Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 136: Dáng hình của hạnh phúc




Edit: Lune

Trên sân bóng râm mát, tiếng bóng rổ va chạm với mặt sân vang vọng thi thoảng xen lẫn tiếng trò chuyện cười đùa.

Thỉnh thoảng lại có người dân trong khu nhà đi ngang qua dừng lại, nhìn những thanh thiếu niên đang nhễ nhại mồ hôi trên sân bóng. Một cú ném ba điểm được tung ra, xoáy nửa vòng trên vành rổ rồi lọt lướt, thanh niên đang hồi hộp dõi theo quả bóng lập tức reo hò: "Vào rồi!"

Người đàn ông bên cạnh đi lên phía trước vài bước, nhặt bóng lên rồi tiếp lời: "Ném đẹp lắm."

Đây là cú ném ba điểm do chính tay Quý Đồng tự ném vào đó nha.

Trên sân còn có nhóm thiếu niên từ mười một mười hai cho đến mười bảy tuổi, thấy vậy cũng vỗ tay cổ vũ cực kỳ nhiệt tình.

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, Quý Đồng giơ tay lau mồ hôi trên trán, mỉm cười rồi vươn tay về phía Bùi Thanh Nguyên: "Em muốn ném thêm một lần nữa."

Quả bóng rơi vào vòng tay cậu với lực vừa phải.

Mỗi cuối tuần rảnh rỗi, Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên lại đến sân bóng rổ trong khu nhà chơi bóng, chơi nhiều lần nên cũng dần quen thân với các thiếu niên cũng thích chơi bóng rổ ở đây, thường xuyên chơi cùng nhau.

Bùi Thanh Nguyên từng thi đấu cho giải bóng rổ trung học toàn quốc. Mặc dù sau này không mấy khi chơi nữa nhưng kỹ thuật của hắn vẫn trội hơn hẳn người bình thường, khiến cho lũ trẻ trong khu nhà sùng bái vô cùng.

So với những người cùng lứa thì Quý Đồng tiếp xúc với môn thể thao này không lâu, cũng không có mấy năng khiếu, nhưng bù lại cậu rất chịu khó, hơn nữa thầy giáo cũng vô cùng tận tâm kiên nhẫn nên bây giờ cậu đã đạt đến trình độ trung bình, có thể chơi cùng đám trẻ giàu năng lượng kia.

Mỗi lần chơi bóng rổ trên sân cho đến khi quần áo ướt đẫm mồ hôi, Bùi Thanh Nguyên lại thầm nghĩ mình đã chọn được một khu nhà tuyệt vời.

Vào năm tốt nghiệp đại học, bọn họ quyết định mua một căn nhà cho riêng mình, Quý Đồng không có nhiều yêu cầu, chỉ nói rằng muốn ở gần công ty để không phải dậy sớm đi làm.

Công ty Hai Cái Cây vào thời điểm đó đã cực kỳ nổi tiếng, Bùi Thanh Nguyên thường xuyên xuất hiện trên các loại tạp chí, báo chí với tư cách là doanh nhân trẻ thành đạt. Nghe nói bọn họ muốn mua nhà, các đồng nghiệp kiêm bạn bè của hai người lập tức hào hứng đề xuất một loạt tên biệt thự sang trọng, phấn khích hơn cả lúc bản thân mua nhà.

Ai cũng nghĩ bọn họ nên mua biệt thự, dinh thự,... càng đắt tiền càng thể hiện được địa vị.

Nhưng Bùi Thanh Nguyên đã lớn lên trong khu biệt thự sang trọng, nơi hàng xóm láng giềng cách rất xa nhau từ nhỏ. Trong thế giới ấy, thời gian của mọi người rất quý báu, không ai muốn lãng phí vào những việc vô giá trị, sự thân thiết gắn bó giữa hàng xóm với nhau thường báo hiệu cho một sự trao đổi nào đó về tài nguyên và quan hệ.

Còn Quý Đồng lại là một người đến cả bà hàng xóm đi vứt rác tình cờ gặp được cũng có thể bị kéo lên nhà mời ăn bánh.

Vì thế, cuối cùng Bùi Thanh Nguyên quyết định mua nhà ở khu nhà cấp trung có môi trường đẹp, mang đậm hơi thở cuộc sống. Khu nhà này không khác nhiều so với nơi hắn từng thuê nhiều năm trước, chỉ khác là gần công ty hơn.

Những căn nhà cao tầng trong khu này to hơn nhà phổ thông nhiều, tính riêng tư cũng tốt, còn có cả sân sau lẫn vườn hoa.

Quý Đồng có thể ra vườn chăm sóc hoa cỏ trong những ngày trời đẹp, cũng có thể thoải mái chơi piano trong phòng khách rộng rãi, hoặc có thể dắt chó con đi dạo vào buổi tối, trò chuyện về thời tiết ngày mai với những người hàng xóm vô tình gặp được.

Mèo Hoa Hoa sau khi trải nghiệm biến thành chó được dắt đi dạo thì dần dần nghiện cảm giác đó. Mỗi khi không muốn làm mèo, nó lại chạy tới dụi ống quần của Quý Đồng, đôi mắt xanh biếc ánh lên sự mong chờ dè dặt.

Trong làn gió buổi tối, Bùi Thanh Nguyên nắm tay Quý Đồng bước ra khỏi cổng nhà. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, bọn họ sánh vai bên nhau, bước qua từng tán cây rợp bóng, nghiêm túc thảo luận về món ăn nào trên bàn tối nay ngon nhất.

Chú chó con ở đầu dây còn lại vẫn hệt như một con thú nhồi bông đáng yêu, tung tăng nhảy nhót trên con đường lát đá. Mỗi người đi ngang qua đều không nhịn được mà nhìn nó.

Hạnh phúc đã có dáng hình cụ thể.

Cú ném ba điểm thứ hai nhẹ nhàng lọt rổ, lần này thậm chí còn không chạm vào vành rổ.

Nụ cười trên môi Quý Đồng càng rạng rỡ hơn. Cậu học theo những học sinh trung học mình từng thấy, đắc ý quay người lại rồi va vai với Bùi Thanh Nguyên.

Đám con trai xung quanh cũng đồng thanh reo lên: "Anh Quý đỉnh quá!"

Quý Đồng rất thích được khen, cậu nghe mà như nở hoa trong lòng: "Tí nữa anh mời các em ăn kem."

Chơi mệt rồi, bọn họ ngồi xuống bên cạnh sân bóng nghỉ ngơi, tiện thể nghe đám choai choai này trò chuyện về bài tập chưa làm xong cùng những bài hát mới nổi, hương vị thanh xuân thoáng cái đã ùa về.

Mùa Xuân rực rỡ, cuối tuần nhàn nhã.

Bên cạnh sân bóng rổ có những thiếu niên hoạt bát, và cũng có cậu bé trầm lặng.

Bên cạnh hàng rào thép gai phủ đầy dây thường xuân, một cậu bé khoảng mười tuổi đang ngồi đó nhìn bọn họ với ánh mắt đầy ước ao, thỉnh thoảng lại đẩy chiếc kính đang gác trên sống mũi.

Đây là lần thứ ba Quý Đồng trông thấy nó, cậu lại gần, thì thầm vào tai Bùi Thanh Nguyên: "Anh không thấy giống thật à?"

"..." Bùi Thanh Nguyên muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định chiều theo cậu: "Giống."

Mỗi lần nhìn thấy học sinh Tiểu học có làn da ngăm đen, tóc húi cua, còn đeo kính cận, là Quý Đồng lại thấy giống Phương Hạo.

Đối với điều này, Phương Hạo tự nhận xét: Em đẹp trai thế này cơ mà! Giống chỗ nào!!?

Nghe thấy Bùi Thanh Nguyên tán đồng, Quý Đồng gật đầu, còn tiện thể nói thêm: "Nhưng cậu bé kia không đen như Tiểu Hạo."

Bùi Thanh Nguyên không khỏi nghĩ thầm, may mà Phương Hạo không nghe thấy câu này.

Lúc Quý Đồng đến siêu thị mini bên cạnh sân bóng mua kem còn cố ý mua thêm một cái cho học sinh Tiểu học có làn da trắng hơn Tiểu Hạo kia.

"Em tên gì vậy?" Quý Đồng ngồi xổm xuống, vạch miệng túi rộng ra cho cậu nhóc tự chọn: "Nếu em muốn chơi bóng rổ thì có thể chơi cùng bọn anh nè."

Cậu bé ngạc nhiên, lắp bắp nói: "Em, em là Phương Bình Bình, mẹ em không, không cho em chơi bóng rổ, sẽ làm, làm bẩn quần áo..."

Mới đầu Quý Đồng tưởng là cậu bé hồi hộp vì nói chuyện với người lạ, nhưng nói thêm vài câu mới biết là câu nào cậu bé cũng nói như vậy.

Cho nên cậu không biết rốt cuộc bạn nhỏ này tên là Phương Bình hay Phương Bình Bình.

Quý Đồng cảm thấy Phương Bình Bình nghe đáng yêu hơn.

Khéo ghê, cậu nhóc với Phương Hạo cùng là họ Phương.

Tính cách Phương Bình Bình hướng nội, Quý Đồng dứt khoát lấy cây kem mà mình thấy ngon nhất nhét vào tay cậu nhóc, hơn nữa còn tự giới thiệu: "Em ăn kem đi, anh ở căn nhà ngoài cùng bên phải kia, cuối tuần muốn chơi bóng rổ thì gọi anh nhé."

Cậu càng cảm thấy cậu nhóc ngồi lẻ loi trong góc này giống Phương Hạo.

Phương Bình Bình gật đầu liên tục như gà con mổ thóc, cậu nhóc cầm cây kem, lắp bắp nói cảm ơn.

"Nhà em là, là nhà thứ hai bên trái."

Những khi ngồi bên bàn học cạnh cửa sổ, cậu bé thường xuyên trông thấy hai anh trai này đi qua, một trong hai anh lúc nào cũng cười.

Hai người họ trông rất giống người tốt.

Phương Bình Bình ăn cây kem ngọt ngào, vui vẻ nghĩ vậy.

Cuối tuần tiếp theo, Phương Bình Bình làm xong bài tập rồi chơi một mình trong khu nhà, đi tới đi lui một lúc lại đến sân bóng rổ.

Nhóm anh trai quen thuộc đang chơi bóng trên sân, trận đấu diễn ra hết sức gay cấn. Phương Bình Bình rón rén ngồi xuống trong góc, chăm chú theo dõi.

Trận đấu kết thúc, mọi người lau mồ hôi thở hổn hển, hào hứng bàn tán về trận chung kết giải bóng rổ nam toàn quốc sắp diễn ra.

Quý Đồng trông thấy cậu nhóc, lập tức xách ba lô lên đi về phía đó.

Cậu lấy một bộ trang phục bóng rổ của trẻ con mới tinh ra, lắc trước mặt Phương Bình Bình: "Mặc bộ này vào chơi bóng thì sẽ không bị bẩn quần áo nữa, cũng sẽ không bị mẹ nói đâu."

Phương Bình Bình sững sờ nhìn cậu, gần như không dám tin vào hai mắt mình.

Quý Đồng xoa đầu cậu nhóc: "Anh có một người bạn trạc tuổi em, bộ quần áo này là quà của em ấy."

Quý Đồng nói thật.

Lần trước về cậu đã nói với Phương Hạo rằng mình gặp một cậu nhóc trông giống với cậu ta, thậm chí cả họ cũng giống.

Phương Hạo quen với mấy lời như thế của Quý Đồng từ lâu rồi, mới đầu chẳng thèm ngó tới, còn nói cái tên trẻ con Phương Bình Bình kia sao mà đẹp trai bằng Phương Hạo được.

Sau lại nghe Quý Đồng nói rằng Phương Bình Bình lúc nào cũng ngồi một mình bên cạnh sân bóng, cậu ta mới không nhịn được mà hỏi: "Tại sao?"

Quý Đồng nói: "Không biết, anh không hỏi, em ấy chỉ nói là mẹ em ấy không cho chơi bóng rổ, sợ làm bẩn quần áo thôi."

Thực ra tuổi thơ cô độc thường không thoát khỏi vài nguyên nhân.

Bố mẹ không tốt, bạn bè cùng trang lứa không tốt, sự cô lập và bắt nạt kéo theo.

Thế là Phương Hạo chuyển cho Quý Đồng một điểm tiền hệ thống, còn ra vẻ nói là mình trượt tay, mà chuyển thì cũng chuyển rồi, bảo mua một bộ trang phục bóng rổ cho Phương Bình Bình đi, đỡ cho mẹ cậu nhóc lấy cớ sợ quần áo bẩn không cho chơi.

Đối với cái nết nói một đằng nghĩ một nẻo vẫn như trước của học sinh Tiểu học, Quý Đồng chỉ biết dở cười dở khóc.

Nhưng cậu vẫn làm theo.

Phương Bình Bình mừng rỡ, không ngừng nói cảm ơn rồi thay bộ quần áo bóng rổ vào, Bùi Thanh Nguyên hướng dẫn động tác cơ bản cho cậu nhóc, mấy thiếu niên khác cũng nhiệt tình biểu diễn động tác cho cậu nhóc xem.

Quý Đồng chuyển sang camera trước, lấy mọi người làm bối cảnh rồi tự chụp một bức, cậu cười híp mắt rồi giơ tay tạo hình chữ V.

Cậu gửi bức ảnh vào nhóm hệ thống, chia sẻ như mọi khi.

[Âm Âm: Đẹp nha *like*]

[Anh Hạo: Trang phục bóng rổ trông cũng được *like*]

[Anh Hạo: Nhưng nếu phải nói thì trông cậu ta có giống em đâu, em đẹp trai hơn nhiều!]

[Anh Hạo: Đừng có thấy da ngăm đen với đeo kính là kêu giống em nữa!!]

[Âm Âm: Đúng thế, cậu bé này rõ ràng không đen như Tiểu Hạo của chúng ta mà.]

[Anh Hạo: !!!???]

Quý Đồng cười đến nỗi không dừng được.

Cậu lén lút gửi đoạn chat này cho Bùi Thanh Nguyên. Bùi Thanh Nguyên vốn đang nghiêm túc hướng dẫn đám trẻ con chơi bóng cũng không nhịn được mà bật cười.

Chơi bóng được một lúc, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi nói chuyện. Hôm nay Phương Bình Bình vui vẻ khác hẳn mọi khi cũng thử tham gia vào.

Trong nhóm anh trai ít khi tiếp xúc này, không ai tỏ ra coi thường với điệu bộ nói lắp của cậu nhóc cả.

"Anh Bùi, anh Quý, các anh có đi xem trận chung kết không?"

Nhóm thiếu niên biết hai người đều là những người thành đạt, có thể tự do chi phối cuộc sống của mình, cũng đủ khả năng mua được vé xem trận chung kết.

Quý Đồng gật đầu: "Đi chứ."

Chỉ còn vài ngày nữa là trận chung kết của giải vô địch bóng rổ nam toàn quốc - sự kiện thể thao thường niên sẽ chính thức khởi tranh.

Năm nay trận chung kết sẽ được tổ chức ngay tại thành phố này, thu hút sự quan tâm của tất cả những người yêu bóng rổ trong toàn thành phố.

"Hâm mộ thật, lúc đầu bố mẹ em cũng định dẫn em đi xem nhưng mà không mua được vé, thấy bảo vé hết sạch trong tích tắc luôn ấy."

"Các anh mua vé ạ? Hay được tặng thế? Em nghe nói có chỗ phát vé miễn phí."

"Hầy, bọn em chỉ có thể ngồi nhà xem phát trực tiếp trên tivi thôi..."

Nghe tiếng than ngắn thở dài của các thiếu niên ngồi xung quanh, Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên cùng liếc nhau, cảm thấy vẫn đừng nên nói thật thì tốt hơn.

Vé của bọn họ đúng là không phải mua, mà là tặng.

Là của một người rất đặc biệt tặng cho.

Phương Bình Bình cũng nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ: "Thích ghê, có thể xem, xem tận mắt."

Trận chung kết lần này có sự góp mặt của một cầu thủ ngôi sao mà cậu nhóc vô cùng hâm mộ, tiếc là không có cơ hội đến xem trực tiếp tại sân thi đấu.

Quý Đồng mỉm cười an ủi cậu nhóc: "Xem trên TV cũng được mà, có thể nhìn rõ hơn, còn có chiếu lại nữa."

Phương Bình Bình gật đầu: "Vâng! Em sẽ xem, xem cẩn thận."

Cậu cũng muốn trở thành ngôi sao bóng rổ như thế.

Ngày diễn ra trận chung kết, bố rủ bạn bè về nhà xem bóng. Phương Bình Bình hiếm khi tỏ ra bướng bỉnh, nằm lì bên cạnh họ, dù kéo thế nào cũng không chịu đi. Mẹ không biết làm thế nào, đành chiều theo ý con trai.

Nhóm đàn ông trung niên vừa uống bia vừa nhâm nhi đồ nhậu, làm đang ban ngày mà có cảm giác như thể ban đêm vậy.

Còn Phương Bình Bình thì ngồi tít trong góc ghế sô pha, nhìn chăm chú vào màn hình TV không chớp mắt.

Học sinh Tiểu học Phương Bình Bình vẫn chưa hiểu những từ ngữ chuyên môn như "phong cách thi đấu", "cảm giác bóng", "kỹ thuật"... Cậu nhóc chỉ biết rằng trận cầu gay cấn khiến tim mình đập thình thịch.

Đội bóng yêu thích của cậu nhóc đang tạm thời bị dẫn trước. Bố và các bạn của bố ở bên cạnh hăng hái bình luận, còn Phương Bình Bình thì lo lắng ôm chặt chiếc gối ôm.

Huấn luyện viên ra hiệu dừng, trong lúc thảo luận chiến thuật, camera quay cận cảnh cầu thủ ngôi sao nổi bật nhất đội. Khuôn mặt anh ta bình tĩnh, có vẻ như không bị ảnh hưởng bởi tỷ số đang bị dẫn trước.

Trong lúc huấn luyện viên đang nói chuyện, anh ta còn ngẩng đầu nhìn về phía nào đó trên khán đài, giơ nắm đấm lên vẫy vẫy như đang chào hỏi ai đó.

Camera cũng quay theo, hình ảnh trên khán đài chỉ lia thoáng qua nhưng Phương Bình Bình vẫn nhận ra được.

Hai mắt cậu nhóc trợn to, không khỏi kêu lên: "Anh Quý Đồng!!"

Còn có anh Bùi Thanh Nguyên!

Họ ngồi ở ngay hàng ghế đầu!

Nhóm đàn ông trung niên nghe mà giật mình: "Sao đấy?"

Phương Bình Bình phấn khích đến nỗi nói năng lộn xộn: "Là, là người con quen, các anh ấy đang ở, ở trên TV! Con vừa nhìn thấy-- "

Cậu nhóc nói chuyện vốn đã tốn sức, giờ nghe càng khó hiểu hơn.

Bố Phương biết cầu thủ trong khung hình ban nãy là người cậu hâm mộ nhất, nên cứ tưởng cậu đang nói về cầu thủ đó, ông cười xua tay: "Ừ ừ, bố biết con hâm mộ cậu ấy mà."

Cầu thủ mà Phương Bình Bình thích nhất là Phó Thành Trạch.

Vào độ tuổi 17 18, khi mà những tân binh bóng rổ đã bắt đầu tỏa sáng thì Phó Thành Trạch vẫn miệt mài cống hiến cho đội bóng trường trung học bình thường của mình. Mãi đến năm lớp 12, đội bóng trường bất ngờ nổi tiếng, màn trình diễn xuất sắc tại giải vô địch cấp tỉnh đã thu hút được sự chú ý của nhiều tuyển trạch viên* các câu lạc bộ.

*Scout: người chiêu mộ các vận động viên tiềm năng

Phó Thành Trạch gia nhập vào một câu lạc bộ được đánh giá không quá mạnh, trong hai ba năm ngắn ngủi, anh ta đã nhanh chóng trở thành trụ cột của đội. Sau đó dẫn dắt đội bóng này không ngừng tạo nên những kỳ tích, liên tục thăng hạng từ nhóm cuối bảng của giải đấu tiến một mạch vào trận trung kết.

Năm ngoái thua sát nút nên chỉ giành được vị trí á quân, năm nay anh ta thề phải giành được chức vô địch.

Phó Thành Trạch là người bản địa, vì thế trong sân thi đấu hiện giờ có rất nhiều người hô vang tên anh ta.

Phương Bình Bình kích động đến mức mặt đỏ bừng: "Không phải, là, là người con quen, quen anh ấy."

Chắc chắn vừa nãy Phó Thành Trạch đang chào nhóm anh Quý Đồng!

Cậu còn thấy anh Bùi Thanh Nguyên vẫy tay đáp lại!

Nhóm người lớn chỉ coi là trẻ con nói đùa, không cho là thật: "Ừ được rồi, con tập trung xem đi."

Phương Bình Bình không nói thêm gì nữa, cậu không muốn bỏ lỡ bất cứ giây nào trên TV.

Sau khi điều chỉnh lại chiến thuật, đội của Phó Thành Trạch dần thu hẹp khoảng cách về điểm số. Bọn họ vẫn giữ thái độ bình tĩnh và tự tin, trong khi đội của đối phương liên tục bị gỡ điểm lại dần trở nên nôn nóng.

Thế trận đảo chiều, tiếng reo hò quanh sân thi đấu vang dội như thủy triều, nét mặt của Phó Thành Trạch từ đầu đến cuối vẫn luôn tỉnh táo và kiên định.

Số lần bắt bóng bật bảng của anh ta nhiều nhất cả trận.

Chiến thắng đã được định đoạt.

Khi tiếng còi vang lên, bình luận viên phấn khích thông báo tỷ số chung cuộc, trong nhà thi đấu tràn ngập những dải băng rực rỡ, bầu không khí sôi động, các cầu thủ và huấn luyện viên của đội thắng cuộc ôm chầm lấy nhau.

Sau đó, Phó Thành Trạch đi về phía khán đài đang vang dội tiếng hò reo, giờ nắm tay lên lần nữa, chào hỏi những gương mặt quen thuộc nhất ở hàng ghế đầu tiên.

Bố mẹ của cậu ta, huấn luyện viên Từ của đội bóng rổ thời trung học của cậu ta, còn có những người đồng đội đã từng kề vai sát cánh, đổ mồ hôi trên sân bóng cùng cậu ta, và cả những người khóc, cười vì chiến thắng của cậu ta.

Khi trận đấu kết thúc, camera dừng quay, Phó Thành Trạch cuối cùng cũng có thể ôm chầm từng người bạn cũ của mình.

Mắt huấn luyện viên Từ đỏ hoe, tuy giờ Phó Thành Trạch đã cao hơn ông nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn cúi người xuống, đồng thời vẫn không quên khoe khoang với các đồng đội cũ: "Giờ tớ đã là nhà quán quân toàn quốc rồi đấy, siêu không?"

Mọi người ùa lên xoa đầu cậu ta, chỉ có Bùi Thanh Nguyên và bạn trai của hắn là không làm gì.

Trong trận chung kết này, Phó Thành Trạch đã mời tất cả những người quan trọng từng thúc đẩy mình bước lên con đường cầu thủ chuyên nghiệp, cùng cả gia đình của bọn họ nữa.

Nhưng cậu ta lờ mờ cảm thấy vẫn thiếu một người.

Có điều cậu ta nghĩ mãi vẫn không nhớ được là thiếu ai.

Buổi tiệc sau trận đấu, tất cả các cầu thủ cùng bạn bè và người thân của họ đã lấp đầy quán lẩu.

Trong mùi thơm cay nồng, Quý Đồng bất giác nhớ lại cái ngày cách đây năm sáu năm trước, lúc đó là sau khi Phó Thành Trạch nhận lời mời của tuyển trạch viên, háo hức mời mọi người đi ăn liên hoan.

Hôm đó, Phó Thành Trạch giơ lon cocacola lên thề rằng sẽ cố gắng vượt qua buổi thi tuyển chọn, nỗ lực để sau này mọi người có cơ hội thấy cậu ta thi đấu trên TV.

Cậu ta lần lượt cạn ly với mọi người, đến lượt Quý Đồng thì ngồi xổm xuống chạm cốc với cậu, nghiêm túc giao hẹn: "Nếu anh thực sự làm được, em nhớ phải đến xem anh thi đấu đó!"

Em bé Quý Đồng uống hết cocacola, nghiêm túc hứa hẹn: "Em sẽ cố gắng."

Thật lâu sau này, người trưởng thành Quý Đồng đã giữ đúng lời hứa.

Tuy Phó Thành Trạch đã không còn nhớ được cậu, tất cả thành viên trong đội bóng rổ trung học cũng không nhớ được.

Giữa bầu không khí náo nhiệt của bữa tiệc, Quý Đồng nói nhỏ với Bùi Thanh Nguyên: "Bây giờ chắc anh ta phải cao hơn 185 rồi, cao ghê."

Đúng là anh Cao có khác.

Khóe môi Bùi Thanh Nguyên hơi cong lên, gắp thịt với rau vừa nhúng chín cho vào bát cậu.

Trông thấy cảnh này, người bạn bên cạnh lắc đầu thở dài nói: "Lúc trước tớ không tưởng tượng được anh Bùi yêu vào sẽ thế nào, hôm nay cuối cùng cũng được thấy, hình như chẳng khác gì người bình thường."

Lập tức có người bật cười: "Chứ sao? Chẳng lẽ cậu nghĩ anh Bùi phải mọc thêm ba đầu sáu tay mới đúng à?"

"Không phải thế, nói sao nhỉ, chỉ là tớ cứ có cảm giác đã từng thấy cảnh này ở đâu rồi thì phải..."

Khác với vẻ lạnh lùng mọi khi, giờ Bùi Thanh Nguyên đang ân cần chăm sóc cho người luôn tươi cười rạng rỡ bên cạnh.

Phó Thành Trạch cũng có cảm nhận tương tự.

Đây là lần đầu tiên cậu ta chính thức gặp Quý Đồng, trước đây chỉ thấy ảnh trên trang cá nhân của Bùi Thanh Nguyên thôi, do bận tập luyện nên cũng không có dịp tụ tập với nhau, bởi vì cậu ta luôn muốn đạt được thành tích rồi mới gặp gỡ hội bạn cũ.

Rõ ràng cậu ta chưa từng gặp Quý Đồng, nhưng khi nhìn cậu chăm chú thưởng thức món ăn, bỗng có một cảm giác quen thuộc ùa về tâm trí Phó Thành Trạch.

Phó Thành Trạch ngẩn người hồi lâu, chẳng hiểu sao lại nói: "Hình như tớ từng ăn lẩu trong nhà thi đấu trường trung học nhưng không nhớ rõ lắm, anh Bùi có nhớ không?"

Bùi Thanh Nguyên gật đầu: "Nhớ."

Năm ấy, có một bạn nhỏ ngồi trên khán đài vừa ăn lẩu vừa cổ vũ nhiệt tình cho các thành viên đội bóng.

Hắn là người duy nhất nhớ được.

Phó Thành Trạch bồi hồi: "Lúc đó còn ít tuổi, ham chơi thật."

Quý Đồng ngồi bên cạnh Bùi Thanh Nguyên quay sang cười với cậu ta: "Bữa lẩu đó chắc hẳn ngon lắm."

Nụ cười rạng rỡ thuần khiết của cậu cũng cực kỳ quen thuộc.

Hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu trước mặt như lấp đầy những khoảng trống tiếc nuối trong lòng.

Dù bị hạn chế bởi quy tắc thế giới, nhưng giữa muôn vàn hương vị mỹ thực khó phân biệt, cậu ta vẫn luôn nhớ về tình bạn vượt qua ranh giới tuổi tác ấy.

Phó Thành Trạch không còn cảm thấy khuyết thiếu điều gì nữa. Thấy cốc của Quý Đồng đã cạn, cậu ta thuận tay đưa lon cocacola cho cậu như thể hai người đã quen biết nhau từ lâu: "Ừm, chắc chắn rất ngon."

Mọi người nhanh chóng trở nên thân thiết với Quý Đồng.

Ăn xong bữa cơm, danh xưng của cặp đôi này đã đổi từ "Bùi Thanh Nguyên và bạn trai Quý Đồng của cậu ấy" thành "Quý Đồng và bạn trai Bùi Thanh Nguyên của cậu ấy".

Lúc nói chuyện sau bữa ăn, Quý Đồng hỏi Phó Thành Trạch: "Có thể chụp chung kiểu ảnh không? Tớ muốn đăng lên trang cá nhân."

"Được chứ, đăng thoải mái."

Phó Thành Trạch vui vẻ đồng ý, đồng thời cũng nghĩ bụng, mình nghe thấy câu này ở đâu rồi ấy nhỉ.

Quý Đồng kéo Bùi Thanh Nguyên, người đang tỏ ra bất đắc dĩ vì đã biết rõ mọi chuyện qua để chụp selfie cùng nhau.

Hồi còn đi học, Phó Thành Trạch thường xuyên mua đủ thứ đồ ăn ngon cho Quý Đồng, sau đó chụp ảnh chung với cậu rồi đăng lên trang cá nhân, sau đó sẽ có rất nhiều cô gái bị sự đáng yêu của cậu đốn tim vào thả tim và bình luận cho cậu ta.

Thời thế đổi thay, giờ Phó Thành Trạch lại thành công cụ chạy bằng cơm.

Có điều, so với học sinh cấp ba xấu xa Phó Thành Trạch ngày xưa hay phải vắt óc nghĩ caption thì nội dung Quý Đồng đăng đơn giản và thẳng thắn hơn hẳn.

[Quý Đồng: Có thể nói wtf ⊙o⊙]

Trong danh sách bạn của cậu có không ít người vừa xem xong trận chung kết hết sức hấp dẫn chiều nay, vừa lướt New feeds đã thấy ảnh MVP toàn trận đang ăn lẩu hiện trên màn hình điện thoại của mình, quả nhiên bên dưới tràn ngập bình luận wtf.

[Âu Dương Vũ: Wtf?? Rào chắn giữa các chiều không gian bị phá vỡ rồi à... ]

[Hoàng Văn: Wtf! Tớ nhớ ra rồi! Có phải cùng đội bóng rổ trung học với anh Bùi không!]

[Tạ Dữ Trì: !!! Anh đã bảo vừa nãy không phải ảo giác rồi mà! Anh chắc chắn vừa thấy hai đứa trên TV!!]

[Kiều Vân Hạc: Wtf wtf wtf, xin chữ ký giùm anh với!!!]

Xem xong trận đấu, Phương Bình Bình phấn khích suốt cả ngày. Đến tối, khi lướt điện thoại thì thấy bài đăng này, cậu nhóc lại càng tin tưởng hơn vào những gì mình đã nhìn thấy vào chiều nay.

Anh Quý Đồng và anh Bùi Thanh Nguyên thực sự quen biết Phó Thành Trạch.

Cậu cách thần tượng của mình gần đến vậy.

Ngắm đi ngắm lại mấy bức ảnh tụ tập này, Phương Bình Bình vốn muốn nói rất nhiều điều, cậu nói chuyện hay bị lắp nhưng nhắn tin thì không.

Có điều sau một hồi suy nghĩ, cậu chỉ kìm nén cảm xúc rồi lặng lẽ thả tim thôi.

Chẳng bao lâu sau, Quý Đồng lại chủ động nhắn tin cho cậu nhóc.

[Anh Quý Đồng: Bình Bình, em muốn chữ ký của Phó Thành Trạch không?]

Phương Bình Bình sung sướng nhảy bật dậy khỏi ghế.

[Phương Bình Bình: Thật ạ? Anh ấy là cầu thủ yêu thích nhất của em!!]

Cậu nhóc gửi một loạt dấu chấm than tới.

[Anh Quý Đồng: Vậy thì hên ghê.]

[Anh Quý Đồng: Em có nhà không? Nếu có thì khoảng một tiếng sau anh sẽ bí mật gửi đến cửa sổ sau nhà em nha.]

[Anh Quý Đồng: Ngoài chữ ký ra còn có một lá thư người khác viết cho em nữa.]

Cậu nhóc lại gửi một đoạn tin nhắn cảm ơn chân thành thật dài.

Một tiếng sau, cậu nhóc đã nhận được món quà mà anh Quý Đồng gửi đến cửa sổ sau nhà.

Phương Bình Bình dõi theo bóng lưng hai anh trai đi đến căn nhà ở đầu bên kia, không ngừng vẫy tay chào họ, vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Quý Đồng đưa cho cậu nhóc một cái hộp vuông to đùng, cậu nhóc háo hức ôm nó chạy về phòng, cẩn thận mở ra.

Trong hộp là một quả bóng rổ mới tinh.

Phương Bình Bình chạy lạch bạch ra rửa tay, lau khô rồi mới dám lấy quả bóng rổ ra ngoài, nâng niu nó trong tay.

Trên quả bóng rổ có chữ ký của thần tượng Phó Thành Trạch, cùng một câu đề tặng ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh: Hẹn gặp trên sân bóng.

Phương Bình Bình cười khúc khích nhìn hồi lâu mới bình tĩnh lại được, sau đó ngó đầu nhìn vào trong hộp.

Dưới đáy hộp có một phong thư màu trắng.

Phương Bình Bình cũng cẩn thận mở phong thư ra, nhưng bên trong lại không phải giấy viết thư mà là một thứ có chất liệu rất đặc biệt, trên đó chỉ có một dòng chữ đơn giản.

[Phương Bình Bình, cậu hãy nỗ lực trưởng thành.]

Dòng chữ này không bay bướm, đẹp mắt như chữ ký trên quả bóng rổ. Đó là kiểu chữ mà bất cứ thầy cô giáo nào nhìn vào cũng sẽ phê bình là "cẩu thả, không ngay ngắn".

Hơn nữa nó được viết trên một loại chất liệu kỳ diệu lai giữa lụa với giấy, Phương Bình Bình chưa bao giờ nhìn thấy loại giấy này, dường như nó đến từ một thời đại khác.

Nhưng chẳng rõ vì sao Phương Bình Bình lại cực kỳ thích tờ giấy này, cũng thích cả lời dặn dò này nữa.

Nó có một sức hấp dẫn huyền bí.

Chắc hẳn là do một cậu bạn trạc tuổi với mình viết, là bạn đã nhờ anh Quý Đồng đưa cho cậu bộ trang phục bóng rổ.

Đây là ngày tuyệt vời nhất trong đời Phương Bình Bình.

Cậu nhóc ngắm nhìn quả bóng rổ một hồi lâu, rồi lại đọc đi đọc lại lá thư này, mãi cũng không thấy chán, thời gian trôi qua vừa nhanh lại vừa chậm.

Chẳng biết qua bao lâu, Phương Bình Bình ôm quả bóng rổ, cầm chặt tờ giấy mềm mại trong lòng bàn tay, ngủ thiếp trên giường.

Ánh trăng chiếu vào nụ cười mãn nguyện trên môi cậu nhóc.

Căn nhà có vẻ ngoài tương tự cũng đang chìm trong bầu không khí tĩnh lặng.

Ánh trăng cũng đang chiếu vào một căn phòng khác.

Chú mèo trắng muốt nhẹ nhàng nhảy qua chiếc đàn piano đen bóng, chui vào ổ nhỏ ấm áp của mình, cái mông có hình trái tim được chiếc chăn nhỏ che kín.

Trong phòng ngủ trên tầng, tiếng nói chuyện khẽ khàng phát ra dưới tấm chăn mỏng.

"Em hôm nay có giống ông già Nô-en không?"

Quý Đồng gối đầu lên vai người bên cạnh, hỏi với giọng nghiêm túc.

Tiếc là không có ống khói, nếu không cậu sẽ bảo Phương Bình Bình đến trước lò sưởi để nhận quà.

Bùi Thanh Nguyên cũng nghiêm túc trả lời: "Không giống lắm."

Mái tóc ngắn của Quý Đồng cọ qua cọ lại vào cổ hắn, mang lại cảm giác ngứa ngáy khó tả. Hắn sợ ngứa, muốn gạt tóc ra một tẹo, nào ngờ Quý Đồng càng cọ mạnh hơn.

Bùi Thanh Nguyên đành sửa lời: "Giống."

Lúc này Quý Đồng mới thôi nghịch: "Em cũng thấy vậy."

Sau đó cậu cuốn hết chăn rồi lăn sang cái gối của mình, nhắm mặt lại: "Ngủ ngon."

Bùi Thanh Nguyên quay đầu nhìn gò má mềm mại của cậu, khẽ nói: "Nhưng anh không có chăn đắp."

Quý Đồng nằm im, giả vờ ngủ.

Một lúc sau, trong mắt Bùi Thanh Nguyên hiện lên ý cười.

Hắn vươn cánh tay ra, kéo người nọ vào trong ngực mình.

Quý Đồng mở hé một mắt: "Làm gì đó."

Bùi Thanh Nguyên nói ngắn gọn: "Chăn."

Quý Đồng nhỏ giọng nói: "Có lạnh đâu."

"Nhưng thế này mới ấm." Hắn ôm chặt người thương vào trong ngực, thì thầm dỗ dành cậu: "Hôm nay em giống ông già Nô-en lắm."

Quý Đồng cuối cùng cũng hài lòng, chia nửa chăn cho hắn: "Bỏ em ra, em muốn gối."

Bùi Thanh Nguyên lại không buông tay.

Sự ấm áp mềm mại bao trùm lấy hai người, da thịt chạm vào nhau khiến người ta muốn chìm ngay vào mộng đẹp.

Quý Đồng dần quên chuyện cái gối, cậu rúc vào vòng tay quen thuộc, sắp sửa chìm vào giấc ngủ.

Bùi Thanh Nguyên thấy hàng mi rung rinh nhuộm đầy ánh trăng của cậu.

Hắn thích ôm cậu như thế này.

Ban đầu hắn nói Quý Đồng không giống ông già Nô-en lắm, không phải là vì muốn cố ý chọc tức cậu mà là phản ứng trong vô thức.

Bởi vì so với ông già Nô-en, đối với hắn, Quý Đồng giống như món quà quý giá được gửi đến bên cạnh hắn hơn.

Con người ta luôn muốn ôm chặt món quà quý giá vào trong ngực thật lâu, vì đó là vị trí gần với trái tim nhất.

Trái tim của Bùi Thanh Nguyên hôn lấy ánh trăng đang gần kề. Ánh trăng yên bình chìm vào giấc ngủ, đưa hắn vào mộng đẹp tựa như bao đêm thanh bình trước đây.

Cho nên cũng giống như mọi khi, hắn hôn khẽ vào đỉnh đầu người trong ngực mình, thì thầm: "Ngủ ngon."

...

Chúc mọi người luôn mạnh mẽ, vượt qua hết thảy khó khăn trên đường đời.