Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 134: Ngoại truyện 4 - Nguyện vọng




Edit: Lune

Lúc Quý Đồng tỉnh dậy, sắc trời đã sáng rõ, ánh nắng rực rỡ len lỏi qua khe hở rèm cửa.

Đồng hồ sinh học của cậu rất có quy luật, luôn dậy cố định vào một giờ.

Cậu lim dim đôi mắt, đưa tay mò mẫm sang bên cạnh thì sờ thấy một thứ mềm mại, rõ ràng là một con thú nhồi bông có lông mềm mượt và những chi tiết nhỏ bằng nhựa.

Cảm giác buồn ngủ dần tan biến, Quý Đồng nghĩ mãi vẫn không đoán được nó là gì bèn mở mắt, quay sang nhìn.

Bên cạnh là một con Koala bông màu xám với đôi mắt nhựa ngộ nghĩnh cùng cái mũi to màu đen, đang nằm im trong chăn.

Quý Đồng không nhịn được cười.

Ga giường dưới con Koala vẫn còn hơi ấm nhàn nhạt, có vẻ như người vốn ngủ ở đó vừa mới rời đi.

Thế là Quý Đồng cố nằm thêm một phút nữa rồi mới kiên cường chui ra khỏi ổ chăn trên giường, cấp tốc đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi lần theo mùi thơm ngày càng nồng đậm của đồ ăn đi xuống tầng.

Quả nhiên Bùi Thanh Nguyên đang ở trong bếp, mùi thơm của món trứng ốp lết và sữa bò nóng hổi lan tỏa khắp phòng.

Nghe thấy tiếng động phía sau nên hắn quay đầu lại nhìn.

Em người yêu mặc đồ ngủ ôm gấu bông koala đang dựa vào khung cửa vẫy tay chào hắn: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Hắn đáp lời, sữa trong nổi nhỏ đã nóng vừa phải, sủi bọt lăn tăn, sau đó nó được rót vào chiếc cốc sứ màu sắc rực rỡ và đặt lên bàn ăn.

Robot nhỏ trên bàn ăn cũng cất tiếng chào vui vẻ: "Chào buổi sáng!"

Mũ của con robot nhuộm màu nắng ban mai, trên thân hình tròn trịa của nó là dải ngân hà với gam màu rực rỡ được vẽ bằng tay, ngày và đêm giao nhau trên bề mặt cơ thể nó.

Quý Đồng ngồi vào bàn ăn, chống cằm nhìn nó: "Sáng nay Bé Đẹp ăn gì?"

Bé Đẹp trả lời giòn tan: "Ăn chim dậy sớm."

Bùi Thanh Nguyên ngồi xuống, thuận miệng hỏi: "Là sao?"

Là nguyên mẫu của robot Viên Kẹo nên Bé Đẹp luôn được hai người họ cải tiến và nâng cấp. Nhờ vậy, Bé Đẹp cao cấp hơn các mẫu cùng loại trên thị trường nhiều.

Quý Đồng và Bé Đẹp gần như đồng thanh trả lời hắn: "Vì chim dậy sớm mới có sâu ăn."

Vì vậy Bé Đẹp dậy sớm nên có chim ăn.

"..." Không tìm thấy logic đằng sau nên Bùi Thanh Nguyên thôi không đi sâu tìm hiểu nữa: "Ừ."

Buổi sáng rực rỡ luôn bắt đầu bằng một câu chuyện cười kỳ lạ như vậy đấy.

Nếu là ngày thứ thì Bùi Thanh Nguyên không cần dậy sớm làm bữa sáng. Công ty có phục vụ buffet nên hắn chỉ cần dậy thay quần áo, sau đó ra khỏi nhà, lái xe đến công ty rồi trải qua một ngày bình thường nhưng cũng đặc biệt.

Hôm nay là cuối tuần nên có thể tự do sắp xếp thời gian.

Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên đã sắp xếp xong từ lúc trước khi ngủ tối qua rồi, sáng nay cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, đến chiều thì chơi game online nên hôm nay không thể ngủ nướng được.

Chỉ còn việc ăn gì là chưa quyết định thôi.

"Bé Đẹp, trưa nay tao ăn gì nhỉ?"

Bé Đẹp nhiệt tình đưa ra một đáp án ngẫu nhiên: "Gói sủi cảo ăn!"

Quý Đồng suy nghĩ một lúc, đúng là lâu rồi không ăn sủi cảo thật, nghe cũng được đó nhỉ, cậu lại hỏi tiếp: "Thế tối thì sao?"

Đối với những người luôn phải nghĩ xem ba bữa ăn gì thì Bé Đẹp là một trợ lý cuộc sống tốt nhất.

Bé Đẹp đang định trả lời thì Bùi Thanh Nguyên đã lên tiếng trước.

"Bà ấy bảo có thứ muốn đưa cho anh, tiện thể muốn chúng ta ở lại ăn tối." Giọng hắn bình thản: "Em muốn đi không?"

Câu nói này không nhắc đến tên cụ thể nhưng Quý Đồng lập tức hiểu ngay.

Trong cuộc sống của họ chỉ có một người luôn được nhắc đến bằng đại từ ngôi thứ ba.

"Vâng." Quý Đồng không do dự nhiều, dường như chỉ đang đơn thuần nghĩ về các món ăn tối: "Ăn cơm nhà cũng ngon."

"Ừ." Bùi Thanh Nguyên cầm điện thoại: "Để anh bảo bà ấy."

Bé Đẹp ở bên cạnh nghe thấy thì tò mò hỏi: "Cơm nhà có gì vậy?"

Quý Đồng đưa tay chọc vào cơ thể lấp lánh như dải ngân hà của nó: "Có nhiều món lắm."

Robot lại hỏi: "Nhiều là bao nhiêu."

Quý Đồng cười rộ lên: "Là đầy cả bàn."

Mỗi lần đến căn nhà nọ để ăn cơm, trên bàn ăn luôn bày biện đầy ắp những món ăn nóng hổi, có rất nhiều món.

Tất cả đều là những món cậu thích.

Bốn giờ chiều, cậu và Bùi Thanh Nguyên bước vào khu nhà cũ kỹ kia. Những tờ quảng cáo nhỏ vẫn dán đầy trong tòa đơn nguyên thấp tầng tạo nên khung cảnh tối tăm lộn xộn.

Đứng trước cảnh cửa quen thuộc, Bùi Thanh Nguyên không biểu lộ cảm xúc gì, hắn giơ tay gõ cửa, bên trong lập tức có tiếng "Tới đây" vang lên.

Cửa mở ra, ánh đèn sáng ngời theo đó tràn ra, soi sáng hành lang tối tăm.

Một người phụ nữ trung niên với mái tóc đã điểm bạc đứng ở cửa, bà vừa từ bếp đi ra nên trên người vẫn đeo tạp dề, vội vàng lau khô nước trên tay. Thấy túi đồ trong tay Quý Đồng, bà định duỗi tay ra đón nhưng lại thấp thỏm dừng lại.

Cuối cùng bà chỉ nở một nụ cười rạng rỡ: "Hai đứa đến rồi à, mau vào đi, dép lê ở đây."

Khác với sự bừa bộn và chật chội trước đây, căn phòng sau lưng bà tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng. Trong phòng khách không còn gạt tàn và chai rượu rỗng, đồ đạc bày biện đơn giản, giống như bao gia đình bình thường khác.

Trên đỉnh TV phủ một tấm vải hoa, trên bàn trà bày những chiếc cốc thủy tinh trong suốt, một chiếc đĩa nhựa đựng đầy trái cây tươi và hộp thiếc nhỏ đựng đầy kẹo bánh.

Trên ghế sô pha có ba cái gối dựa được đặt ngay ngắn, cánh cửa căn phòng bên cạnh mở toang, ánh nắng rực rỡ tràn vào.

Quý Đồng để ý thấy động tác của bà, cậu chủ động đưa túi đồ trong tay qua rồi chào hỏi: "Chào cô ạ, đây là sủi cảo bọn con gói lúc trưa."

La Tú Vân ngẩn người, hai mắt sáng rực lên, xoa tay vào tạp dề mạnh hơn rồi mới đưa tay ra nhận: "Ừ sủi cảo ngon đấy, hai đứa đói không? Có muốn ăn trước một bát không?"

"Không ạ, bọn con vẫn chưa đói." Quý Đồng lắc đầu, nhạy bén nghe thấy âm thanh từ trong bếp: "Cô ơi, nước sôi rồi thì phải."

"Ừ, vậy con ăn trái cây trước đi nhé." La Tú Vân liên tục đáp lời, vội vàng quay người đi về phía bếp.

Bà đứng trước bếp vặn nhỏ lửa. Trước khi cho thịt vào chần qua nước sôi thì quay đầu nhìn Bùi Thanh Nguyên, người vẫn luôn im lặng từ khi bước vào nhà.

"Mẹ để trong phòng con rồi." La Tú Vân nói khẽ: "Nó nặng quá nên chỉ đặt dưới sàn được thôi."

Bùi Thanh Nguyên cuối cùng cũng lên tiếng: "Là gì vậy ạ?"

"Là sách bố con ngày xưa hay đọc, dạo trước mẹ dọn dẹp chỗ để xe thì thấy." Bà nói: "Mẹ nhớ hồi trước bố con từng nói muốn giữ lại cho con xem, có thể giờ con không cần nữa nhưng mẹ nghĩ vẫn nên đưa cho con, để ở đây cũng phí."

Trong mắt Bùi Thanh Nguyên thoáng hiện lên vẻ bất ngờ.

Giữa tiếng ồn ào của chiếc máy hút mùi kiểu cũ, giọng La Tú Vân nhỏ dần: "Hai đứa ngồi đi, mẹ nấu cơm trước..."

Quý Đồng đi theo Bùi Thanh Nguyên bước vào căn phòng đã lâu không ai ở.

Căn phòng này đã rất lâu không có người ở, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, mặt bàn không có tí bụi nào.

Trên bàn học đặt một chiếc đèn bàn mới tinh, kệ sách bên cạnh trống trơn. Chiếc giường được phủ một tấm ga chống bụi, bên dưới là những chiếc chăn gấp gọn gàng và hai chiếc gối đặt cạnh nhau, như thể đang chờ đợi ai đó đến ở.

Trên sàn nhà có hai chiếc rương da cũ kỹ, kiểu dáng phổ biến từ nhiều năm trước, thân rương màu nâu sẫm, khóa kim loại đã hoen gỉ.

Thấy người bên cạnh nhìn cái rương chằm chằm không nói gì, Quý Đồng thử xách nó lên: "Ui nặng thật."

Đây là thứ mà người cha ruột của Bùi Thanh Nguyên để lại.

Cha, một danh từ xa vời.

Ông ấy là người như thế nào? Và sẽ để lại những cuốn sách như thế nào nhỉ?

Một lúc lâu sau, Bùi Thanh Nguyên cuối cùng cũng hoàn hồn, hắn nhấc một cái rương lên để lên bàn học, chậm rãi vặn khóa rồi mở rương ra.

Bụi bay mù mịt, Quý Đồng tò mò nhìn vào trong thì thấy ngay một hàng sách nhỏ với bìa màu sặc sỡ: "Đây là gì?"

Bùi Thanh Nguyên thoáng ngẩn người xong mới trả lời cậu: "Tranh liên hoàn."

Đây là ký ức tuổi thơ của thế hệ trước.

Chiếc rương chứa đầy sách, tuy những trang sách đã ố vàng, thoang thoảng mùi cũ kỹ hơi cay, nhưng nhìn chung vẫn còn nguyên vẹn. Rõ ràng chủ nhân trước đây của chúng rất trân trọng sách.

Những cuốn sách này dường như đã được sắp xếp theo từng độ tuổi phù hợp để đọc. Bên cạnh tranh liên hoàn là chồng sách thiếu nhi nổi tiếng trong và ngoài nước.

Bùi Thanh Nguyên nhìn chằm chằm vào chúng, một lúc sau mới cúi người mở chiếc rương còn lại.

Chiếc rương này chứa nhiều loại sách hơn, dành cho những người trưởng thành lớn tuổi hơn, có những tác phẩm văn học kinh điển nổi tiếng, có những bài luận triết học khó hiểu và cả những bài luận lịch sử dày cộp.

Quý Đồng nhìn hai chiếc rương nặng trĩu này bỗng nhớ đến căn phòng đầy quà sinh nhật mà mình nhận được lúc 19 tuổi.

Cậu lén nhìn sang người yêu đang im lặng.

Giữa mùi hương cũ kỹ dần lan rộng, cậu thấy Bùi Thanh Nguyên nhẹ nhàng cầm một quyển tranh liên hoàn trên nhất lên.

Cho nên Quý Đồng cũng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, để lại không gian cho riêng hắn.

Cậu vẫn không biết cha ruột của Bùi Thanh Nguyên trông như thế nào, nhưng hình ảnh mơ hồ đó dường như dần trở nên rõ ràng hơn.

Ông ấy cũng giống Bùi Thanh Nguyên, đều rất thích đọc sách.

Quý Đồng ngồi trên ghế sô pha trong chốc lát, ngẩn người nhìn những trái cây tươi tắn trong đĩa, cuối cùng cũng thấy thèm.

Cậu vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó quay lại ăn một quả quýt nhỏ, quýt rất ngọt, có vẻ như đã được lựa chọn cẩn thận.

Ăn xong Quý Đồng vẫn muốn ăn nữa bèn cầm thêm một quả.

Bóc vỏ xong, cậu đi về phía phòng bếp đã thoang thoảng mùi thức ăn, hỏi La Tú Vân đang bận rộn: "Cô ơi, cô ăn quýt không ạ?"

La Tú Vân có vẻ hơi bất ngờ, liên tục nói: "Cô không ăn đâu, con ăn đi."

"Chúng ta mỗi người một nửa." Quý Đồng bóc quả quýt, đưa cho bà một nửa. "Quýt kích thích tiêu hóa nên sẽ không ảnh hưởng đến bữa tối đâu ạ."

Cậu rất giỏi tìm cớ cho việc ăn vặt trước bữa ăn.

Nghe cậu nói vậy, La Tú Vân không khỏi bật cười, bà nhận lấy: "Cảm ơn con."

Bà ngửa đầu nhìn chàng trai trẻ cao hơn mình rất nhiều trước mặt, trong vị ngọt của quýt, bà vô thức nói: "Hình như con cao hơn chút thì phải."

Nói xong, La Tú Vân thử đưa tay ra ướm giữa không trung, xác nhận: "Thật đấy, con cao hơn lần đầu tiên cô gặp con này."

Mỗi lần nghe người khác nói mình cao hơn, Quý Đồng đều vui cực kỳ.

Mặc dù cậu biết đó là các bạn dỗ cho mình vui thôi.

Nhưng lần này thì khác.

Cậu nhìn vào mắt của La Tú Vân, biết bà đang nói nghiêm túc.

Bà thực sự nhận ra cậu đã cao hơn, tuy chỉ là một chút xíu.

Nồi đang hầm món tôm đất cay mà cậu thích.

Hai mắt Quý Đồng sáng lên, hào hứng trả lời: "Vâng ạ, trí nhớ của cô tốt ghê."

La Tú Vân bèn cười, nét mặt nhẹ nhõm hơn nhiều: "Không tốt lắm, già rồi, còn không nhớ vừa nãy đã cho muối chưa nữa — hay con nếm thử xem đã có vị mặn chưa nhé?"

Bà mở nắp nồi, dùng thìa múc ít canh, không ngừng quạt tay để làm nguội: "Con thổi qua đi, cẩn thận bỏng."

Lúc Quý Đồng nếm thử, ánh mắt bà tha thiết chờ cậu trả lời.

"Không quên đâu cô." Cậu cười nói: "Vừa miệng lắm ạ."

Đúng khẩu vị của cậu.

La Tú Vân thở phào: "Vậy là tốt rồi."

Vào lần đầu tiên La Tú Vân gặp Quý Đồng, bà cũng nói câu này.

Bà đã trả giá cho lỗi lầm của mình. Khi ra tù, bà nghĩ rằng sẽ không có ai đến đón mình, nhưng lại bất ngờ trông thấy đứa con trai ruột mà mình đã không gặp mấy năm qua, và cả chàng trai trẻ đứng bên cạnh nữa.

Lúc đó, Bùi Thanh Nguyên đã là một người đàn ông trưởng thành, không còn là cậu bé ngây ngô của ngày nào.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng, cũng không còn là đứa bé khát khao tình thân ngày xưa, hắn đứng sóng vai với người bên cạnh, giới thiệu với bà bằng giọng điệu hờ hững: "Đây là người yêu của con, Quý Đồng."

Tình yêu đồng giới chưa phải là một lựa chọn phổ biến.

Ban đầu La Tú Vân mừng rỡ khi thấy con trai đến đón mình, sau đó lại hoang mang nhìn khoảng cách thân mật của hai người, bà lắp bắp hỏi: "Hai con ở bên nhau... bao lâu rồi?"

Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh nhìn ánh mắt bà: "Lâu rồi ạ."

Sau đó, La Tú Vân không hỏi gì nữa mà chỉ ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt lạ lẫm của Quý Đồng hồi lâu, rồi bỗng rơi lệ.

"Vậy là tốt rồi." Bà nói.

Bọn họ đã sóng vai đi bên nhau như thế này từ rất lâu rồi.

Đứa con trai đã dọn ra khỏi nhà nhiều năm trước không hề sống một mình.

Đây là một chuyện tốt đẹp.

Sau đó La Tú Vân sống một mình, bà tìm được công việc thu ngân tại siêu thị. Công việc không quá vất vả, đồng nghiệp đa phần là những người cùng trang lứa nên có thể trò chuyện với nhau. Tháng ngày bình dị trôi qua lặng lẽ, nhưng cũng có lúc vui vẻ.

Bà ít khi liên lạc với Bùi Thanh Nguyên, không dám làm phiền hắn nhiều, chỉ dám gửi một ít đồ khô tự làm sang như trước đây, may là không bị từ chối.

Nhưng La Tú Vân có thông tin liên lạc của hai người, bà thường xuyên thấy Quý Đồng đăng những dòng trạng thái đầy vui vẻ, bà cũng sẽ xem đi xem lại những câu văn sinh động và những bức ảnh đẹp đẽ đó.

Cho đến một ngày, Quý Đồng đăng một bức ảnh về món tôm đất có màu sắc hấp dẫn, khen ngon ơi là ngon. Bà không kiềm chế được mà nhắn tin cho cậu: Cô cũng biết làm món tôm đất, khi nào con rảnh thì đến nhà ăn nhé.

Không ngờ Quý Đồng lại đồng ý.

La Tú Vân vui mừng khôn xiết lưu lại bức ảnh đó, dành nhiều ngày để nghiên cứu cách nêm nếm gia vị.

Tiếc là ngày con trai và người yêu nó về nhà, vì quá lo lắng nên bà vô tình làm hơi mặn, sau đó bà chỉ biết liên tục xin lỗi kèm theo lời xin lỗi cho nhiều chuyện trong quá khứ.

Chẳng ngờ Quý Đồng lại ăn rất vui vẻ, cười nói với bà rằng không sao, món ăn ngon lắm, mà nét mặt của Bùi Thanh Nguyên cũng hiếm hoi dịu dàng, tập trung bóc tôm cho Quý Đồng.

Trong khoảnh khắc ấy, La Tú Vân bỗng hiểu vì sao Bùi Thanh Nguyên lại dẫn Quý Đồng đến đón mình.

Bà đã hiểu được cảm xúc của con trai mình.

Cũng phát hiện ra cách bù đắp phù hợp nhất.

Bùi Thanh Nguyên không còn cần tình thương muộn màng của mẹ nữa.

Nhưng người hắn yêu thương nhất hiện giờ lại là một đứa trẻ mồ côi chưa từng có cha mẹ.

La Tú Vân dần học được cách làm mọi món ăn mà Quý Đồng thích.

Ngay cả khi không có mối quan hệ này thì cậu cũng là một đứa trẻ khiến người ta yêu mến.

Bùi Thanh Nguyên không bao giờ chủ động tìm bà, nhưng khi bà lấy hết can đảm hỏi hắn rằng Quý Đồng có thích ăn món nào đó hay không, hắn sẽ kiên nhẫn trả lời.

Đối với sự giao tiếp ít ỏi này, La Tú Vân đã thấy hài lòng lắm rồi.

Bà cuối cùng đã tự mình đưa ra một lựa chọn đúng đắn.

Cuộc sống cứ thế trôi đi từng ngày.

Tha thứ là từ vô dụng nhất.

Những chuyện đã xảy ra sẽ hằn lại vết tích vĩnh viễn, giống như một tờ giấy đã bị xé rách, chẳng thể nào vờ như nó còn vẹn nguyên như ban đầu.

Vết tích cũ sẽ không biến mất, nhưng có lẽ sẽ xuất hiện những dấu vết mới.

La Tú Vân đậy nắp nồi lại, chờ nồi tôm đất cạn nước thì nồi thịt kho bên cạnh cũng tỏa ra mùi thơm.

Bà hỏi Quý Đồng: "Con muốn nếm thử cả món này không?"

Quý Đồng chớp mắt mấy cái: "Không cần đâu ạ, nêm nếm chắc không nhầm gì đâu cô."

La Tú Vân nhìn vẻ mặt nghĩ một đằng nói một nẻo của cậu, ý cười làm nếp nhăn nơi khóe mắt sâu thêm, bà dùng đũa gắp một miếng thịt kho nhỏ lên: "Con nếm thử xem."

Quý Đồng không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồ ăn.

"Ngon lắm ạ." Giọng cậu chắc nịch.

Nó gần giống như vị của mẹ vậy.

Chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.

Cậu tựa vào cửa bếp, sau một lúc ngẩn người, cậu hỏi người phụ nữ trung niên đang bận rộn: "Chúng ta chia nhau một quả quýt nữa cô nhé?"

Người phụ nữ mỉm cười nhìn cậu: "Ừ."

Đây là quả quýt thứ ba Quý Đồng bóc.

Trong vị ngọt của quýt, cậu nhặt giá đỗ giúp bà, tò mò hỏi: "Chú Lâm là người như thế nào ạ?"

La Tú Vân nhất quyết không cho cậu giúp đỡ, nhưng vừa nghe thấy câu hỏi này thì quên mất không lấy giá đỗ về.

Biểu cảm của bà pha lẫn niềm nhớ nhung và tự hào: "Vinh Sinh không giống cô... chú ấy là một người rất thông minh, là sinh viên đại học đầu tiên trong huyện."

Tiếng nói đứt quãng bay vào căn phòng, Bùi Thanh Nguyên đang ngồi trước bàn học, nhẹ nhàng khép lại cuốn tranh liên hoàn trong tay.

Trên mỗi trang bìa trong đều có một dòng chữ viết tay cứng cáp "Tặng Vinh Sinh", bên dưới ghi ngày tháng, tính đến nay đã gần năm mươi năm.

Cha hắn tên là Lâm Vinh Sinh, những cuốn tranh liên hoàn này hẳn là do người lớn tuổi trong nhà họ Lâm tặng cho ông khi ông còn nhỏ.

Sau này, Lâm Vinh Sinh lại để lại chúng cho con mình.

Ông đã chọn cho đứa bé mà ông không có cơ hội gặp gỡ từng quyển sách nên đọc từ nhỏ đến lớn.

Có khá nhiều sách bên trong Bùi Thanh Nguyên từng đọc qua rồi, nhưng không phải do cha tặng mà do chính hắn chọn.

Hắn lấy những quyển sách đã đọc từ trong rương ra, lật từng trang một, bên trong

Anh lấy ra từ rương những quyển sách đã đọc trước đây, lật xem từng trang một, bên trong thỉnh thoảng lại có ghi chú, so với nét chữ cứng cáp ở trang bìa trong thì nét chữ này thanh tú hơn, nhưng ngòi bút sắc bén bất khuất và có phần giống với chữ viết của chính Bùi Thanh Nguyên.

Đây là chữ của Lâm Vinh Sinh.

Đọc những dòng chú thích nhỏ được lưu lại từ nhiều năm trước như thể đang đối thoại với người cha xa lạ vậy.

Bởi thế nên Bùi Thanh Nguyên đã ngồi đọc rất lâu.

Những cuốn sách có nội dung sâu sắc hơn này cũng có lời đề tặng trên trang bìa trong, ngày tháng ghi chú đều là hai mươi bốn năm trước, nét chữ giống với chú thích.

Nhưng trên dòng ngày không còn là "Tặng Vinh Sinh" nữa, mà là "Tặng Thanh Yến".

Bùi Thanh Nguyên không biết Thanh Yến là ai, nhưng sau khi nhìn thấy vô số dòng tặng Thanh Yến thì hắn đã lờ mờ đoán ra được rồi.

Khi hắn mở quyển sách thiếu nhi kinh điển được xếp cuối cùng trong chiếc rương đầu tiên, một phong thư ố vàng bỗng rơi xuống.

Trên phong bì có viết bốn chữ: Thân gửi Thanh Yến.

Bùi Thanh Nguyên nhìn chằm chằm vào phong thư, vài phút sau, hắn bước ra khỏi phòng, hỏi La Tú Vân: "Những thứ trong rương đều là cho con ạ?"

La Tú Vân đang nói chuyện với Quý Đồng, nghe vậy lập tức trả lời: "Ừ, toàn là sách của ông ấy, mẹ chưa xem qua... sao vậy?"

Bùi Thanh Nguyên nói: "Bên trong có một phong thư."

La Tú Vân ngẩn ra: "Nếu được đặt trong rương sách thì chắc chắn là viết cho con rồi, bố con biết mẹ không đọc được."

Trước khi Bùi Thanh Nguyên quay người, bà vội nói: "Xin lỗi, mẹ không biết trong đó có thư, lẽ ra mẹ nên đưa cho con sớm hơn."

Sau khi một mình đưa ra quyết định sai lầm, bà ôm đứa bé không cùng máu mủ với mình, đang lo lắng không biết phải nói chuyện này với người chồng đang bệnh nặng ở nhà thế nào thì nhận được tin dữ ông đột ngột qua đời.

Mọi chuyện sau đó trở nên rối ren, di vật của chồng được qua quýt cất đi, bà không dám sắp xếp cẩn thận, cũng không dám đối mặt với chồng mình, ngày ngày chăm sóc đứa bé không ngừng khóc lóc với đôi mắt sưng húp, rồi bị guồng quay của cuộc sống cuốn đi, dần dần bà cũng quên mất hai chiếc rương phủ bụi này.

Bùi Thanh Nguyên không nói gì thêm.

Hắn về đến phòng, nhẹ nhàng mở phong thư ra.

Chữ viết trên trang giấy không còn sắc nét và thanh thoát như trước mà có thêm nhiều nét nối yếu ớt.

[Thanh Yến, thấy chữ như ngộ.]

[Khi con đọc được cuốn sách này, có lẽ con đã sắp vào cấp hai, là một người trưởng thành nhỏ rồi. Cha rất tiếc vì không thể gặp con, chỉ có thể để lại cho con một cái tên.]

Đây là thư viết cho hắn.

Hắn có một cái tên khác, Lâm Thanh Yến.

[Cha không biết con có thích tên của mình hay không, nhưng cha hi vọng con sẽ thích nó.]

[Thanh Yến (清宴) là một từ rất đẹp, có nghĩa là thanh bình, bình yên và trong sáng, cũng có thể được viết là "Thanh Yến (清晏)". 晏 hay 宴 đều được, nhưng cha nghĩ 宴 có bộ miên (宀) trên đầu sẽ rõ ràng hơn, thể hiện rằng con là một đứa trẻ quý giá.]

[Hơn nữa, mong ước thiên hạ thái bình (河清海晏) thì lớn lao quá, yến (宴) chỉ là sự sung túc và yên bình nhỏ bé thôi. Dù con là bé trai hay bé gái thì Thanh Yến cũng là một cái tên hay.]

Bùi Thanh Nguyên ngồi trong phòng, yên lặng đọc bức thư.

Trong bếp, Quý Đồng thấy La Tú Vân đột nhiên im lặng bèn tiếp tục chủ đề trước đó: "Cô ơi, cô vẫn chưa nói xong mà, chú tốt nghiệp đại học xong thì sao ạ?"

La Tú Vân hoàn hồn: "Tốt nghiệp xong... cô tưởng chú ấy sẽ không quay lại, nhưng chú ấy lại quay lại thật, còn hỏi cô muốn đi theo chú ấy hay không."

Ba mươi năm trước, tuy xuất thân từ gia đình nghèo khó nhưng với thành tích xuất sắc của mình, Lâm Vinh Sinh đã trở thành sinh viên đại học đầu tiên của huyện. Tất cả mọi người đều tin rằng anh sẽ có một tương lai xán lạn, cả về hôn nhân lẫn sự nghiệp.

Ngay cả bản thân La Tú Vân cũng không ngờ rằng anh sẽ quay lại và cưới một người không môn đăng hộ đối với mình.

[Con với mẹ con sống chung có hòa hợp không?]

[Có lẽ con sẽ thầm lắc đầu — gặp nhau hàng ngày nên kiểu gì cũng sẽ có những tranh cãi và xích mích, nhưng cha đoán là mẹ con thích nghe lời con, con sẽ không phàn nàn về chuyện bà ấy quản lý con nghiêm khắc, nhưng có lẽ sẽ phàn nàn rằng bà ấy quá nhu nhược, không có chính kiến của riêng mình.]

La Tú Vân theo Lâm Vinh Sinh lên chiếc xe khách xóc nảy trong bụi bay mù mịt, hướng về thành phố tìm cuộc sống mới. Trong ví của cô đựng giấy đăng ký kết hôn mà cô vẫn cảm thấy choáng váng như không thật.

"Tại sao lại quay về tìm em?"

Lâm Vinh Sinh nhìn có vẻ ngạc nhiên hơn cả cô: "Chúng ta có chia tay đâu, sao lại không quay về tìm em?"

Anh nhận lấy chiếc túi từ tay cô, cười nói: "Học hành và tình cảm là hai chuyện khác nhau, em đừng nghe những lời người ta nói."

"Hơn nữa con đường phía trước chưa chắc đã bằng phẳng như người ta nói." Lâm Vinh Sinh nói: "Có lẽ sau này anh sẽ cần em bao dung anh nhiều hơn đó."

[Nếu đúng như vậy thật thì cha thay mặt bà ấy xin lỗi con, và cũng muốn kể ngắn gọn chuyện quá khứ cho con nghe.]

[Mẹ con có một người em trai không nên thân và một người chị gái đã mất sớm. Gia đình khó khăn nên mẹ con chưa học xong lớp bảy đã buộc phải nghỉ học để đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, cho em trai ăn học.]

La Tú Vân hơn Lâm Vinh Sinh một tuổi, lúc ôm cặp sách ủ rũ đi về nhà vì cha mẹ không chịu cho tiền đóng học phí hồi lớp bảy thì gặp bạn chơi thuở nhỏ Lâm Vinh Sinh.

Lâm Vinh Sinh hỏi cô rằng sao lại khóc, cô không biết trả lời thế nào, bỗng hỏi: "Em học giỏi không?"

Lâm Vinh Sinh học lớp sáu: "Cũng được, học kỳ này đứng nhất lớp."

La Tú Vân nghĩ, Vinh Sinh vẫn luôn thông minh như thế.

Sách giáo khoa trong cặp của cô là để dành cho em trai, để sau này khỏi phải đóng tiền sách thêm lần nữa.

Cô tức giận nghĩ, nó không chịu học hành, thành tích còn kém hơn cả cô.

Thế là chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, cô dúi cặp sách vào tay Lâm Vinh Sinh: "Sau này chị không đi học nữa, cho em hết sách vở với đồ dùng học tập của chị đấy, em có thể xem trước sách giáo khoa cấp hai."

Sau đó cô chạy thẳng một mạch về nhà không quay đầu lại.

Đó là lần đầu tiên La Tú Vân dám liều lĩnh trong đời.

Cô về nhà, nói rằng cặp sách bị mất rồi, sau đó bị đánh một trận nhừ tử, hôm sau thì bị đưa vào nhà máy làm việc.

[Cha nhận lấy cặp sách của bà ấy, nặng trĩu, cha luôn nghĩ rằng nó là thứ nặng nhất mà cha từng cầm.]

[Cha còn ngây thơ hỏi mẹ mình là có thể cho bà ấy đi học không — đương nhiên là không, không phải người thân cũng chẳng phải người quen gì, nhà cũng cảnh túng quẫn, trong mắt người lớn nào có chuyện như vậy? Hơn nữa gia đình bà ấy không muốn cho bà ấy đi học nữa mà muốn bà ấy làm lao động. Cuối cùng, bà nội con chỉ thở dài xoa đầu cha, nói rằng mỗi người có số phận riêng.]

[Điều cha có thể làm là mở những trang sách giáo khoa cấp hai kia ra rồi học hành nghiêm túc hơn.]

Sau một ngày làm việc vất vả trong xưởng, La Tú Vân mệt mỏi cầm phích đến phòng tắm lấy nước thì bỗng thấy một bóng người quen thuộc bên ngoài hàng rào sắt.

Lâm Vinh Sinh học cấp hai đã lớn hơn trước, trông có vẻ khá thư sinh, cậu vẫy tay chào cô, hình như mang quà cho cô.

La Tú Vân vừa vui mừng vừa lo sợ đi tới, cô liên tục lau tay vào quần áo dù nó không hề bẩn.

Cậu đưa cho cô một nắm kẹo và một quyển tiểu thuyết.

Trong phòng ký túc xá đơn sơ, La Tú Vân giở sách ra đọc trước. Sách mà Lâm Vinh Sinh chọn chắc chắn là hay, nhưng cô làm việc bên máy tiện cả ngày nên quá mệt, nhìn một lúc là hoa hết cả mắt.

Cô khép sách lại, trốn trong chăn, tập trung ăn kẹo.

Đến ngày Lâm Vinh Sinh thi đỗ đại học thì cô đã tích cóp được một chồng giấy gói kẹo dày cộp.

Cả huyện náo nhiệt với tiếng chiêng tiếng trống và những dải băng rôn chúc mừng sinh viên đại học đầu tiên, La Tú Vân cầm chiếc hộp sắt đầy giấy gói kẹo, thầm nghĩ rằng Vinh Sinh sắp đi tới thế giới rộng lớn hơn rồi.

Bạn bè cùng xưởng trêu chọc cô, nói rằng cô không xứng với Lâm Vinh Sinh, sớm muộn gì cũng bị bỏ rơi, cô không phản bác.

Cô không hề nghi ngờ về số phận bị bỏ rơi này.

Cho nên vài năm sau, khi cô ngồi trên chiếc xe khách đi tới thành phố, cô mới bất ngờ như vậy.

[Con sẽ trưởng thành trong một thời đại mới đề cao bình đẳng và tự do, nhưng cuộc sống từ thuở ấu thơ của bà ấy chỉ dạy cho bà ấy cách nhẫn nhục, tuân thủ và hi sinh, ngoài ra không có gì cả. Cha muốn để bà ấy tự quyết định nhiều hơn, nhưng bà ấy đã quen với việc dựa vào cha, cũng không có tâm tư sức lực gì để học hỏi kiến thức.]

[Từ căn nguyên mà nói thì đây không phải là lỗi của bà ấy. Có vài người sinh ra đã biết đi trên con đường riêng của mình thế nào, nhiều người khác lại cần được giáo dục sau này, đối với họ, biết cách đưa ra lựa chọn trong cuộc sống không phải là điều hiển nhiên, mà trái lại, nó là một loại kiến thức xa xỉ và thâm thúy nhất.]

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Vinh Sinh không thành công nhanh chóng như dự đoán của những người dân trong huyện.

Theo lời của đồng nghiệp trong cơ quan thì anh là người kiêu ngạo, thanh cao lỗi thời, hay tranh luận gay gắt với người khác về đúng sai của một việc nào đó, có thể thức đến khuya để tìm hiểu một chi tiết nhỏ mình không hiểu trong công việc, nhưng lại không biết mang quà đến thăm hỏi lãnh đạo vào thời điểm thích hợp.

Có rất nhiều người như vậy trong thời đại đó, cho nên họ thường sẽ lạc hậu hơn những người "thông minh hơn" kia một bước vào những thời điểm quan trọng nhất định.

Lâm Vinh Sinh đã dự đoán được điều này từ lâu, anh chỉ cười thở dài nhưng không thay đổi.

La Tú Vân cũng không nói gì, cô ủng hộ mọi quyết định của chồng mình.

Bước chân tuy chậm nhưng tháng ngày kiểu gì cũng sẽ trở nên tốt đẹp.

Bọn họ không ngừng nỗ lực vì cuộc sống, nghèo khó nhưng hạnh phúc, mong chờ sự ra đời của một sinh linh mới.

Nhưng biến cố ập đến.

Chưa đầy ba mươi tuổi, Lâm Vinh Sinh được chẩn đoán mắc bệnh ung thư.

[Về sau chỉ còn lại hai mẹ con con, bà ấy sẽ là người gánh vác cả bầu trời cho con. Cha tin rằng bà ấy sẽ chăm sóc cho con thật tốt khi con còn nhỏ, rồi khi con lớn hơn một chút, sự hiểu biết của bà ấy có thể đã trở nên hạn chế, lúc ấy, đến lượt con dạy lẽ sống cho bà ấy, những lẽ sống đó đều nằm trong sách, và con đã đọc hết chúng rồi.]

[Có thể con chưa hiểu hết những lời này, con chỉ cần ghi nhớ hai điều: Nếu con trách mẹ yếu đuối, hãy cảm thông cho mẹ nhiều hơn; Nếu mẹ làm sai điều gì, con phải nghiêm túc chỉ ra, yêu cầu mẹ sửa lại.]

[Đây là lần đầu tiên bà ấy làm mẹ, cũng là lần đầu tiên con làm con. Giữa cả hai nên có sự bình đẳng, mong rằng hai mẹ con có thể bao dung lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành.]

Lúc phát hiện ra bệnh thì đã là giai đoạn cuối. Bác sĩ ước tính thời gian còn lại gần như trùng với ngày dự sinh của La Tú Vân.

Đồ chơi mà Lâm Vinh Sinh mua cho đứa con chưa chào đời của mình để cùng chỗ với đống thuốc mà bác sĩ kê cho anh, trắng bạch, sặc sỡ. Một sinh mệnh mới sắp đến, và một sinh mệnh sắp phải rời khỏi thế giới này.

Tiền tiết kiệm gần như chẳng còn bao nhiêu, anh quyết định không mua thuốc nữa.

Vợ thường xuyên khóc trộm sau lưng anh, thế nên Lâm Vinh Sinh lại bắt đầu mua kẹo cho cô.

Cho đến khi anh không rời khỏi giường được nữa.

Chồng giấy gói kẹo trong hộp thiếc cũng sẽ không bao giờ dày thêm nữa.

[Bệnh tật hiểm nghèo và tai ương bất ngờ là những điều bất hạnh nhất trong cuộc đời, không thể chống lại bằng sức người, cũng không thể né tránh chúng mà chỉ có thể trơ mắt chờ đợi chúng xảy ra. Trong những ngày tháng khó khăn này, cha luôn than vãn rằng ông trời bất công, số phận trớ trêu, nhưng khi thời gian thực sự không còn nhiều nữa, cha lại hối hận, nếu như không chìm đắm trong sự tự thương xót bản thân thì cha đã có thể sắp xếp thêm một rương sách và viết cho con thêm vài trang giấy rồi.]

[Suy đi tính lại thì cha không còn thời gian để hối hận nữa nên bèn cầm bút viết thư ngay. Lúc viết đến đây, cha không hề thấy buồn, cha chỉ rất nhớ món trứng hấp mà bà con thường làm cho cha thôi, cha sắp đi tìm bà con rồi.]

[Cho nên cha đặt tên con là Thanh Yến, mong con có thể có được sự sung túc và yên bình nhỏ bé trong cuộc sống. Cha nghĩ mẹ con cũng sẽ thích cái tên này, tiếc là cha không còn sức để đứng dậy nữa, không thể chăm lo cho bà ấy, cũng không thể chăm lo cho con.]

Trong hàng người chờ làm giấy khai sinh cho con, người phụ nữ trẻ lẻ loi một mình, vẻ mặt cô hoảng hốt hoang mang, khác hẳn với sự hân hoan vui mừng của những người xung quanh.

Đến lượt cô, nhân viên nhận lấy tờ khai đã được điền sẵn, nhíu mày hỏi: "Sao chưa điền tên con? Chị muốn đặt tên là gì?"

Người phụ nữ há miệng, ngập ngừng: "Nó là Lâm..."

Cô nhớ rõ ngày hôm đó. Tiếng đứa bé sơ sinh khóc vang bên cạnh, cô cũng khóc nức nở, nghe người thân của chồng chuyển lời dặn dò của anh lúc lâm chung, anh xin lỗi vì vô tình làm vỡ chén trà, vì những ngày sau này chỉ còn lại mình cô. Anh cũng dặn dò cô sau khi sinh phải giữ gìn sức khỏe.

Và còn cái tên anh đặt cho con.

Chữ "Thanh" trong thanh tịnh, chữ "Yến" trong yến tiệc.

Cô chưa bao giờ nghe qua từ "Thanh Yến", nhưng cô có thể cảm nhận được vẻ đẹp bao hàm kỳ vọng của nó.

Thấy vẻ mặt do dự của cô, nhân viên bực bội gõ nắp bút lên bàn: "Nghĩ xong chưa? Chưa nghĩ xong thì để người khác đăng ký trước."

"Xin lỗi xin lỗi, tôi nghĩ xong rồi." Cô hít sâu một hơi, vội nói: "Tên là Lâm Ngôn."

"Ngôn nào?"

"Ngôn trong ngôn ngữ."

Lời nói vừa dứt, mọi chuyện đã định.

Cô buồn bã nhận lấy tờ giấy chứng nhận mỏng manh, bước vào dòng người với những cảm xúc đan xen vui buồn trong bệnh viện, hoàn toàn không biết số phận sẽ đưa mình đi về đâu.

[Cha không cầm nổi bút nữa rồi, đành dừng ở đây thôi. Bao lời nói cũng chẳng thể bằng một lần gặp mặt, mong rằng chúng ta có thể gặp nhau trong mơ.]

[Cuộc đời như lưỡi dao sắc bén treo lơ lửng trên đầu, con đừng sợ ánh sáng lạnh lẽo khó lường của nó, cũng đừng đứng yên nghe theo số phận. Con chỉ cần nhớ rằng, khi còn có thể bước đi, hãy tiến về phía trước, đừng đánh mất bản tâm.]

[Thanh Yến, con phải sống một cuộc đời không hối tiếc cho chính mình.]

Bùi Thanh Nguyên đọc đến cuối thư, những đốm vàng ố xuất hiện trên trang giấy giòn, dòng chữ ký cuối cùng là tên cha hắn, Lâm Vinh Sinh.

Ngay khi hắn đọc xong, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Hắn ngước mắt lên, thấy người yêu mình đang đứng ở cửa.

"Chuẩn bị ăn cơm thôi."

Quý Đồng vẫn cười như mọi khi, trên khóe mắt chân mày đều hiện rõ ý cười: "Em vừa ăn một quả quýt ngọt lắm."

Bùi Thanh Nguyên đứng dậy, lòng hắn bỗng trở nên rối bời. Bức thư cha viết cách đây 24 năm, những tiếng thở dài và hy vọng hiện lên từ trang giấy, cùng với những giấc mộng mơ hồ về người hắn yêu vài năm trước hòa quyện vào nhau, tựa như những chiếc lá bay trong gió mạnh, cuộn trào mãnh liệt.

Hắn không tìm thấy câu trả lời thích hợp, chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của người bên cạnh mình.

Quý Đồng hơi ngạc nhiên: "Sao thế?"

Bùi Thanh Nguyên nhìn cậu chăm chú hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Nếu bố anh vẫn còn sống, chắc chắn ông ấy sẽ rất thích em."

Quý Đồng cười rộ lên: "Em cũng rất thích chú ấy."

Cậu ghé vào tai Bùi Thanh Nguyên như đang truyền lại một bí mật: "Cô cho em xem ảnh rồi, hóa ra anh trông giống bố."

Đây là một bữa tối vô cùng sung túc đủ đầy. Tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười vang lên, trong TV đang phát bản tin buổi tối, màn hình rực rỡ.

Cuốn album ảnh mà Quý Đồng vừa xem được đặt tạm trên bàn trà, trang mở ra là bức ảnh một cặp vợ chồng trẻ chụp ảnh trước bảng hiệu khu du lịch.

Cả hai đều chừng đôi mươi, La Tú Vân có khuôn mặt thanh tú, đang e ấp khoác tay chồng. Lâm Vinh Sinh khá cao, dáng người gầy gò, đeo cặp kính. Anh mỉm cười toát lên vẻ thư sinh nhưng không hề yếu đuối, trong ánh mắt ẩn chứa sự cố chấp tiềm ẩn.

Lúc đó, Lâm Vinh Sinh vẫn chưa phát hiện ra ung thư, còn La Tú Vân vẫn chưa thực hiện lần liều lĩnh thứ hai, cũng là sai lầm tột cùng trong đời.

Họ nhìn chằm chằm con đường phía trước với ánh mắt đầy hy vọng.

Bóng tối ngoài cửa sổ dần dày đặc.

Sau bữa tối, Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên cùng nhau dọn dẹp bàn ăn.

Bùi Thanh Nguyên lấy thư đi, nhưng không mang theo hai rương sách kia. Chúng quá nặng, nặng đến mức chỉ nên thuộc về căn nhà này.

Hắn lấy sách từ bên trong ra, lau từng quyển một rồi cất lên giá sách trống không.

Quý Đồng lại ở trong bếp, lần này La Tú Vân nhất quyết không cho cậu giúp nên cậu đành phải nhìn bà rửa bát, còn cậu thì mở nước ấm cho cô.

Nhân lúc có tiếng nước róc rách, La Tú Vân thử hỏi Quý Đồng: "Con có thể cảm ơn nó thay cô được không? Công việc ở siêu thị rất tốt, cô thích lắm, cũng không nỡ rời xa những người bạn quen ở đó."

Quý Đồng ngẩn người, chợt hiểu ra: "Được ạ."

La Tú Vân biết mình đoán đúng, bà cười, nếp nhăn nơi khóe mắt ánh lên niềm tự hào: "Giờ nó rất giỏi... hai con đều rất giỏi."

Bà đã tìm thấy hai rương sách này được một thời gian rồi, nhưng vẫn không có can đảm để bảo con trai về lấy.

Cho đến khi bà biết chuyện siêu thị đang gặp khó khăn về kinh doanh, đột nhiên lại không cắt giảm biên chế nữa - Mọi người đều dừng kế hoạch tìm kiếm công việc khác, thở phào nhẹ nhõm.

Nếu thật sự giảm biên chế, La Tú Vân cảm thấy mình chắc chắn là người đầu tiên bị sa thải, dù sao bà cũng là người có tiền án, những người như vậy luôn nằm trong danh sách bị sa thải đầu tiên. Bà đang lo lắng không biết tiếp theo sẽ đi đâu thì nguy cơ lại đột nhiên được giải quyết.

Siêu thị không phải lo về chuyện tài chính nữa, không có nhân viên nào bị sa thải, cuộc sống vẫn như trước, thậm chí lương còn cao hơn và phúc lợi cũng tốt hơn nữa.

Trong số những nhân viên bình thường bao gồm cả La Tú Vân không ai biết lý do, họ chỉ vui mừng vì mọi thứ vẫn như cũ, họ vẫn may mắn lắm.

Nhưng giờ đây, La Tú Vân ngày nào cũng xem tin tức, thu thập mọi tin tức liên quan đến con trai.

Bà mạnh dạn đoán một lý do.

Bà đã đoán đúng.

Tính cách của Bùi Thanh Nguyên vẫn như thời cấp ba, trầm lặng, không thích biểu đạt.

Lúc đó bà đã hiểu lầm hắn.

Bây giờ bà đã dần học được cách hòa hợp với hắn.

Làm mẹ cũng là một chuyện cần phải học cả đời.

Lúc chia tay, vẻ mặt của Bùi Thanh Nguyên vẫn hờ hững, không hề tỏ ra thân thiết với bà: "Tạm biệt."

Quý Đồng thì nhiệt tình hơn: "Chào cô ạ."

"Được rồi, lần sau lại đến nhà chơi nhé." La Tú Vân đứng ở đầu cầu thang, liên tục vẫy tay: "Đi đường cẩn thận."

Khi nào có thể gọi nó là Thanh Yến?

Khi nào sẽ gọi bà là mẹ?

Không ai hỏi.

Có lẽ là đợi đến lần sau.

La Tú Vân tiễn họ ra cửa, lại đứng ở cửa sổ ngón theo hồi lâu, mãi đến khi bóng hai người hoàn toàn biến mất.

Tủ lạnh của bà có thêm một hộp bánh sủi cảo trông rất đẹp mắt, không biết nhân gì.

Bà quyết định dùng nó làm bữa trưa ngày mai.

Dưới ánh trăng, Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên ra khỏi khu chung cư, băng qua những con phố náo nhiệt, đi bộ về nhà cùng nhau.

Họ luôn nắm tay nhau như thể xung quanh không có ai, nhưng lần này lúc đang đi, Quý Đồng lại đột nhiên rút tay mình ra.

Bùi Thanh Nguyên nhìn sang thì thấy vẻ mặt ngại ngùng của cậu: "Bóc quýt bằng một tay hơi khó."

Quý Đồng xòe bàn tay ra, để lộ một quả quýt nhỏ.

"Đợi em bóc quýt xong đã." Cậu nói: "Ngọt lắm, anh còn chưa ăn."

Quý Đồng cúi đầu tập trung bóc quýt, Bùi Thanh Nguyên vòng một tay sang ôm eo cậu, kéo cậu đi lên phía trước.

Vỏ quýt màu cam như một ngọn đèn mờ ảo.

Cậu không khỏi cảm thán: "Thì ra cha là như vậy."

Sinh động hơn một Sếp Quý lịch lãm độc thân hư cấu, ấm áp hơn một Máy chủ AI có tóc đuôi ngựa màu trắng đã vỗ vai cậu.

Quý Đồng đã học được rất nhiều kiến thức từ hệ thống thâm niên Phó Âm Âm, nếu đặt trong những thế giới khác tương tự như vậy, thân thế của Bùi Thanh Nguyên rất có thể sẽ có ẩn tình khác. Chẳng hạn như cha mẹ ruột của hắn sẽ xuất thân từ một gia tộc giàu có hơn, hắn cũng sẽ nhận được nhiều tình cảm gia đình hơn so với trước đây, như thể thế mới khiến cho xuất thân của nhân vật chính đủ trong sạch và cao quý.

Cốt truyện do AI tạo ra luôn hoàn hảo, thiện ra thiện, ác ra ác, không cần suy nghĩ nhiều.

Nhưng cảm xúc của con người lại luôn phức tạp và hỗn độn, vừa yếu đuối lại vừa kiên cường, vừa khao khát lại vừa trốn tránh, vừa đúng vừa sai, vừa yêu vừa hận.

Đây là mâu thuẫn mà AI không bao giờ có thể xử lý được.

Quý Đồng thích người cha bình thường như Lâm Vinh Sinh, hình ảnh người cha này đã lấp đầy một khoảng trống tưởng tượng xa xôi nào đó trong lòng cậu.

Cậu cũng thích thế giới bình thường này.

Cậu bóc vỏ cam vàng ươm trong lòng bàn tay, tách mấy sợi xơ trắng ra, bẻ một múi quýt đưa sang, háo hức chờ đợi phản ứng của Bùi Thanh Nguyên.

Bùi Thanh Nguyên không làm cậu thất vọng, hắn ăn hết múi quýt này, nhẹ nhàng nói: "Ngọt lắm."

Hai mắt Quý Đồng tỏa sáng lấp lánh: "Đúng không? Ngon nhỉ."

Cậu sẽ mãi nhớ hương vị của quả quýt này cùng những kí ức liên quan đến nó.

Giống như cậu nhớ Bé Đẹp, nhớ cây nấm, nhớ con mèo, nhớ mọi hương vị vui vẻ.

Cậu chưa từng sở hữu thứ gì, cũng không muốn sở hữu thêm thứ gì nữa mà chỉ toàn tâm toàn ý thưởng thức những hương vị ấy, nhớ kỹ chúng rồi nói với người bên cạnh rằng cậu thích nó đến nhường nào.

Như vậy đã đủ hạnh phúc rồi.

Bùi Thanh Nguyên nhận lấy từng múi quýt được đưa tới.

La Tú Vân dần dần hiểu được mong muốn của hắn, hắn cũng dần dần hiểu được mong muốn của Quý Đồng.

Quả quýt đã được ăn hết, đèn đường trên đầu rọi xuống những vầng sáng, rực rỡ trong màn đêm mờ ảo.

Họ sóng vai đi về nhà, đi qua những ngọn đèn neon ở góc đường, bóng của họ chồng lên nhau dưới mặt đường, mười ngón tay đan xen.

Bùi Thanh Nguyên chợt nói: "Em mới ăn một múi."

"Em ăn hai quả trước bữa ăn rồi." Quý Đồng nhớ rõ: "Tối nay em ăn nhiều tôm quá, giờ không ăn nổi nữa."

"Lẽ ra chúng ta phải mỗi người một nửa chứ." Bùi Thanh Nguyên nói: "Em với bà ấy cũng mỗi người một nửa mà."

Quý Đồng phì cười: "Nhưng giờ hết quýt rồi, làm sao bây giờ?"

Bùi Thanh Nguyên dừng bước: "Em nhắm mắt lại đi."

Quý Đồng hơi ngạc nhiên, không khỏi nhìn túi áo hắn, cho rằng Bùi Thanh Nguyên trông đàng hoàng thế kia lại lén giấu quả quýt.

Cậu suy nghĩ trong chốc lát, không phát hiện được gì từ vẻ mặt người bên cạnh bèn tò mò làm theo: "Em nhắm mắt rồi đây."

Quý Đồng nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu lên, bất giác nín thở, chờ đợi phép màu xuất hiện.

Cho đến khi một nụ hôn mang theo vị quýt rơi vào má cậu.

Giọng nói xen lẫn ý cười vang bên tai cậu: "Thế này cũng coi như mỗi người một nửa rồi."

Quý Đồng lập tức cười cong mắt: "Rõ là anh tìm cớ để hôn em thì có, đồ lừa đảo."

Cậu mở mắt ra, phong cảnh tươi đẹp lại in trong mắt lần nữa, còn cả người thương ngay gần bên.

Thế giới lấp lánh trong ánh đèn neon, cậu được ôm vào vòng tay quen thuộc.

"Nếu có khả năng khác."

Cậu nghe thấy nhịp tim xen lẫn tiếng thở rung rung.

"Anh muốn gặp em vào khoảnh khắc đầu tiên em nhìn thấy thế giới." 

...

Mấy ngày cuối năm hơi bận nhưng mà vẫn muốn đăng chương mừng năm mới, cũng may tranh thủ gõ được hai chương. Tổng số chữ hai chương là 13k chữ Việt đó các bà, tui thấy tui siêu quá trời 🤣

Chúc mọi người cũng tìm được sự bình yên, sung túc đủ đầy cho riêng mình. 

Dù gặp chuyện gì cũng phải yêu thương bản thân mình đấy nhé. ヽ(*゚ー゚*)ノ

Năm mới vui vẻ nha \(๑╹◡╹๑)ノ♬