Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 82




Tương lai rộng mở, tiền đồ xán lạn.

Cận Lâm Côn ôm cậu vào lòng, yên lặng một lúc lâu.

Kẹo vị dâu, còn lại một nửa nhỏ, nằm trên đầu lưỡi ngọt ngào đến mức không thể tả, như thể thấm thẳng vào tận cổ họng.

Tai Vu Sanh nóng bừng, khóe môi mím lại, quay người định bỏ đi, lại bị hắn theo bản năng ôm chặt vào lòng.

"Bạn trai xem rồi."

Cận Lâm Côn ôm cậu, cúi đầu hôn lên trán cậu, môi khẽ chạm vào: "Rất tốt."

Giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên bên tai, mang theo hơi ấm nóng bỏng.

Nụ hôn của Cận Lâm Côn rất nhẹ nhàng, kiềm chế không dám đi sâu, chỉ lướt nhẹ trên đuôi mắt cậu.

Vu Sanh dần dần thả lỏng trong vòng tay hắn, tựa vào hõm cổ hắn.

Có lẽ là vì muốn tìm tư thế thoải mái hơn, mái tóc ngắn hơi cứng cọ nhẹ vào cổ hắn, hơi ngứa, lại mang theo chút ấm áp quen thuộc.

Bạn nhỏ luôn vô tình có những hành động như vậy, mềm mại vô cùng, lại khiến trái tim người ta đập loạn nhịp.

"Về nhà ghé qua siêu thị nhé."

Cận Lâm Côn xoa tóc cậu, cúi đầu chạm nhẹ lên môi Vu Sanh, trán áp vào trán cậu: "Vẫn muốn ăn khoai tây chiên nữa không? Thích vị cà chua à?"

Vu Sanh rõ ràng là chưa từng ăn mấy loại đồ ăn vặt này bao giờ, lúc mua thì nghiêm túc không cho hắn chọn nhiều, sau đó lại vừa đọc sách vừa lén lút lấy khoai tây chiên ra ăn, bị hắn bắt gặp mấy lần.

Lại còn lập tức dời mắt đi giả vờ như không thấy gì, nếu không tay sẽ lập tức rụt lại ngay.

Vai Vu Sanh khẽ run lên, có vẻ như rất muốn cố gắng duy trì uy nghiêm của một đại ca trường, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì: "Ừ."

Con trai đều sĩ diện cả, hiếm khi chịu thua. Đặc biệt là giọng nói trong trẻo pha chút âm mũi, đuôi giọng mềm mại, mang theo chút rung động khi áp sát vào da.

Cận Lâm Côn không nhịn được, khẽ hít một hơi.

Thực sự... muốn mạng người ta mà.

Dù sao cũng đang ở bên ngoài, hôn bạn trai đến mức không thở nổi có thể sẽ bị đánh. Cận Lâm Côn thu tay lại, ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu: "Còn muốn gì nữa không?"

Vu Sanh chưa kịp phản ứng: "Cái gì?"

"Cái gì cũng được." Cận Lâm Côn đưa tay lên, lòng bàn tay áp vào sau gáy cậu, xoa nhẹ, "Ước đi, bạn nhỏ."

Vu Sanh ngẩn người, sau đó mới phản ứng kịp hắn đang nói đến chuyện gì.

Cận Lâm Côn cúi đầu, đôi mắt đen sau cặp kính cong lên dịu dàng, ánh mắt dừng trên người cậu, tràn đầy cưng chiều.

Ánh mắt dừng trên người ấm áp đến mức Vu Sanh bất giác thả lỏng theo, không nhịn được cong khóe môi: "Không cần đâu."

Cận Lâm Côn khựng lại, cúi đầu định nói gì đó, đã bị Vu Sanh nắm lấy tay.

"Đủ rồi." Vu Sanh nắm chặt tay hắn, tựa vào cổ hắn, mái tóc khẽ cọ vào.

Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay hắn, yên lặng một lúc, những ngón tay luồn qua kẽ tay, lại một lần nữa nắm chặt lấy nhau.

"Đủ rồi, không cần gì khác nữa." Vu Sanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Chỉ cần như vậy, có được không?"

Cận Lâm Côn ngẩn người trong giây lát, cụp mắt xuống, ngón tay cái khẽ chạm vào vành tai bạn nhỏ.



Hôn đến mức cậu nhũn người ra không đứng vững, chỉ có thể để mặc hắn ôm lấy, chẳng còn chút sức lực nào để suy nghĩ lung tung nữa.

Vu Sanh bị hắn ôm chặt trong lòng, loạng choạng bước theo hắn hai bước. Trông có vẻ hơi đau, nhưng cậu vẫn im lặng nhíu mày, khóe môi mím chặt đến tái nhợt.

Cận Lâm Côn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên cổ cậu: "Nghĩ như vậy bao lâu rồi?"

Cậu trai cứng đầu đến mức không chịu nổi, đến lúc này vẫn cúi đầu không nói, đầu ngón tay bấu chặt lấy áo hắn, khớp xương trắng bệch.

Vu Sanh nhắm mắt lại.

Cũng không phải lúc nào cũng nghĩ như vậy.

Bình thường cậu cũng không nghĩ đến, chỉ là lúc quá vui vẻ, quá hạnh phúc, thì nỗi bất an quen thuộc lại không báo trước đột nhiên ập đến.

Không phải cậu không tin tưởng, cũng không phải cậu không biết đủ, chỉ là đôi khi trong giấc mơ nửa đêm, cậu sẽ mơ thấy mọi thứ đột ngột biến mất không rõ lý do, chỉ còn lại một mình cậu.

"Không có."

Vu Sanh cứng đờ người, khẽ hắng giọng, "Không có, coi như tôi chưa hỏi gì cả, về nhà thôi--"

Cận Lâm Côn cúi đầu hôn xuống.

Cơ thể thiếu niên trong vòng tay hắn khẽ run lên.

"Ban đầu định để dành làm quà sinh nhật cho cậu, ai bảo cậu nóng vội."

Cận Lâm Côn áp môi mình lên môi cậu, hơi thở nhẹ nhàng: "Giờ phải làm sao? Đã cho cậu rồi, giờ chuẩn bị quà khác cũng không kịp nữa. Đến lúc đó sinh nhật cậu, bạn nhỏ nhà mình đã trưởng thành, tôi lại không có quà tặng..."

Giọng hắn hơi khàn, ngữ khí không hề có chút trách móc nào, dịu dàng như đang thì thầm những lời yêu thương.

Vu Sanh bị hắn nhét thứ gì đó vào tay, ngẩn người cúi đầu nhìn, mở to mắt.

Là một chiếc chìa khóa được hơi ấm lòng bàn tay hắn hun nóng.

"Nhà chúng ta trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không chuyển đi đâu... ổ khóa cũng không thay."

Cận Lâm Côn cúi đầu nhìn cậu: "Nếu tôi chạy mất, cậu cứ việc đến mở cửa nhà tôi, phá cửa phòng tôi, ném tôi ra ngoài cửa sổ."

Vu Sanh nhìn chìa khóa, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nghe thấy giọng mình vang lên: "... Tôi phá cửa phòng cậu làm gì."

"Nói bừa thôi, dù sao tôi cũng không chạy đi đâu."

Cận Lâm Côn hôn lên mắt cậu: “Tôi biết, không sao, đừng sợ."

"Không có gì phải sợ nữa."

Hắn ôm cậu vào lòng, cúi đầu dịu dàng hôn lên đuôi mắt cậu, hôn đi giọt nước mắt mặn chát kia, vòng tay qua lưng cậu vỗ về: "Tôi luôn ở đây, đừng sợ nữa."

...

Việc tìm một món quà sinh nhật khác đã trở thành vấn đề nan giải nhất đối với Cận Lâm Côn và những người bạn trại hè vô tội khác trong những ngày tiếp theo.

"Anh Sanh thích gì nhỉ... học tập à?"

Sầm Thụy ngậm bút, lẩm bẩm suy tư: "Hay là tặng một bộ quà "Ngũ Tam" nhỉ? Loại hộp quà tặng phiên bản bìa cứng ấy, hôm trước tôi đi ngang qua hiệu sách có nhìn thấy, đẹp mê hồn…”

"Bên kia kìa." Hạ Tuấn Hoa ngồi trên ghế sofa, chỉ chỉ chiếc hộp giấy đựng trái cây ở góc phòng khách, "Hộp giấy đẹp mê hồn ở kia kìa, cậu đi hỏi anh Sanh xem, động tác nhanh một chút nói không chừng còn xin được hai cái chưa viết gì."

Hai người ở bên nhau, một người học Xã hội một người Tự nhiên nên chẳng lo mua trùng lặp, thấy sách bài tập nào hay ho cũng tiện tay mua cho đối phương một cuốn, gần như mua hết toàn bộ sách bài tập và đề thi thử nào có trên thị trường.

Việc học hành hoàn toàn không giúp ích được gì trong vấn đề này, trọng tâm chỉ có thể chuyển sang lĩnh vực khác.

"Ví dụ như game."

Đinh Tranh Giảo cố gắng mở rộng tư duy: "Gần đây anh Sanh đang chơi game gì nhỉ? Võ Lâm Truyền Kỳ? PUBG?"

Cận Lâm Côn: "Candy Crush Saga."

Đinh Tranh Giảo: "..."

Vẫn chưa thoát khỏi cái bóng bị tụt hạng xuống Kim Cương III, gần đây Vu Sanh không chơi game nữa, trước đó có nhìn thấy trò chơi nhạt nhẽo này trên điện thoại Cận Lâm Côn, liền tiện tay chơi thử một lúc.

Sau đó không ngờ rằng Cận Lâm Côn đến cả trò chơi nhạt nhẽo này cũng chơi giỏi hơn cậu mười mấy màn, còn thi đấu hàng tuần thì lọt top 100.

"Vậy nên đây là lý do thực sự khiến anh Sanh nửa đêm gõ cửa phòng tôi, nhờ tôi tặng bình năng lượng để mở khóa màn mới sao."

Lương Nhất Phàm không nhịn được cảm thán: "Tôi cảm thấy xấu hổ với thành tích hơn một nghìn hai trăm màn của mình."

Sầm Thụy đẩy gọng kính: "Tôi cảm thấy xấu hổ với thành tích hơn hai nghìn ba trăm màn của mình..."

"Thôi thôi thôi, lát nữa anh Sanh về rồi, mau nói chuyện chính đi."

Bọn họ cái gì cũng có thể mang ra so sánh với nhau, Đinh Tranh Giảo không nhịn được thúc giục một câu, kéo chủ đề trở lại: "Còn lựa chọn nào khác không? Đĩa than? Người chơi piano thích gì nhỉ, nghĩ tiếp đi..."

Bây giờ mua đồ còn phải tính thời gian giao hàng, chưa chắc đã kịp, cũng chưa chắc đã phù hợp.

Mọi người cùng nhau động não, vắt óc suy nghĩ cả buổi, mãi cho đến khi Vu Sanh đi học về, vẫn chưa nghĩ ra được món quà nào ưng ý.

Còn phải cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt Vu Sanh: "Anh Sanh, cậu xem đường conic này đẹp không này." "Anh Sanh, cậu xem cái từ này, nó vừa to vừa dài." "Anh Sanh, cậu xem, chúng tôi vừa mới thảo luận về đề hóa này..."

Hạ Tuấn Hoa đang định giảng giải cho anh Sanh nghe một bài hóa thì bị cả đám hợp sức ném ra ban công, yên tĩnh suy nghĩ hai mươi phút.



Thực ra Vu Sanh biết rõ đám người này đang bận rộn làm gì.

Một đám học sinh giỏi ngay cả trong quán bar cũng có thể tranh thủ học bài, đột nhiên lại không màng đến thời gian ôn tập quý báu như vậy, rủ nhau chạy đến thành phố A chơi, còn năn nỉ ỉ ôi nhất định phải ở lại nhà cậu.

Hết thăm dò hỏi cậu thích màu gì, lại đến dò hỏi cậu có thích ăn kem tươi hay không. Rõ ràng là cả đám đều không học hành gì cả, vừa nhìn thấy cậu đến gần là cuống quýt giở sách vở ra: "Tôi thấy bài hình giải tích này..."

Sách còn cầm ngược nữa.

Nếu còn không đoán ra được, Vu Sanh cảm thấy mình nên quay lại tiệm kính, mua thêm một cặp kính nữa đeo vào.

"Cứ coi như không biết đi." Cận Lâm Côn vòng tay qua vai cậu, ghé sát tai cậu nói nhỏ, "Bọn họ đắc ý lắm đấy, cứ tưởng là giấu được cậu đến tận bây giờ, nhất định phải cho cậu một bất ngờ lớn."

Khóe môi Vu Sanh khẽ nhếch lên: "Vốn dĩ đã rất bất ngờ rồi."

Đã lâu lắm rồi nhà cậu mới náo nhiệt như vậy, đột nhiên có nhiều người đến thế, như thể lấp đầy mọi ngóc ngách.

Cận Lâm Côn nhìn ra ngoài, xác nhận mấy người kia vẫn đang hăng say hiến kế, hạ giọng nhắc nhở cậu: "Cẩn thận một chút, không phải là như thể đâu."

Mấy người này thực sự đã nhét đầy mọi ngóc ngách trong nhà cậu rồi.

Cận Lâm Côn phối hợp với bọn họ dụ Vu Sanh ra ngoài, lúc quay về thì vừa hay bắt gặp cảnh tượng bọn họ giấu pháo giấy, dây ruy băng, rắn lò xo, bí ngô phát sáng vừa hát vừa nhảy khắp nơi, nhìn thôi cũng giật mình.

Khổng Gia Hoà còn chưa kịp giấu xong, nghe thấy tiếng cửa mở vội vàng nhét vội xấp tài liệu photo dày cộp vào tủ quần áo, ước chừng nếu mở cửa ra thì ít nhất cũng rơi vãi một nửa.

Vu Sanh day day trán: "... Cậu khai hết rồi còn gì, còn bất ngờ chỗ nào nữa?"

"Nếu tôi không khai, bạn nhỏ nhà chúng ta có tha cho tôi không? Không đời nào."

Cận Lâm Côn đã tìm ra bí quyết, vô cùng tự tin: "Nhưng nếu tôi khai, bạn nhỏ sẽ hôn tôi."

Vu Sanh: "..."

Ở một góc bếp khuất tầm nhìn của đám học sinh giỏi, anhbSanh nhà bọn họ đỏ bừng tai, kéo Côn thần đang xắn tay áo vào phụ giúp vào chỗ trồng hành, bực bội hôn chụt lên trán hắn một cái.

Kỳ nghỉ ngắn ngủi trôi qua trong nháy mắt.

Sau khi xác nhận mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo, đám học sinh giỏi lại trở về guồng quay học tập bình thường, cùng nhau giải hết đống bài tập Khổng Gia Hoà mang đến dưới sự hướng dẫn của hai vị thiên tài.

Tối ngày mùng 6, tất cả học sinh lớp 7 đều bất ngờ nhận được tin nhắn của lão Hạ.

Lễ trưởng thành của mỗi trường đều có những nét đặc trưng riêng, trường số 3 thường thông báo chung, nhưng thời gian và hình thức tổ chức cụ thể thì do mỗi lớp tự quyết định.

Nhà trường cấp kinh phí cho các lớp, kể cả tổ chức đi dã ngoại cũng đủ. Hầu hết các lớp đều đã tổ chức xong, chỉ còn lớp họ đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, lớp trưởng còn tưởng lão Hạ quên mất, nên đã nhắc nhở nhiều lần bằng nhiều cách khác nhau.

Mẹ Đoạn Lỗi đang nấu ăn, nghe thấy tiếng con trai mở cửa, liền cầm cái xẻng xào rau đuổi theo: "Lại đi chơi game à? Bài tập làm xong chưa?"

"Xong rồi ạ, tối nào anh Sanh cũng kèm bài cho tụi con mà!"

Đoạn Lỗi lắc lắc đèn pin, khoác áo định chuồn ra ngoài: "Thầy giáo bảo tụi con tìm một nơi nào đó có thể nhìn thấy sao, con phải đi tìm đã..."

Cách nghĩ của lão Hạ luôn khác người thường.

Lễ trưởng thành của những lớp khác thường được tổ chức ở quảng trường, bảo tàng, còn những lớp nào lười biếng hơn thì tổ chức họp lớp, đọc lời thề, tuyên bố quyết tâm, rồi lấy hết kinh phí mua sách bài tập.

Chỉ có lớp 7 là vào nửa đêm, yêu cầu tất cả mọi người bật video call, tìm một nơi có thể nhìn thấy sao để trò chuyện.

"Chúng ta cùng ở dưới một bầu trời sao, đây cũng là một kiểu hội ngộ khác biệt. Có lẽ trong tương lai không xa, chúng ta sẽ phải chia tay nhau, mỗi người một con đường, nhưng chỉ cần các em ngẩng đầu, nhìn thấy cùng một bầu trời sao, các em sẽ biết rằng thực ra chẳng ai đi xa cả..."

Lão Hạ ngồi trên ban công, nhấp một ngụm trà: "Rồi rồi, lũ nhóc ranh đừng spam nữa, thầy thấy rồi. Ngày mai đến lớp nộp hóa đơn mạng để nhận lại tiền."

Nhóm chat lớp 7 lập tức im bặt.

"Có bạn hỏi thầy tại sao lại chọn ngày hôm nay - lý do rất đơn giản, bởi vì hôm nay vừa có thể cho các em được thanh tẩy tâm hồn, vừa có thể tiện thể nhắc nhở các em xem bài tập đã làm xong chưa."

Lão Hạ cười tủm tỉm bưng cốc trà lên, tiếp tục nói trong tiếng kêu than ai oán của đám học trò: "Hơn nữa thầy xem thiên văn, thấy ngày mai là một ngày đẹp trời..."

Lão Hạ rất hay lấy lý do "ngày mai là một ngày đẹp trời" để cho kiểm tra bài bất chợt, cả lớp 7 lập tức cảnh giác, nín thở chờ đợi, nhưng ông thầy trong video chỉ nhấp một ngụm trà, mỉm cười hiền hậu: "Thầy chúc các em trưởng thành vui vẻ."

"Có lẽ bây giờ nói điều này còn quá sớm, các em vẫn chưa thể nhận thức được việc trưởng thành có ý nghĩa gì.”

Giọng lão Hạ trở nên nghiêm túc, chậm rãi: "Trưởng thành, có nghĩa là các em đã có thể bắt đầu theo đuổi ước mơ, hiện thực hóa kỳ vọng, bắt đầu tự chịu trách nhiệm cho bản thân."

"Từ giờ phút này, các em đã dung hòa với chính mình, chấp nhận mọi niềm vui và nỗi buồn, những con đường bằng phẳng hay gập ghềnh trong cuộc sống."

"Các em đã có nhân cách và ý thức độc lập, có quyền lựa chọn tha thứ hay không tha thứ, ghi nhớ hay không ghi nhớ. Có quyền biến vết thương thành bia đá ghi dấu bước chân tiến về phía trước, cũng có quyền xóa bỏ nó, để nó chìm vào quên lãng."

"Từ giờ phút này, cuộc đời là của chính các em."

"Các em có quyền nỗ lực, có quyền cố chấp, có quyền theo đuổi ước mơ, có quyền đâm đầu vào hiện thực cho đến khi đầu rơi máu chảy."

"Nhưng cũng phải nhớ kỹ, từ giờ phút này, chỉ có bản thân các em mới có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình."

Chẳng có ai tắt video, nhưng màn hình bỗng chốc im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ.

Lão Hạ ngừng một lát, rồi lại bổ sung thêm một câu: "Tuy rằng từ giờ phút này về lý thuyết các em đã không còn yêu sớm nữa. Nhưng dù sao vẫn đang trong giai đoạn học cấp ba, nên cẩn thận một chút, nếu bị bắt thì cứ nói là đang dạy kèm..."

Cả lớp: "..."

Ủy viên thể dục không nhịn được lên tiếng: "Thầy Hạ, không khí đang tốt đẹp như vậy, thầy mà nói thêm câu nữa là tụi em khóc đấy."

"Không sao, không sao." Lão Hạ cười ha hả xua tay, "Dù sao em cũng chưa có đối tượng, cứ nghe theo mọi người là được rồi."

Ủy viên thể dục: "..."

Lớp phó lao động khẽ giơ tay: "Báo cáo, ủy viên thể dục khóc rồi."

Cả đám cười ồ lên không chút thương tiếc, lão Hạ cũng cười theo, nhìn kỹ màn hình của từng người, rồi khẽ vẫy tay: "Thôi, các em. Những lời thầy muốn nói cũng không nhiều. Năm sau, cũng không mong muốn gặp lại ai trong số các em ở đây nữa."

Lão Hạ đẩy gọng kính: "Thầy chỉ mong từng đứa các em đeo cặp sách lên, ung dung bước ra khỏi cánh cổng trường, bước vào ngôi trường đại học mơ ước, hoặc một tương lai nào đó mà các em nhất định phải thực hiện."

"Trước khi điều đó xảy ra." Lão Hạ giơ điện thoại lên bầu trời đêm, chỉ còn nghe thấy giọng nói của ông: "Hãy ghi nhớ những ngôi sao của mình."

Vu Sanh ngồi trên ban công, nhìn vào điện thoại.

Từng người một giơ điện thoại lên, màn hình video call ghép thành một bầu trời đêm.

Camera điện thoại không thể bắt được nhiều ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy những ngôi sao sáng nhất, xuyên qua màn đêm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

"Trưởng thành vui vẻ."

Lão Hạ mỉm cười, lời chúc phúc ấm áp dành cho cậu học trò nhất quyết không chịu tiết lộ ngày sinh của mình: "Tương lai rộng mở, tiền đồ xán lạn.”