Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 132: Ngoại truyện 2 - Năm năm sau (2)




Edit: Lune

Nhân viên mới Lục An Kỳ tận mắt chứng kiến tổng giám đốc cài cúc áo sơ mi cho chủ tịch, đột nhiên cảm thấy chiếc bánh su kem thơm ngon trên đĩa cũng không còn ngọt mấy.

Đồng nghiệp nữ bên cạnh thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, thành thạo đề nghị: "Lúc tổng giám đốc Bùi và chủ tịch Quý cùng xuất hiện ở công ty, thường bọn chị sẽ không chọn đồ ngọt làm món tráng miệng đâu, dễ không nếm ra vị lắm."

Lục An Kỳ cái hiểu cái không nhìn thoáng qua đĩa của cô.

Dưa chua ăn kèm với xúc xích, sữa chua yến mạch hoa quả, nước chanh tươi.

... Cô dường như đã nếm được vị chua của mấy món này ngay cả khi không ăn vào miệng.

Lục An Kỳ quyết định đi lấy đồ ăn mặn để rửa vị giác, chân thành nói: "Cảm ơn chị."

Năm phút sau, Lục An kỳ vừa ăn bún chua cay, vừa trò chuyện với mọi người trong nhóm chat [Phòng trà đồ ngọt] mà đồng nghiệp nữ vừa rồi kéo mình vào.

Là nhân viên lễ tân mới của văn phòng chủ tịch, cô vừa vào nhóm đã nhận được sự hâm mộ điên cuồng của các đồng nghiệp, cũng như những kỳ vọng nồng nhiệt.

[Cuối cùng cũng có một bạn lễ tân của văn phòng chủ tịch đồng ý vào nhóm chơi với chúng ta rồi huhuhu.]

[An Kỳ, nhiệm vụ phát đường giao cho em cả đấy!]

Nhân viên lễ tân cũ không hòa đồng à?

Lục An Kỳ không hiểu ý của các đồng nghiệp lắm, nhưng cuối cùng cô cũng biết tổng giám đốc Bùi và chủ tịch Quý đã yêu nhau từ rất lâu rồi.

Bọn họ yêu nhau từ thời đại học, sau đó cùng nhau khởi nghiệp thành lập nên công ty có cái tên rất kỳ lạ này.

Lúc ăn xong bữa sáng quay về văn phòng, sau khi xem qua một đống tư liệu kèm đường, Lục An Kỳ đã biết rất nhiều chuyện liên quan đến tổng giám đốc và chủ tịch.

Chẳng hạn như lúc tổng giám đốc Bùi đột nhiên chuyển giao cổ phần, không ngờ chỉ vì chủ tịch Quý thuận miệng nói một câu là cảm thấy được gọi là chủ tịch rất oách.

Chẳng hạn như chủ tịch Quý trông có vẻ rảnh rỗi không quan tâm việc gì, nhưng thật ra cậu là nhân tố cốt lõi của bộ phận nghiên cứu và phát triển AI của công ty, là vũ khí bí mật của toàn bộ công ty. Vì vậy, trên mạng có rất ít tin tức về cậu, đó là do được bảo vệ đặc biệt.

Chẳng hạn như vì chủ tịch Quý yêu thích ẩm thực nên công ty Hai Cái Cây mới có bữa sáng xa hoa dành cho nhân viên vượt xa quy cách của những công ty khác. Đây là do đích thân tổng giám đốc Bùi sắp xếp, nhìn từ điều này mà xem, đúng là tổng giám đốc hết lòng phục vụ cho chủ tịch có khác.

Lại chẳng hạn như trong văn phòng tổng giám đốc còn có một phòng nghỉ rộng rãi thoải mái nữa.

Hình như phong cách điều cuối cùng kia hơi khác.

Lục An Kỳ ngồi ở bàn làm việc, ép mình không được nghĩ đến mấy hình ảnh không phù hợp với trẻ em, điều chỉnh lại biểu cảm, sẵn sàng đón tiếp khách đến thăm bất cứ lúc nào.

Khu vực tiếp khách bên ngoài văn phòng tổng giám đốc rất đẹp, có một ban công rộng với cảnh quan tuyệt đẹp, đầy cây xanh với chậu hoa, hài hòa với phong cách trang trí đậm chất công nghệ khiến người ta có cảm giác như đang ở tương lai.

Một lúc sau, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện vang lên trên hành lang, Lục An Kỳ nhận ra giọng nói của chủ tịch Quý, vội vàng đứng dậy.

Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng sóng vai đi tới, bên cạnh bọn họ còn có một con robot màu xanh vỏ đỗ đi theo.

Lục An Kỳ nhận ra kiểu dáng này, là robot hình người giải trí Mark rất nổi tiếng trong mấy năm gần đây.

Đây có lẽ là nguyên mẫu của Mark, vì trông nó tinh xảo và cao cấp hơn Mark được bán trên thị trường nhiều.

Lục An Kỳ vừa chào hỏi hai người vừa tò mò nhìn Mark.

Kiểu dáng nửa thân trên của Mark đã được cải tiến so với lúc trước, nửa thân dưới không còn là hình trụ đơn giản thêm bánh xe nữa mà là chân máy hoàn chỉnh, có thể đi lại linh hoạt, thậm chí còn chạy được.

Quý Đồng chủ động giới thiệu cho cô: "Đây là Mark, vừa đi công tác về với chúng tôi, trước khi bạn đến thì nó làm nhân viên lễ tân ở đây."

Mark lịch thiệp vươn tay về phía Lục An Kỳ: "Xin chào, tôi là Mark, rất hân hạnh khi được gặp cô."

Lục An Kỳ thích thú bắt tay với nó: "Chào bạn, tôi là Lục An Kỳ."

Không ngờ nhân viên lễ tân cũ của văn phòng chủ tịch lại là một con robot.

Mark khẽ gật đầu: "An Kỳ, cái tên rất đẹp."

Quý Đồng bèn cười ghẹo nó: "Mày thấy Mary với An Kỳ, cái tên nào hay hơn?"

Con mắt camera của Mark chớp chớp, giọng điệu chân thành tha thiết: "Đây là hai vẻ đẹp khác nhau, không thể so sánh được."

Quý Đồng tỏ ra rất hài lòng: "Là một câu trả lời khác, Mark trở nên thông minh hơn thật rồi."

Hiện giờ Mark đã có thể đưa ra các câu trả lời khác nhau dựa theo từng đối tượng khác nhau, đối với người xa lạ thì thường sẽ rất lịch sự, nhưng đối với người quen đã lưu trữ một lượng lớn dữ liệu hành vi, thái độ của nó sẽ hoàn toàn khác.

Vừa nãy kiểm tra qua, Quý Đồng đã bảo Âu Dương Vũ hỏi nó câu tương tự, và câu trả lời nhận được là: Dù sao cũng hay hơn Âu Dương.

Rất hiển nhiên, phong tục truyền thống hãm hại Âu Dương Vũ cũng đã được truyền lại cho robot.

Quý Đồng đi theo Bùi Thanh Nguyên vào văn phòng tổng giám đốc, tiện thể dặn dò Lục An Kỳ: "Mark vừa thăng cấp nên trong khoảng thời gian này nó sẽ ở quầy lễ tân hỗ trợ bạn, bạn có thể nói chuyện thoải mái với nó, nếu có cuộc đối thoại nào khiến bạn ngạc nhiên thì phiền bạn ghi chép lại nhé."

Công việc ở quầy lễ tân không bận mấy, trò chuyện với trí tuệ nhân tạo lại là một việc quá đỗi thú vị, Lục An Kỳ vốn đã rất thích thú với nó nên đống ý ngay.

Cửa văn phòng tổng giám đốc đóng lại, ngăn cách mọi âm thanh bên trong.

Người máy màu xanh vỏ đỗ đi về phía ban công, thành thạo cầm bình nước lên tưới những khóm hoa.

Những giọt nước óng ánh lộng lẫy dưới nắng.

Người máy phát ra âm thanh cảm thán từ tốn: "Thời tiết hôm nay thật đẹp."

"Thời tiết mùa xuân rất dễ chịu." Lục An Kỳ nhớ nhiệm vụ của mình, thử tìm chủ đề để nói chuyện với nó: "Mark, Mary là ai vậy?"

Mark dừng động tác tưới hoa lại, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa kính, khóe miệng hơi cong lên: "Là bạn gái của tôi."

Lục An Kỳ: !!!

Sao đến cả trí tuệ nhân tạo cũng rải cơm chó vậy!!

Cách một cánh cửa, bên trong văn phòng, Quý Đồng đang vùi trên ghế da trước cửa sổ, cầm ống nhòm ngắm cảnh ngoài ban công.

"Mark chắc chắn lại đang khoe bạn gái rồi, lần nào khoe khoang nó cũng cười thế kia."

Quý Đồng xem say sưa.

Kể từ khi Bùi Thanh Nguyên yêu cầu giữ lại điều ước thứ ba, bên cạnh việc phát triển người máy mô phỏng sinh vật theo kế hoạch đã định, họ cũng bắt đầu nghiên cứu lĩnh vực khoa học não bộ.

Cái trước là để chế tạo cơ thể mô phỏng sinh vật giống con người nhất có thể cho Quý Đồng, cái sau là để tìm ra cách thực hiện ý tưởng gửi ý thức vào dữ liệu của Bùi Thanh Nguyên, sự ra đời của ý thức liên quan mật thiết với não bộ.

Chuyến công tác lần này của hai người là vì một phòng thí nghiệm khoa học não bộ đã có được một bước đột phá lớn, hai người đã áp dụng một phần thành quả lên Mark trước tiên.

Trong thời gian này, mỗi lần Máy chủ Số 5 đến hỏi bọn họ khi nào mới thực hiện điều ước, Quý Đồng đều sẽ cướp lời trước: Tạo hình của anh hôm nay đẹp cực kỳ!

Thế là Số 5 không hỏi nữa.

Xem ra nịnh nọt cũng rất có tác dụng với trí tuệ nhân tạo nha.

Mặc dù Máy chủ đã hứa sẽ thực hiện điều ước này, nhưng phạm vi ước có hạn. Sống bên nhau trong thế giới này đến tới hết tuổi thọ tự nhiên, hoặc trở thành hệ thống rồi đi tới các thế giới khác, trong mắt Bùi Thanh Nguyên đều có khuyết điểm.

Hắn đang nỗ lực tự tìm ra một đáp án hoàn hảo hơn.

Chủ tịch ngồi mất chỗ rồi nên Bùi Thanh Nguyên đành đứng ở trước bàn, lật xem tài liệu mấy ngày nay đã được thư ký chỉnh lý xong.

Cũng giống như thời niên thiếu, hắn vẫn rất thích những lời lảm nhảm không ngừng bên tai.

"Em quyết định địa điểm team building tháng sau là ở nông trại. Nhân viên hơi đông nên sẽ chia từng bộ phận tổ chức, đồng thời sẽ cho rút thăm may mắn để chọn ra những người tham gia team building cùng ban quản lý."

Quý Đồng để ống nhòm xuống, xoay ghế da một vòng rồi nói tiếp: "Thảo luận cách đối phó với đối thủ cạnh tranh trên cánh đồng, có phải có cảm giác như đang tham gia một cuộc chiến điệp viên không?"

Bùi Thanh Nguyên nhìn làn da trắng nõn của cậu được bộ âu phục màu đen và chiếc ghế da tôn lên, ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng."

Sự ra đời của robot hình người giải trí Mark đã khiến công ty Hai Cái Cây dần trở thành một trong những công ty công nghệ có tiếng nhất trong nước trong những năm gần đây. Trong khi tiếp tục phát triển các robot thương mại giải trí cho đại chúng, công ty cũng hợp tác với các trường đại học, bệnh viện cùng các tổ chức khác để nghiên cứu và ứng dụng trí tuệ nhân tạo lẫn robot cho mục đích y tế và từ thiện.

Sự xuất hiện của một con robot quá sức ấn tượng Mark đã khiến thị trường robot gia dụng trong nước vốn yên bình bỗng trở nên sôi động. Sản xuất kích thích nhu cầu, nhu cầu ngày càng được phân khúc, tác động đến tái sản xuất.

Lúc này, ở nước ngoài cũng có một sản phẩm robot thông minh xuất hiện, nhắm ngay thời cơ để thâm nhập thị trường trong nước. Với lợi thế khác biệt về định hướng so với Mark và là thương hiệu nhập khẩu, cho nên sản phẩm này đã nhanh chóng đứng vững gót chân, cùng Hai Cái Cây trở thành hai gã khổng lồ trong lĩnh vực này.

Công ty này tên là Z Art, tổng giám đốc phụ trách khu vực trong nước cũng trẻ như tổng giám đốc của Hai Cái Cây, tên là Trang Văn Bạch, nghe đâu hai người từng là bạn cấp ba với nhau.

Quả nhiên Trang Văn Bạch rất có khí chất của nhân vật phản diện cuối cùng cũng trở thành đối thủ của bọn họ.

Hiện nay, hai công ty này với sản phẩm mang nét đặc sắc của mình gần như chia đều thị trường, luôn được nhắc đến cùng nhau và cũng là đối thủ lớn nhất của nhau.

Không chỉ vậy, lĩnh vực này liên tục có những công ty mới xuất hiện, lượng vốn lớn đổ vào, ai cũng muốn được chia một bát canh trong vùng biển này.

Giống như Trang Văn Bạch đã từng nói trong đêm tuyết mấy năm trước, trí tuệ nhân tạo là năng lượng của tương lai, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội nắm giữ năng lượng cả.

Trong những tài liệu mà Bùi Thanh Nguyên vừa mới xem qua, có một bản báo cáo kết quả kinh doanh mới nhất.

Khác với sự đơn giản thuần túy thời sinh viên, mọi thứ mà người ta gặp phải sau khi bước vào xã hội đều phức tạp và khó lường. Là tổng giám đốc, người quản lý thực tế của công ty nên mỗi ngày phải xử lý rất nhiều việc, hơn nữa còn phải nghiên cứu thêm, vừa bận vừa vất vả.

May mà hắn có một hệ thống bên cạnh.

Một "hệ thống" luôn có thể khơi dậy cảm xúc của hắn, khiến những tiếng ồn xung quanh biến mất.

Lúc Quý Đồng đang tưởng tượng về chuyến đi chơi ở nông thôn thì thấy Bùi Thanh Nguyên đặt tập tài liệu xuống, bấy giờ cậu mới nhận ra rằng Bùi Thanh Nguyên vẫn đang đứng: "Sao anh không ngồi?"

Bùi Thanh Nguyên im lặng nhìn cậu chiếm hết cái ghế da.

Quý Đồng không nhúc nhích tí nào, rất có phong thái của chủ tịch: "Bên cạnh còn một cái ghế nữa mà."

Tổng giám đốc của cậu nhìn xuống: "Nhưng anh thích cái ghế này."

Rèm cửa sổ khép lại, ánh sáng trong phòng dần tối, nhìn tổng giám đốc Bùi bước gần đến chỗ mình, Quý Đồng bỗng cảm nhận được sự nguy hiểm.

"Vậy em nhường anh này, em ra ngoài nghe bọn họ nói chuyện đây." Cậu kiếm cớ muốn ra khỏi văn phòng: "Chắc chắn An Kỳ sẽ hỏi Mark về nguồn gốc tên công ty của chúng ta..."

Chủ tịch trẻ tuổi bị vây trong chiếc ghế da, giọng nói ngày càng nhỏ dần.

Chiếc sơ mi trắng mới được cài cúc áo trên cùng cách đây không lâu lại bị cởi ra nhẹ nhàng.

"Không cần nghe." Tổng giám đốc nhỏ giọng trả lời cậu: "Em biết đáp án mà."

Trong ánh nắng rực rỡ bên ngoài căn phòng, Lục An Kỳ đang trò chuyện vui vẻ với Mark.

Quả nhiên cô hỏi nguồn gốc cái tên tiếng Trung kỳ lạ của công ty này.

"Tại sao lại đặt tên là Hai Cái Cây vậy? Sao không phải một hay ba cái cây?"

"Vì trong nhà sếp Bùi trồng hai cái cây." Mark tạm dừng, âm thanh lộ vẻ dịu dàng: "Một cây là cây bào đồng, cây còn lại cũng là cây bào đồng."

Thật ra không phải ở trong nhà, mà là trong tim.

Lục An Kỳ bị câu này chọc cười: "Thế không phải là hai cái cây bào đồng à? Đây là chuyện cười mới hả?"

Mark nghiêm túc nhấn mạnh: "Là một cái cây bào đồng và một cái cây bào đồng khác, chúng không giống nhau."

Cái cây nảy mầm trong trái tim Bùi Thanh Nguyên kia đã sớm nở những bông hoa màu tím.

Còn một bông hoa khác lại nở rộ trong mắt hắn.

Bàn làm việc lành lạnh, chiếc ghế da mềm mại, tài liệu và bộ âu phục vương vãi khắp nơi.

Quý Đồng không dám nhìn người đàn ông đang ở gần mình đến vậy, vẫn nhỏ giọng giãy giụa: "Nhưng em muốn nghe Mark kể chuyện cười..."

"Không phải chuyện cười." Ngài tổng giám đốc tận tụy dịu dàng hôn vào đuôi mắt ửng đỏ của người dưới thân mình: "Là lời âu yếm."