Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 92




"Khách hàng là thượng đế" mà.

Ngày hôm sau khi Vu Sanh về nhà, cậu nhận được một bức thư xin lỗi kỳ lạ từ chủ khách sạn.

"Chắc là mỗi phòng đều có một cái, phòng chúng ta khá là sạch sẽ mà."

Cận Lâm Côn lấy một miếng băng cá nhân, ướm thử lên cổ Vu Sanh rồi cẩn thận dán vào: "Điều kiện chỗ họ thật ra rất tốt, ông chủ cũng rất thành thật."

Thậm chí cách âm cũng rất tốt.

Nếu phòng tắm rộng hơn một chút thì càng tốt.

Làn da của Vu Sanh khá trắng, chỉ cần có một chút dấu vết là sẽ rất rõ ràng, hơn nữa còn lâu khỏi hơn người khác. Cận Lâm Côn khuyên cậu mặc áo sơ mi cả ngày, nhưng đến tối thì không chịu được nữa, chỉ có thể dùng băng cá nhân che đi tạm thời: "Nhưng mà đã tháng 12 rồi, sao còn có côn trùng nhỉ?"

Vu Sanh nhìn bức thư xin lỗi với lời lẽ đầy áy náy: "Ông chủ cũng nghĩ vậy."

Nhưng ủy viên đời sống không quan tâm điều đó.

Ủy viên đời sống đã tranh luận với ông chủ một hồi lâu với lý lẽ rõ ràng, cuối cùng cũng giành được quyền lợi chính đáng cho các bạn học, đồng thời đạt được ưu đãi dành cho khách quen là đặt phòng trước cho chuyến du lịch tiếp theo và được trả phòng muộn một tiếng.

...

Nói chung, mặc dù khách sạn có chút sơ suất nhỏ, nhưng chuyến đi chơi vẫn rất vui vẻ.

Mọi người đều còn nuối tiếc, ngay cả việc Tần bạo chúa thừa nước đục thả câu" giao một bài văn tiếng Anh về chuyến đi cũng không khiến mọi người phản đối quá nhiều.

"Tin vui, tin vui, phải đến thứ Sáu tuần này điểm số mới có."

Đại biểu tiếng Anh đi nộp bài xong, quay về thông báo tình hình cho mọi người: "Chúc mừng, chúc mừng, chúng ta lại được sống thêm một tuần nữa."

Thông tin của lớp bên kia nói cũng không sai, đúng là cuối tuần có điểm, nhưng không phải cuối tuần trước mà là cuối tuần này.

Tâm trạng của Tần bạo chúa dạo này rất tốt, lúc nhận bài còn nói đùa với lớp trưởng: "Chấm bài dĩ nhiên cũng phải được nghỉ lễ chứ, giáo viên không phải là người sao? Em nghĩ giáo viên thấy các em lo lắng sợ hãi thì rất vui vẻ à?"

...

Nói thật, đại biểu Tiếng Anh cảm thấy niềm vui của giáo viên sắp hiện ra thành hình rồi.

Nhưng dù sao thì, việc có thể biết điểm muộn một chút chắc chắn là điều mà mọi người đều mong muốn.

Tinh thần của ủy viên thể dục cũng phấn chấn hẳn lên, từ một đống vật chất hữu cơ khô héo bỗng chốc hồi sinh, tiếp tục ba hoa: "Chung vui, chung vui. Thật ra thì dạo này tôi có giảng cho mấy đứa trong đội tuyển vài bài tập, cảm thấy phong độ làm bài của mình rất tốt, thậm chí đã đạt đến cảnh giới trong lòng có sách, trong tay không cần sách, không cần phải chăm chăm vào việc học thuộc lòng nữa..."

Diêu Cường càng nghe càng thấy sai sai: "Vừa nãy cậu còn nói là cậu cảm thấy mình đã mất đi cảm giác làm bài, cần phải từ hôm nay tiếp tục cố gắng học tập, chăm chỉ đọc sách cơ mà?"

"Đó là tôi tưởng hôm nay có điểm."

Ủy viên thể dục phất tay đầy tự tin: "Nevermind, chỉ cần điểm của chúng ta chưa có thì một ngày tôi vẫn có thể giả vờ mình rất ngầu."

Thái độ đường hoàng của cậu ta khiến người khác không thể phản bác được, mọi người im lặng một lúc, bỗng nhiên lớp phó học tập lên tiếng: "À, anh Sanh…”

Ủy viên thể dục bật dậy, luống cuống móc từ trong ngăn bàn ra một cuốn sách, gào to: "MANG CHI CHI CHI! BÃO BỐ MẠI TI! PHI LAI MẠI TI! LAI TỨC NGÃ MƯU!"

Cậu ta thậm chí còn cầm ngược sách.

Đọc được một lúc, nhận ra bầu không khí xung quanh có gì đó sai sai, ủy viên thể dục hạ sách xuống, nhìn xung quanh: "Anh Sanh đâu?"

Lớp phó học tập chậm rãi nói hết câu: "... Sách trên bàn anh Sanh sắp rơi rồi, Lão Đoạn, đỡ một chút."

Ủy viên thể dục: "..."

Cả đám người không có ý tốt lập tức cười ầm lên, lớp phó học tập đẩy đẩy kính, nhanh chóng nấp sau lưng lớp trưởng.

Mặc dù kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc, nhưng các bạn học lớp 7 vẫn không từ bỏ phong trào học tập chăm chỉ của mình.

Điều này không hoàn toàn là vì các bạn học sinh đã thực sự yêu thích việc học.

Chủ yếu là vì thầy chủ nhiệm không biết dùng cách nào mà khiến Vu Sanh đồng ý làm đại biểu môn Văn, thậm chí còn bảo cậu thi thoảng kiểm tra việc học thuộc lòng thơ cổ của các bạn học.

Đối với công việc mới này, Vu Sanh luôn cảm thấy thái độ của mình khá ôn hòa, nhưng các bạn học lớp 7 rõ ràng không nghĩ vậy.

Không chỉ không nghĩ vậy, gần đây Vu Sanh còn phát hiện ra, chỉ cần cậu đi đến đâu, xung quanh sẽ vang lên tiếng đọc sách sang sảng, hùng hồn.

Kiểu như "tiếng gió, tiếng mưa, tiếng đọc sách, tiếng nào cũng lọt vào tai".

Thậm chí cậu còn chẳng thể chợp mắt được một chút.

Cận Lâm Côn thấy cậu ngáp ngắn ngáp dài mấy ngày liền, không nhịn được liền hiến kế: "Có cần nói với bọn họ một tiếng không?"

Các bạn học lớp 7 rất dễ nói chuyện, nếu biết việc học tập chăm chỉ của mình đã làm phiền đến việc nghỉ ngơi của anh Sanh, chắc chắn sẽ lập tức sửa đổi.

Nhưng Vu Sanh rõ ràng không có ý định cho bọn họ biết: "Không cần, em về nhà ngủ bù là được rồi."

Dưới động lực mạnh mẽ là "có thể bị anh Sanh kiểm tra bài", nhiệt huyết học tập của các bạn học lớp 7 lại một lần nữa dâng cao, trong túi mỗi người đều có thêm một cuốn sổ ghi từ vựng, chép chi chít những bài thơ cổ.

Vu Sanh trông có vẻ không có cảm xúc gì đặc biệt với công việc giám sát việc học của các bạn học, thậm chí còn khá thích thú.

Cận Lâm Côn đã phát hiện ra nhiều lần, bạn trai hắn rõ ràng đã chuẩn bị ra về cùng hắn rồi, nhưng vẫn cố tình đi vòng qua chỗ đám đông lớp 7, sau đó mới hài lòng quay lại tìm hắn trong tiếng đọc sách rộn ràng.

...

Bạn nhỏ lưng thẳng tắp, bước đi không nhanh không chậm, khóe miệng luôn giữ nụ cười nhàn nhạt.

Trông cậu như vậy khiến người ta chỉ muốn đưa đến nơi vắng vẻ, xoa đầu cậu một cái.

"Có người."

Vu Sanh không ngại giới thiệu Cận Lâm Côn với mọi người là bạn trai của mình, nhưng chắc chắn là không thể để người khác cứ xoa đầu cậu mãi được: "Muốn xoa thì về nhà xoa, ở ngoài không được động tay động chân.”

Cận Lâm Côn khá hài lòng với sự sắp xếp này, nắm lấy cổ tay cậu, nhận lấy chiếc cặp sách trong tay Vu Sanh: "Về nhà luôn à? Nhà hết đồ ăn rồi, còn phải mua thêm ít trứng nữa."

Sinh nhật của hắn rơi vào thứ Năm tuần này, bố mẹ "bay nhảy" nhà Cận Lâm Côn sẽ tranh thủ về nhà vào cuối tuần, ở nhà một ngày rồi đi.

Nghe nói bố Cận đã đặt vé xem nhạc kịch Broadway trực tiếp cho mệ Lê, loại có thể vào hậu trường xin chữ ký của diễn viên, vì vậy không thể dành quá nhiều thời gian cho hắn được.

Nhưng Vu Sanh vẫn cảm thấy chỉ cần gia đình gặp mặt thì không phải là chuyện nhỏ, vì vậy chủ đề chính của hai người trong tuần này đều xoay quanh việc bố mẹ Cận Lâm Côn thích ăn gì, nên nấu một bàn món gì.

Tối hôm qua, Vu Sanh đã xem thực đơn đến tận khuya, Cận Lâm Côn muốn cậu nghỉ ngơi một chút, cố gắng lục lọi kỹ năng của mình: "Anh có thể làm lẩu, còn có thể trộn cà chua đường... Lần trước món tỏi tây đó có ngon không?"

Lần trước trời mưa to đi làm thủ tục chuyển hộ khẩu, mấy món khai vị hắn làm ở nhà cuối cùng đều bị Vu Sanh ăn hết sạch, Cận Lâm Côn còn chẳng kịp gắp lấy một miếng.

"..." Vu Sanh khựng lại một chút: "Thôi đừng làm nữa, cứ để đó đi."

Cận Lâm Côn cảm thấy cà chua với tỏi tây bày trên bàn ăn chắc sẽ rất bắt mắt, có chút tiếc nuối: "Không ngon à? Anh thấy cũng đẹp mà..."

"Đẹp thật." Vu Sanh vẫn từ bỏ ý định động viên hắn, "Anh mà làm một đĩa tỏi tây thì cả bàn đồ ăn của em coi như bỏ."

Lời nói đã thẳng thắn đến mức này rồi, Cận Lâm Côn cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ ý định làm nốt chỗ tỏi tây còn lại.

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, trời lại âm u, hai người đi được một đoạn, lúc nói chuyện còn có thể nhìn thấy hơi thở trắng xóa.

Vu Sanh vốn không có hứng thú với găng tay, Cận Lâm Côn nhìn đầu ngón tay đỏ bừng vì lạnh của bạn trai, nhớ đến yêu cầu không được động tay động chân khi chưa về đến nhà, ngẩng đầu lên nhìn: "Chờ anh một lát."

"Làm gì vậy?" Vu Sanh ngẩng đầu lên, Cận Lâm Côn đã chạy nhanh về phía góc phố.

Vu Sanh còn chưa kịp hiểu hắn muốn làm gì, nhìn theo hướng hắn vừa nhìn, phát hiện ra một đôi nam nữ đang lén lút hẹn hò sau lưng giáo viên.

Chàng trai cầm một cốc trà sữa trân châu màu hồng pha trắng chạy về, đưa cho cô gái, ủ ấm tay cho cô, ghé sát tai cô nói nhỏ.

Những cô cậu học trò mười mấy tuổi, yêu đương có chút trẻ con nhưng lại rất nghiêm túc.

Vu Sanh: "..."

Vu Sanh đứng đó một lúc, quyết định nếu Cận Lâm Côn cũng dám đưa cho cậu một cốc trà sữa, cậu sẽ lập tức vật ngã người này xuống đất.

Cận Lâm Côn đã không khiến cậu thất vọng.

Học sinh giỏi thường không bao giờ chép bài trực tiếp, chưa đầy hai phút sau, hắn đã cầm một củ khoai lang nướng nóng hổi quay lại.

Hắn vừa thổi phù phù vừa đổi tay liên tục vì nóng, sau đó nhét vào tay Vu Sanh: "Nhanh lên, ủ ấm tay đi."

Vu Sanh bị nhét vào tay một củ khoai lang nướng cực kỳ thực tế và gần gũi, nóng đến mức suýt nữa thì không cầm nổi.

Cậu đổi tay mấy lần, cuối cùng cũng cầm chắc được, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt tự tin của người kia.

"..."

Vu Sanh nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vùi mặt vào vai hắn.

"Anh muốn mua loại ruột vàng, loại này ngọt lắm."

Cận Lâm Côn vẫn đang cố gắng giới thiệu lựa chọn của mình, đột nhiên bị bạn trai ôm chầm lấy, theo bản năng đưa tay ôm lấy cậu: "Sao vậy... Bạn học, điểm buồn cười ở đâu?"

Vu Sanh cũng không biết điểm buồn cười ở đâu, chỉ là cầm túi nilon nóng hổi mềm nhũn trong tay, nụ cười cứ thế không thể kìm nén được.

Có lẽ là bởi vì người này lúc nào cũng trẻ con một cách khó hiểu, cũng có lẽ là vì lần này cậu chỉ đứng ở góc phố vài phút mà đã có người chạy về tìm, còn mang theo một củ khoai lang nướng ruột vàng cho cậu.

Vu Sanh thổi bụi trên củ khoai, nghiên cứu một hồi, cẩn thận bóc lớp túi nilon bên ngoài.

Cậu cắn một miếng, vừa lúc nghe thấy Cận Lâm Côn bên cạnh lải nhải: "Ăn chậm thôi, cái này dẻo lắm. Phải mút từ từ, đừng cắn, dễ bị bỏng lưỡi..."

Vu Sanh: "..."

Cận Lâm Côn nhận ra có gì đó không ổn: "Sao vậy?"

Vu Sanh: “Anh bóc đi."

...

Cận Lâm Côn nghĩ bạn trai mình chắc là bị bỏng lưỡi rồi.

Bạn nhỏ lúc ở bên ngoài rất ngầu, dù bị bỏng cũng vẫn bình tĩnh, tay vẫn cầm củ khoai lang nướng, chuẩn bị thử cắn miếng thứ hai.

Bên ngoài trông có vẻ không sao, cắn lớp vỏ ngoài khô cứng, để lộ phần ruột vàng ươm mềm mại bên trong, làn khói trắng lập tức bốc lên nghi ngút.

Cận Lâm Côn kịp thời đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cậu: "Không phải bị bỏng sao? Có đau không..."

"Không đau."

Vu Sanh không để tâm lắm, rụt tay vào trong tay áo, làm theo lời hắn dặn, từ từ mút lấy phần ruột vàng ươm mềm dẻo bên trong, cẩn thận nếm thử: "Ngọt thật."

Cận Lâm Côn khàn giọng, nghiêng đầu định nói với cậu đừng vội ăn, ánh mắt rơi trên người Vu Sanh, lời nói đến bên miệng lại không hiểu sao khựng lại.

Tên đại ca khiến người người trong trường số 3 khiếp sợ, chỉ cần đứng một chỗ cũng đủ khiến bạn học lớp 7 run rẩy đọc sách, lúc này đang nghiêm túc cầm củ khoai lang nướng, tay rụt trong tay áo để giữ ấm, từng miếng từng miếng nhỏ ăn.

Đôi mắt cậu trai đen trắng rõ ràng, trông vô cùng trong veo.

Lớp hơi nước bốc lên phủ lên hàng mi dày rậm một lớp hơi nước mỏng manh, lại bởi vì thời tiết hanh khô, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một tầng sương trắng mờ ảo.

Bàn tay Cận Lâm Côn buông thõng bên người, siết chặt rồi lại buông ra, cuối cùng vẫn không nhịn được kéo người vào góc khuất, giúp cậu lau đi lớp sương trắng trên hàng mi.

Hắn còn muốn xem lưỡi cậu có bị bỏng không, nhưng xem ra chỉ có thể đợi về nhà mới xem được.

Vu Sanh vừa ăn khoai lang nướng, vừa để mặc cho hắn dẫn đi, một đường đi về nhà.

Đi được một đoạn, Cận Lâm Côn cảm nhận được hơi ẩm mát lạnh bên tai, đưa tay lên sờ thử, rồi ngẩng đầu lên.

Đèn đường đã sáng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, những bông tuyết nhỏ li ti đang xoay tròn trong màn đêm mù mịt.

Tuyết đầu mùa đông năm nay cứ như vậy mà đến.

Cận Lâm Côn không nhịn được chạm vào mu bàn tay Vu Sanh: "Bạn trai."

Vu Sanh vừa ăn xong miếng khoai lang cuối cùng, ném túi nilon vào thùng rác, lấy khăn giấy lau tay: "Hửm?"

Mỗi lần Vu Sanh phát ra âm thanh đơn lẻ như vậy đều khiến cậu trông vô cùng mềm mại, Cận Lâm Côn quay người lại, giúp cậu kéo cao cổ áo: "Nắm tay, có tính là động tay động chân không?”

Cận Lâm Côn kéo cậu lại kịp thời, nhưng vẫn có bông tuyết theo gió lọt vào trong cổ áo, chớp mắt đã tan thành dòng nước lạnh.

Vu Sanh lúc này mới phát hiện ra trời đã đổ tuyết, ngẩng đầu nhìn lên, đưa tay ra.

Cận Lâm Côn cảm thấy chỉ là nắm tay thôi mà nghiêm túc như vậy, nhưng vẫn phối hợp đưa tay ra.

Vu Sanh chỉ định hứng một bông tuyết, nhìn bàn tay tự giác đưa tới của người kia: "..."

Một lúc sau mới nhận ra bạn trai đang làm gì, Cận Lâm Côn khẽ ho một tiếng, định rút tay về, thì bàn tay ấm áp vì cầm khoai lang nướng của bạn nhỏ đã nắm lấy tay hắn.

Chẳng đợi hắn kịp phản ứng, cậu đã nắm tay hắn tiếp tục đi về phía trước.

Cận Lâm Côn mỗi khi vui vẻ thì dễ dàng đắc ý vênh váo, hắn lấy điện thoại ra, tạo một ghi chú mới: "Không tính à? Tiêu chuẩn của việc động tay động chân là gì, có gợi ý gì không? Cho anh lĩnh hội một chút..."

Vu Sanh liếc nhìn hắn, khóe miệng mím lại, rồi lại cong lên: "Có."

Cận Lâm Côn một tay cầm điện thoại, đầu ngón tay dừng trên bàn phím, sẵn sàng chờ cậu nói.

Từ đây trèo tường về nhà cũng không xa, chỉ cần rẽ thêm một đoạn nữa là tới, dòng người cũng đã thưa thớt hơn rất nhiều.

Thỉnh thoảng có một hai người đi qua, đều vội vã về nhà với cổ áo dựng cao.

Buổi tối mùa đông tuyết rơi, chẳng ai muốn nán lại ngoài đường.

Vu Sanh nhìn hắn một lúc, nắm lấy tay còn lại của hắn, nhét cả hai vào túi áo khoác của mình.

Hai người bỗng chốc đối mặt với nhau, Cận Lâm Côn ngẩn người trong giây lát, bạn nhỏ nhà hắn đã tiến sát lại gần.

Cảm giác mát lạnh mềm mại lướt qua cổ, chạm nhẹ rồi rời đi, như thể bông tuyết vừa tan ra trên làn da nơi cổ áo chạm vào nhau.

"Ở đây này."

Tai bạn nhỏ đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu thua, nắm chặt tay hắn, đôi mắt sáng ngời ngẩng lên: "Bạn trai, lĩnh hội được chưa?"

...

Cận Lâm Côn không những không lĩnh hội được, mà còn muốn lập tức đưa người về nhà, kiểm tra kỹ lưỡng xem lưỡi cậu bị bỏng chỗ nào.

Hai người trẻ con hết chỗ nói, cứ thế giằng co qua lại trong màn tuyết ngày càng dày đặc, cuối cùng không biết vì sao lại biến thành một màn so tài nho nhỏ, lúc về đến nhà còn thở hổn hển.

Cận Lâm Côn có chức năng tim phổi tốt hơn một chút, vừa vào cửa đã kéo người vào lòng, cẩn thận kiểm tra lại những chỗ bị bỏng.

Ngày hôm sau, Diêu Cường nhìn thấy anh Sanh của cậu ta, người vốn đã dán một miếng băng cá nhân trên cổ, giờ lại có thêm một vết thương nhỏ không đáng kể ở khóe miệng, hoàn toàn kinh ngạc: "Anh Sanh… Anh đi học võ rồi à?"

Vu Sanh đang thuận tay lật xem tờ đề ôn tập mà thầy chủ nhiệm đặc biệt tìm cho cậu, không hiểu lắm cậu ta đang nói gì: "Học võ gì cơ?"

"Không có gì, không có gì, anh Sanh" Đoạn Lỗi người từng trải hơn, vội vàng bịt miệng Diêu Cường lại, "Cậu ấy đang ngâm thơ đấy, "Hỏi người đời phiền muộn giải bằng chi? / Hay cho câu trả lời: Tiết trời thu mát mẻ!/ Giữa dòng trong khua mái chèo mạnh mẽ/ Chặn đứng dòng nước chảy xiết..."

"..." Vu Sanh có chút chấn động trước màn xâu chuỗi thơ cổ khá có vần của cậu ta, đặt tờ đề xuống, ngẩng đầu định sửa lại, thì Đoạn Lỗi đã kéo Diêu Cường chạy mất dạng.

Diêu Cường còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị cậu ta kéo về chỗ ngồi: "Làm gì vậy? Chúng ta không được phép quan tâm anh Sanh à?"

"Được chứ, nhưng không nên."

Đoạn Lỗi đưa tay xoa đầu cậu ta: "Cậu còn nhớ chuyện người ngoài hành tinh đập đầu và bị vật ngã một cách hòa bình không?"

Diêu Cường đã hoàn toàn không còn ấn tượng gì: "Cái quái gì vậy?"

"Không sao, không sao, không nhớ thì tốt.”

Đoạn Lỗi hiện tại rất hối hận vì lúc trước nhất thời lỡ miệng nói hươu nói vượn, sau khi xác nhận nhân chứng duy nhất đã mất trí nhớ, cuối cùng cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Nói thật với cậu, gần đây tôi cứ nghĩ mãi, cái năng lực thần bí của anh Sanh, kiểu như "nói lời tốt thì không linh nghiệm, nói lời xấu thì lại ứng nghiệm", có khi nào là lây nhiễm không..."

Ví dụ như bây giờ cậu ta vô cùng hối hận, tại sao lúc trước khi đưa ra giả thuyết vớ vẩn đó, lại nhét thêm một cái tình huống là anh Sanh bị người ta ép vào tường hôn đến mức thở không ra hơi, vào giữa hai trường hợp là "tự nhiên bị ngã" và "bị người ngoài hành tinh đập choáng".

Với cái đà này, Đoạn Lỗi cảm thấy chẳng bao lâu nữa, người ngoài hành tinh sẽ đến xâm lược Trái Đất mất.

Mặc dù thầy chủ nhiệm quản lý khá thoải mái, nhưng học sinh lớp 7 lại tự mình "kém cỏi", số người thoát kiếp FA vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngay cả những người đã có đối tượng như lớp trưởng, hiện tại cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn nắm tay nhìn nhau một cái là đã đỏ mặt tim đập thình thịch.

Ở trong một tập thể mà mọi người đều không hề hay biết anh Sanh của bọn họ đã trải qua những gì, thì việc "giữa dòng người say sưa duy mình ta tỉnh táo" quả thực là một điều rất áp lực.

Đoạn Lỗi mang trên vai trọng trách nặng nề, nằm bò ra bàn, vừa chép ba bài thơ "Đoản ca hành", "Thư Bá Sơn đạo trung bích", "Tần viên xuân - Trường Sa" mà Vu Sanh để lại cho cậu ta, vừa không nhịn được giơ tay lên hỏi: "Anh Sanh, hình như bài ở giữa không nằm trong chương trình học của chúng ta."

"Lâu lắm rồi mới thấy cậu chịu khó học thuộc bài."

Vu Sanh đang làm bài tập, không ngẩng đầu lên, rất hào phóng giơ bút lên: "Thưởng cho cậu một bài."

Đoạn Lỗi nắm chặt cây bút: "..."

"Giữa dòng người say sưa duy mình ta tỉnh táo" không chỉ là một điều áp lực, mà còn vô cùng mỏi tay.

Hôm nay Vu Sanh thức, tinh thần học tập môn Văn của cả lớp dâng cao hừng hực, ai nấy đều chăm chỉ học thuộc lòng những nội dung trọng tâm.

Bài tập vẫn chưa chấm xong, ủy viên thể dục tạm thời chưa bị số phận bóp nghẹt, hăng hái nhảy lên bục giảng: "Các bạn học, có một việc muốn thông báo cho mọi người..."

Hai ngày nữa sẽ diễn ra một trận bóng rổ định mệnh.

Thực ra trận bóng rổ này đã bị trì hoãn từ lâu, vòng loại được tổ chức cùng lúc với hội thao, các đội sau khi trải qua vòng loại đầy cam go đã chọn ra được 8 đội vào vòng trong.

"Nhưng chúng ta thì khác."

Ủy viên thể dục rất tự hào: "Chúng ta là nhà vô địch năm ngoái, có tấm vé duy nhất vào thẳng vòng trong, là những kẻ mạnh sinh ra đã ở vạch đích, trực tiếp tiến vào top 4."

Nói khoác đến mức ngay cả lớp trưởng cũng không chịu nổi nữa: "Thôi đi, trong lớp còn ai không biết chức vô địch năm ngoái là thế nào mà có à?"

Tuy nói về trình độ bóng rổ, lớp 7 cũng không phải dạng vừa đâu, nhưng năm ngoái có một đội chơi bóng rất xấu tính, chơi xấu không nói, còn cố ý va chạm, xô đẩy.

Ủy viên thể dục tức giận đến mức phải mời Vu Sanh đến.

"Không phải vào sân thi đấu."

Đoạn Lỗi cũng nhớ lại sự tích năm xưa, giải thích cho Dương Phàm: "Anh Sanh chỉ ngồi ở bên cạnh sân thôi."

Chính xác mà nói, Vu Sanh ngồi bên cạnh sân để ngủ bù.

Kết quả là cậu ngủ hết bốn hiệp đấu, vừa mở mắt ra đã nghe tin lớp mình thắng rồi.

Dương Phàm chính là cậu nam sinh năm lớp 10 vừa nhập học đã bị một đám người chặn đường xin đểu, được Vu Sanh tiện tay cứu giúp, sau đó vì Doãn Mai nhắm vào Vu Sanh, nên đã kiên quyết chuyển lớp.

Từ khi chuyển đến lớp 7, cậu học sinh cao gầy ít nói này ngày càng trở nên hoạt bát hơn dưới sự dẫn dắt của mọi người, ngay cả cách nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều, nghe đến đây thì hai mắt sáng rực: "Vậy... hay là để anh Sanh ra sân thi đấu luôn đi?"

Nhưng dường như lớp 7 hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện này.

Ủy viên thể dục ngồi xổm bên cạnh bàn Vu Sanh, mời cậu làm huấn luyện viên, giúp các thành viên trong đội lên chiến thuật, thậm chí còn nhờ ủy viên đời sống đi mua một chiếc khẩu trang cho Vu Sanh.

Đoạn Lỗi lắc đầu: "E là không được."

Bóng rổ là môn thể thao đối kháng, không giống như điền kinh, chỉ cần chạy hay ném lao là được.

Đoạn Lỗi đến giờ vẫn còn nhớ như in cảnh tượng lúc đó, đưa tay lên xoa cằm: "Lúc đó, đội bạn không những không dám chơi xấu nữa, mà họ còn chẳng dám chơi bóng nữa là khác..."