính là làm tốt công tác, nếu để ý nhiều hơn chỉ gây thêm phiền cho đất nước thôi.”

Lâm Dư nghe đến mê mẩn, thế nhưng vẫn không quên tìm kiếm chút lợi cho mình, “Đúng rồi đó, vậy sau này anh đừng có quản em nữa.”

Tiêu Trạch đẩy cậu đi: “Được, vậy sau này mỗi buổi tối em tự tìm chỗ mà ngủ đi.”

Lâm Dư như bị hù cho sợ chết luôn: “Không quản thì sao em lớn lên như vầy được, thôi anh cứ quản đi…”

Tới khi trời tối, mọi người ngồi trong doanh trướng mở hội, sau đó cùng nhau chỉnh sửa tư liệu ghi chép, bận bịu đến hơn mười giờ tối mới xong. Ban đêm ở chốn rừng sâu núi thẳm khá là lạnh, tiêu Trạch giải tán mọi người xong, trước khi trở về lều liền lái mấy chiếc xe cho dừng ở bên cạnh, vừa có thể chắn gió, có tình huống gì thì cũng có thể nhanh chóng rời đi.

Lều bạc chuyên dụng rất rộng, Lâm Dư chui vào túi ngủ chợp mắt xong một giấc, cho nên hiện tại muốn dùng nước sông rửa chân, từ lúc tỉnh tới giờ vẫn chưa ấm lại. Tiêu Trạch rửa mặt xong đi vào, bật công tác đèn xách tay lên.

“Anh vẫn chưa hết bận nữa hả?”

“Anh chuẩn bị phải vẽ nguyên bức bản thảo sơ đồ địa chất đây”

“Ừm, vậy anh nhớ đắp mền kín vào.” Lâm Dư ngồi dậy, vén màn lên đi giày, “Em đi xuỵt xuỵt tí.”

Cậu đi tới một cái cây không quá bự bón phân tưới cho nó một trận, sau khi làm xong nắm chặt cái áo bông của mình chạy về vén màn lên nói: “Anh, anh ba bảo em xem bói cho ảnh, em vào lều ảnh chơi lát nha?”

Tiêu Trạch chuyên tâm vẽ: “Đi đi, anh vẽ xong thì em cũng phải về đó.”

“Em biết rồi!” Lâm Dư hạ màn xuống còn cẩn thận kéo dây kéo lại, sau đó ngắm nhìn bốn phía, thong dong bước nhẹ cầm đèn theo, sau khi ấn công tắt mở liền đi vào trong rừng.

Gió lạnh thổi vù vù cứ như tiếng khóc của người, còn tiếng lá sàn sạt lại giống như mài đao. Cậu đi vào trong, lạnh đến mức hai tay lạnh cóng muốn tê rần, một tay cầm đèn, tay kia gỡ ra cây mây đâm mình tận mấy lần.

Đại khái đi tầm mười phút thì Lâm Dư bắt đầu mệt, cho nên quyết định ngồi dưới góc cây cổ thụ nghỉ chân. Cậu nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn thấy một thân ảnh như ẩn như hiện phía sau bụi cây.

Cậu hắng giọng nói:”Ai đó đi ra đi! Phía đông nam mặc áo khoác đen, đông bắc có búi tóc, xa xa là một tên ngậm điếu thuốc, còn trốn gì nữa, toàn bộ nhanh ra đây!”

Cậu khí thế hừng hừng rống lên xong, nhìn thấy mấy con quỷ bị mình điểm danh trúng sững sờ, cảnh tượng này nhìn có hơi quen, hình như lúc trước gặp Lập Xuân cũng là như vầy phải không.

“Khụ! Còn muốn tôi mời mấy người hay sao?” Lá gan của Lâm Dư dần lớn, cậu đi tới bãi đất trống trước cây cổ thụ, thả đèn xuống đám cỏ dại, hét lớn một tiếng, “Hả!”

Chỉ thấy cậu chắp hai tay trước ngực rồi lại thả ra, sau đó tay trái từ từ giơ lên vẽ hình vòng cung, tay phải cúi xuống dưới vẽ thêm vòng cung nữa, sau đó chưởng hai cáp sáp nhập nhau vẽ hình bát quái. Cậu không chỉ làm động tác, mà trong miệng còn nói lẩm bẩm gì đó.

“Thái cực sinh lưỡng nghi, đừng khiến cho ta nổi điên với các ngươi. Lưỡng nghi sinh tứ tượng, các ngươi đừng trốn ta nữa. Tứ tượng sinh bát quái, ra đây chúng ta trò chuyện.”

(*) Tạm dịch:  Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái là những câu được trích từ “Kinh dịch”

Giải nghĩa:

Thái cực: chứa đựng tất cả những nguồn gốc cho sự vận động, khi đó âm dương chưa at1ch ra, được xem là một thể thống nhất.

Lưỡng nghi:  Khi Thái Cực phát sinh, những yếu tố mang tính đối lập, điện tích âm và dương, hạt và phản hạt, sóng và phản sóng, vật chất và phản vật chất, lực hút, lực đẩy,… được giải phóng. (bắt đầu chia ra âm và dương)

Tứ tượng:  Lưỡng nghi phân chia, chồng lên nhau để thành tứ tượng.  ( tất là từ âm và dương chia nhỏ tiếp thành: thái âm, thái dương, thiếu âm và thiếu dương)

Bát quái: Tứ tượng tiếp tục phân chia ra (từ tứ tượng bên trên chia tiếp bao gồm 4 quẻ Dương là: Càn, Khảm, Cấn, Chấn và 4 quẻ Âm là: Tốn, Ly, Khôn, Đoài)



Vừa nói ra xong hai mắt liền trợn tròn lên như một ánh đèn vàng nhạt, hệt như đồng tử hạ phàm. Vài con quỷ kia bắt đầu cẩn trọng tới gần, mấy con đang trốn khác cũng dần ló đầu ra.

Lâm Dư đặt bàn tay ở trước ngực, sau đó mạnh mẽ mà nói tiếp: “Chưa từng sinh ra ta là ai, lúc sinh ra ta là ai! Mấy người cũng đã từng sống trên đời rồi mà, mình là mình, hắn là hắn, hiện tại thành cô hồn dã quỷ chẳng là gì nữa rồi!”(*)

(*)Đây là câu nói do Thuận Trị đế khắc trên vách đá trong một ngôi chùa từ thiện nằm ở Tây Sơn Bắc Kinh.

Giải nghĩa:

Chưa từng sinh ra ta là ai: Nếu như cha mẹ không sinh ra mọi người, thì hiện tại mọi người đang là ai?

Lúc sinh ra ta là ai: Lúc cha mẹ sinh ra thì mọi người là ai.

Ý nghĩa: chính là nói ví dụ như cha mẹ làm nhiều viện thiện thì con cái sẽ mang phúc đến. Nếu cha mẹ hay làm việc thiện cho tiền người ăn xin, vậy chứng tỏ con hai người cũng là một người như vậy, kiếp này mang tiền tài đến. Đây chính là nhân duyên giữa cha mẹ và con cái.


Bà lão đứng đầu bắt đầu khóc: “Tôi là mẹ nó, có chết cũng là mẹ nó…”

Một ông lão hút thuốc kêu to, làm mấy con quỷ khác bắt đầu hai kêu ba khóc nức nở. Lâm Dư đạp cục đá ở bên cạnh hệt như thanh niên tiến bộ cất cao cánh tay, thế nhưng lúc này người ta đang muốn tiến hành chút hoạt động mê tín nha.

Cậu ra vẻ nghiêm nghị mà nói: “Ban ngày mấy người cũng đã nhìn thấy chuyện tôi tham gia vào đám hỗn chiến với người dân trong thôn, thế nhưng bọn họ chỉ thấy tôi mà không thấy mấy người, chỉ có tôi nhìn thấy mấy người thôi thôi.”

Bầy ma quỷ ngừng gào khóc, mà sửng sốt lần hai.

“Cho nên mọi người không giống tôi, cũng không giống với bọn họ luôn. Tôi không phải người, càng không phải là quỷ!” Lời Lâm Dư nói cũng trở nên trầm bổng du dương, “Tam giới lục đạo, vãng sinh hướng tử(*), mấy người nói xem tôi là ai?!”

(*)Tam giới:tam giới (dục giới, sắc giới và vô sắc giới)

Lục đạo: 6 nơi ở của chúng sinh trong vòng luân hồi: cõi trời, cõi người, cõi Atula, cõi súc sinh, cõi quỷ đói, cõi địa ngục.



Vãng sinh hướng tử:  chết rồi đi đầu thai.

Cụ già kia bị doạ rơi mất luôn điếu thuốc, run rẩy giơ tay lên: “Thần, thần tiên hạ phàm…”

Lâm Dư hét lớn một tiếng: “Nếu đã thế thì sao mấy người không nghe lời tôi hả!”

Bầy quỷ vừa nghe xong liền quỳ ụp gối xuống, nhóm người thôn dân ngu muội lạc hậu này chẳng cần dọa nhiều, hiện tại đã bắt đầu ngồi phù hộ cầu phúc. Lâm Dư cúi người ngồi xổm ở trên tảng đá nom có vẻ ngạo nghễ, tiếp tục gieo lòng đồng cảm khắp nơi, nói: “Mọi người có biết tại sao mình thành cô hồn dã quỷ không? Có biết sao mình không được đi luân hồi nhanh hay không?”

Bởi vì mấy người chưa có chết được một năm đóa.

Nhưng cậu vẫn giả vờ cao thâm: “Khi còn sống tổn hại âm đức, chết rồi còn phải chịu khổ, đó chính là do con cháu mấy người vô duyên vô cớ gây hại người, đi lại con đường cũ của mấy người.”

Đám quỷ có số tuổi bình quân sáu mươi lăm trở lên bắt đầu đấm đất, một tên trong đó lên tiếng: “Nhưng mà, nhưng mà chúng tôi có quen biết đám người kia đâu… Bọn họ vào trong thôn bắt nạt người thì chúng tôi biết làm sao bây giờ…”

Đầu Lâm Dư đau quá chừng: “Người ta là đến làm nghiên cứu khoa học! Làm nghiên cứu đó! Ai cần mấy người bắt nạt phụ? Mấy người cố gắng vậy có ai trả cho đồng xu cằc bạc nào đâu!”

Cậu nhu nhu mi tâm: “Thôi tôi chả muốn nhiều lời với mấy người đâu, thiên cơ không thể tiết lộ. Nhưng mà các người vẫn phải chịu nhân quả luân hồi, chính là trăm năm sau con cháu của các người sẽ ở đây quanh quẩn.”

Lúc cậu nhảy xuống cục đá chuẩn bị rời đi, thì đám quỷ vội vàng bắt cậu lại, thế nhưng ma quỷ đâu thể chạm, cho nên cậu đi ngang qua người một cụ bà rồi làm dáng rời đi. Đám quỷ kia bèn đuổi theo sau cầu cứu làm cậu cuối cùng cũng phải dừng lại, rồi đứng xoay lưng với bọn họ thở dài một cái.

“Sinh làm người khốn khổ, chết thành quỷ đáng thương.”

Lâm Dư hơi quay người, dưới ánh trăng sáng lộ ra khung xương gò má: “Đi báo mộng cho bọn họ bảo họ mau chóng mời đội khảo sát vào thôn, tôi chỉ có thể gíup các người được như vậy thôi.”

Đám quỷ kia biết ơn bội phần cảm ơn rối rít rồi rời đi, bắt đầu quay trở vào trong thôn báo mộng cho đám con cháu. Lâm Dư nhịn hơn nửa ngày trời, lúc thấy bọn họ đi hết rồi mới thở phào một cái.

Đúng là ở đời không thể không có kỹ năng duễn xuất, cơ mà thật ra lúc này trong lòng bàn tay của cậu toàn là mồ hôi không à.

Ngẩng đầu xuyên qua lá cây ngắm nhìn mặt trăng, hi vọng khó khăn này có thể giải quyết dễ dàng, đội khảo sát có thể thuận lợi vào thôn. Lâm Dư cầm đèn lên tiếp tục đivề, sau lưng là rừng rậm đen mịt, phía trước thì là bụi cây rối như tơ vò, cậu tình cờ còn bị cụm đá đâm hoặc là bị cây gai mây gì đó, chắc bởi vì đang lạnh nên không có thấy đau.

Đi chừng mười mấy phút nữa, cậu vẫn không nhìn thấy bốn phía lều bạt dựng ở gần sông của đội khảo sát đâu, cậu nhớ mình vốn đâu có đi xa lắm đâu, sao giờ không còn nhìn thấy gì nữa vậy. Trong rừng không phân rõ được phương hướng, cậu móc ra la bàn để xem phương bắc ở đâu, vừa mới rọi sáng nhìn suýt nữa muốn đập đầu ngất đi cho rồi.

Mẹ nó, cậu lấy lộn cái trận phong thủy của mình rồi!

Lâm Dư luống cuống tay chân đứng tại chỗ, sợ bản thân càng chạy càng xa. Lúc cậu không biết nên làm gì thì nghe thấy tiếng động sau lưng, nói chính xác là tiếng bước chân. Trong nháy mắt cậu liền hoảng lên, nghĩ thầm chắc đây không phải thú hoang đâu nhỉ.

Cơ mà nếu không là thú hoang, mà là lợn rừng, thì cậu cũng không chịu được.

Lâm Dư nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, đứng thẳng nín thở, song cũng tắt đi cái đèn.

Tiếng bước chân từ xa đang ngày một đến gần, cậu cảm giác được nó đã gần đến phía sau mình, chỉ biết cắn môi nhắm chặt hai mắt, cả người sợ đến phát run. Cậu không nghe thấy tiếng heo hừ hừ, cho nên cố an ủi rằng lợn rừng không nhìn thấy mình.

Lợn rừng đã đến gần rồi!

Ui cha sao con lợn rừng náy không hôi vậy cà! Có có nhàn nhạt mùi thuốc lá nữa!

Bà cha nó, mùi thuốc lá?

“Trứng bịp bợm à.” Tiêu Trạch đút tay phải vào túi, tay trái cầm đèn chiếu rọi nhìn thấy Lâm Dư đứng như cái cọc đang chọc trên đất. Chuyện là lúc anh vẽ xong muốn đi ngủ, có đi sang lều anh Ba tìm người, mới biết cái tên này gạt mình.

Sau đó anh mới đi một chuyến vào trong rừng tìm nửa ngày trời, vốn đang nhìn thấy ánh đèn thắp sáng, tự nhiên rụp cái tắt tối thui, Tiêu Trạch tức giận đạp một cái vào mông Lâm Dư, mắng: “Ngu ngốc, mau về!”

Lâm Dư dần bình tĩnh lại, hai chân như nhũn ra, cậu kéo cánh tay Tiêu Trạch đi ra ngoài, còn dùng sức chà chà mặt vào vai Tiêu Trạch: “Nhìn thấy anh đúng là may quá đi… Nảy em cứ tưởng lợn rừng đến, thì ra lại là anh…”

“Em im miệng cho anh.” Tiêu Trạch hận không thể đánh cho nhóc này một trận, “Nửa đêm còn long nhong trong rừng, em tưởng anh đùa em chắc? Nếu em không chịu sống yên, thế thì ngày mai anh đưa em ra thị trận rồi mua vé tàu cho em về nhà.”

Lâm Dư vội vàng lắc đầu: “Em không có, em sẽ không bao giờ chạy lung tung nữa, anh đừng có đuổi em đi!”

Cậu không chú ý dưới chân nên lảo đảo một cái ngã xuống, sau đó lập tức bò dậy nắm lấy ống tay áo Tiêu Trạch. “Anh đừng giận em nữa mà, em, em biết mình sai rồi.”

Tiêu Trạch nhét đèn vào trong tay cậu: “Thế em nói ra nguyên nhân cớ sao gạt anh bỏ chạy đi.”

Lâm Dư đi nãy giờ cho nên hiện tại liền bắt đầu cảm thấy đau chân, hơn nữa là vừa nãy té một cái nên đầu gối bắt đầu nhức mỏi, thêm cánh tay bị đâm mấy lỗ cũng thấy đau rần. Cậu khẽ giải thích rõ: “Ban ngày em nhìn thấy quỷ, đều là những thôn dân đã qua đời.”

Gương mặt không cảm xúc của Tiêu Trạch không thay đổi: “Cho nên em mới đi tim?”

“Ừm, em lừa bảo bọn họ đi báo mộng cho thôn dân, cho đội khảo sát có thể thuận lợi vào trong thôn.” Cậu cảm thấy Tiêu Trạch sẽ không tức giận, nên tiến đến gần một bước ngước đầu, “Anh, tay em bị thương.”

Tiêu Trạch cúi đầu nhìn tay: “Phiền.”

Biết mình làm nũng thất bại, cậu bèn thả tay xuống, nhỏ giọng mạnh miệng: “Em cũng không thấy đau gì đâu.”

Tiêu Trạch nói: “Vậy thì quên đi, đang định thổi chút cho em.”

Lâm Dư tức giận đến mắt trợn trắng, không thèm xem đối phương hết guận hay chưa mà tiến thêm một bước ôm lấy Tiêu Trạch. Cậu dán sát vào cổ Tiêu Trạch: “Anh đừng có bày trò chơi em nữa có được hay không? Cái gì em cũng có thể xem là thật hết.”

Tiêu Trạch cảm thấy Lâm Dư mà sợ hãi cùng oan ức sẽ bắt đầu có khuynh hướng muốn hư hỏng, vì vậy mới nhấc tay vỗ vỗ sau lưng, dán vào lỗ tai mềm mềm của ai kia mà khẽ nói: “Tự mình chạy đi không nói gì cho anh, không kinh nghiệm làm tay bị thương, có phải là phiền hay không? Tay em bị thương em nói xem anh có quản em không? Thổi cho em thì em bảo là dùng chiêu trò đối phó em?

Lâm Dư chôn mặt lí nhí: “Anh nói sao mà chẳng đúng.”

“Bởi vì em ngốc đó.” Tiêu Trạch đẩy cậu ra, quay người cúi người xuống nửa ngồi nửa quỳ, “Lại đây, đi cũng run cầm cập, để anh cõng em.”

Lâm Dư nhảy lên lưng Tiêu Trạch rồi ôm chặt cổ anh, trên tay cầm theo đèn chiếu sáng đoạn đường phía trước. Cái tay bị đâm mấy lỗ lúc này cũng cóng đến độ tê rần lên.

Tiêu Trạch vỗ vỗ cái mông của cậu: “Đút tay em vào trong áo anh ấy.”

Lâm Dư nghe theo, kéo sợi dây kéo xuống một chút rồi luồn tay vào, chỉ vài giây đã thấy ấm. Lâm Dư nằm nhoài trên vai Tiêu Trạch, cứ như đang mơ mà hỏi: “Nếu như người trong thôn cho anh vào thật, anh có thưởng cho em không?”

“Em muốn thưởng cái gì?” Tiêu Trạch nói, “Sau này đừng mạo hiểm như vậy nữa, lỡ như gặp lợn rừng thật đâm em thì làm sao bây giờ?”

“Đừng nói oan cho lợn rừng.” Lâm Dư lắc lắc chân, “Em cũng chưa nghĩ ra mình muốn thưởng, hay cứ giữ lại để đó, sau này nghĩ xong anh phải làm cho em đó.”

Nói xong liền nở nụ cười, chân thành đặt câu hỏi: “Vậy anh muốn đâm em sao?”

Cánh tay đang ôm lấy hai chân bỗng nhiên siết chặt, Lâm Dư biết mình đã nói tới chỗ then chốt rồi. Cậu cố ý xoa cơ ngực Tiêu Trạch cơ ngực, muốn dùng chút trò làm ai kia nghẹn, dù sao người ta cũng từng coi phim ấy ấy, cho nên vẫn biết chút thủ đọan đó nha.

“Trứng bịp bợm nè.” Tiêu Trạch dù sao cũng còn mấy thủ đoạn mạnh hơn, “Ngày nnào đó anh đâm vào bụng em, thì em đừng có la đau.”

Lâm Dư bị làm cho đỏ mặt, chỉ đành há mồm cắn lên bả vai anh, không biết có phải vì dùng hơi nhiều sức hay không khiến cho đối phương dừng bước chân. Cậu nhả ra, muốn chịu thua rồi.

Lúc này Tiêu Trạch bỗng nhiên nói: “Trứng à, nhìn qua bên kia.”

Lâm Dư nhìn lại, kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Ở nơi xa xa chỗ núi sâu kia có mấy đốm anh sáng xanh lục, chính là những con đom đóm bay đến hộ tống bọn họ.