Không Được Giật Chồng Tôi

Chương 10: Chương cuối




Sau mấy ngày nghỉ ngơi, ngoài trừ vết thương trên ngực còn đau, xem ra Tào Dục Phong đã khôi phục, sau đó anh nghe tin Giang Dĩnh Hồng xuất viện đến từ Trương Vĩ Minh và Diệp Văn.

Mấy ngày nay Giang Dĩnh Hồng không hề có bất kỳ hành động gì nữa, không có nhắn tin, điện thoại, hơn nữa không đột nhiên xuất hiện ở công ty anh, dự án hợp tác của đôi bên, cô cũng giao cấp dưới toàn quyền xử lý, dù sao cô có thương tích trong người, vì vậy cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.

Giang Dĩnh Hồng không quấy rối, Tào Dục Phong lại trở lại cuộc sống bình yên anh yêu thích, quan hệ với Quý Ly giống như mật trong điều du (ngọt ngào suông sẻ), hoà thuận lại thân mật.

Về phần Quý Ly cũng có cảm nhận giống vậy, hơn nữa tình cảm của hai người tiến thêm một bước so trước đây, ngay cả Tô Ý Gia cũng phát hiện.

"Cậu gần đây rất rạng rỡ." Tô Ý Gia cầm gấu bông Tiểu Hùng trêu chọc Huyên Huyên.

"Có sao?" Quý Ly xem thường.

Mắt cá chân của Tô Ý Gia còn bị thương, nên đến nay đều vẫn nghỉ ở nhà, cả ngày kêu nhàm chán, lúc trước Quý Ly chăm sóc Tào Dục Phong không thể phân thân, hôm nay Tào Dục Phong không có gì đáng ngại, đã đi làm, cô liền cùng con gái tới đây.

"Đương nhiên là có, mặt mày hồng hào ." Tô Ý Gia cầm một cái bánh bỏ vào miệng. "Đã trừ được khối tâm bệnh là Giang Dĩnh Hồng, tinh thần cậu cũng sảng khoái."

"Nào có khoa trương như vậy?" Quý Ly có chút ngượng ngùng, không phải cô có biểu hiện rõ ràng như vậy chứ?

"Sau này sẽ không suy nghĩ lung tung nữa?" Tô Ý Gia tiếp tục nhạo báng cô.

"Mình đâu có suy nghĩ lung tung?" Quý li không thừa nhận.

Tô ý gia cười khẽ. "Dạ, không có cũng chưa có." tròng mắt cô chuyển một cái, trên mặt thoáng qua một tia ác ý. "Cậu không nghĩ đi thăm Giang Dĩnh Hồng sao?"

Quý Ly nhíu mày. "Không có."

"Cô ta không phải đã xuất viện sao? Đi thăm một chút đi!" Tô Ý Gia đập đầu xuống gối. "Đáng tiếc chân mình còn chưa khỏi, nếu không mình cũng muốn đi theo."

"Mình đi thăm cô ấy, chị khiến cô ấy nghĩ mình làm nhục cô ấy." Quý li nói. "Thành thật mà nói, mình cũng không phải là không muốn thưởng cho cô ấy một cái tát để hả giận, nhưng hiện tại cô ấy cũng không tới dây dưa, mình kiêu căng phách lối đến cửa thăm hỏi, còn đánh cô ấy một bạt tai, lần này không sai cũng thành sai rồi."

"Cũng tốt." Tô Ý Gia bóp cổ tay. "Đáng lẽ cậu phải sớm đánh cô ta mới phải."

"Khi đó làm sao dự đoán được những chuyện này?" Quý Ly lắc đầu."Mình chỉ hi vọng sau này cả đời không qua lại với nhau là tốt rồi."

"Cô ta thật sự không quên được Tào Dục Phong, hay vấn đề là lòng tự ái ?" Tô Ý Gia hỏi.

Quý li nhún nhún vai. "Không biết được, mình và cô ấy chưa bao giờ có cảm tình tốt vói nhau. Mình cũng không phải con giun trong bụng cô ấy, không biết được trong lòng cô ấy nghĩ gì, nhưng mình cảm thấy phần tình yêu không cao, Dục Phong nói cô ấy vẫn muốn làm nữ cường nhân, ban đầu bọn họ không có cùng quan niệm về hôn nhân nên mới chia tay. Giang Dĩnh Hồng rất rõ ràng, cô ấy muốn nói yêu thương, hiện tại đem cô ấy bỏ ra ngoài, người quen biết cô ấy ít sao? Cho nên nguên nhân lòng tự ái bị tổn thương cao hơn, cô ấy hiểu rõ Tào Dục Phong, cũng làm cho anh giúp cô những chuyện thường ngày, ai biết được Tào Dục Phong lại xem nhẹ tự ái của cô ấy, cô ấy lại hiếu thắng chắc là muốn báo thù ngược lại."

"Bởi vì lòng tự ái liền muốn phá hoại hôn nhân của người khác? Cũng quá ác đi." Tô Ý Gia lắc đầu. "Thật là tà ác? Thôi, không đề cập tới cô ta nữa, dù sao vợ chồng các cậu không có bị ảnh hưởng là tốt rồi."

Cô bỏ qua chủ đề của Giang Dĩnh Hồng, ngược lại nói đến cuộc sống nhàm chán của mình ở nhà, cả ngày không phải ăn thì xem ti vi hoặc lên mạng.

"Hiện tại rốt cuộc mình biết hoạt động bất tiện rất phiền chán, thật sự rất muốn đến sân thể dục chạy một vòng."

"Tiết quản lý còn tới phiền cậu sao?"

"Hầu như ngày nào cũng tới." Tô Ý Gia không chịu nổi lắc đầu. "Sau này thông mình ra, chỉ cần anh ta tới, mình liền gọi Hầu Dịch Khoan tới đây cứu viện."

"Cậu ghét Tiết quản lý như vậy sao? Mình cảm thấy hình như anh ta có ý với cậu."

"Mình quản anh ta có ý hay không ý làm gì, dù sao mình không thể nói yêu thương với anh ta được."

"Tại sao?" Quý Ly tò mò hỏi.

"Anh ta rất bá đạo rất, mình xong rồi mới tìm một bạo quân để ý tới mình?" Tô Ý Gia khoát tay. "Dù sao mình quyết định để cho học đệ làm hộ hoa sứ giả cho mình."

"Hầu Dịch Khoan nguyện ý sao?" Quý li nhíu mày.

"Cậu ta không quá nguyện ý, nhưng mình ép buộc cậu ta." Cô dương dương tự đắc cười.

"Cậu này. . . . . ." Quý li cười lắc đầu, tóm lại đối với Ý Gia cô không có chút biện pháp nào.

Gần tối Tào Dục Phong đi đón vợ và con, ánh chiều tà chiếu lên hai người mà anh yêu nhất, tầm mắt vừa chạm vào nhau, Quý Ly lộ ra nụ cười ấm áp, ngay cả Huyên Huyên cũng hưng phấn kêu to, hướng anh quơ hai tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp ngũ quan tương tự hai người, là kết tinh tình yêu của anh và cô.

Quý Ly sai rồi, anh không thể nào vì cô mang thai mới cầu hôn cô, cô quá khinh thường mình, anh cầu hôn cô bởi vì anh yêu cô.

Thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ, lúc học đại học sao lại không phát hiện được cô tốt? Không công bỏ qua cô, không nghĩ sau khi tốt nghiệp gặp lại, anh lại bỏ lỡ cơ hội lần thứ hai, thật may là anh bắt được cơ hội thứ ba chợt lóe rồi biến mất, nếu như không phải là mình xúc động mà chạy đi hỏi cô, nói không chừng duyên phận bọn họ đã hết.

Tào Dục Phong bước nhanh về phía cô và con, đưa tay ôm con gái bảo bối cười khanh khác, tay còn lại choàng qua vai Quý Ly, hai người bèn nhìn nhau cười.

Cuộc sống không sợ bỏ qua, chỉ sợ không có cơ hội làm lại, đúng thời cơ gặp đúng người, là một loại hạnh phúc.

Toàn văn hoàn