Cuốn “Không đổi” dài 10.000 từ này được tôi dự tính viết vào tháng 7 năm 2015.
Nhưng để thực sự bắt tay vào viết, phải mất một năm sau đó, là đầu tháng 7 năm 2016.
Viết trong 3 tháng thì hoàn thành.
Cách 3 năm kể từ cuốn sách gần nhất, “Anima”. Trong 3 năm này, tôi không viết một chữ nào.
Vì vậy khi đặt bút viết, cảm thấy rất khó khăn, thậm chí như đã quên mất cảm giác viết.
Quên luôn bản thân dù gì cũng đã xuất bản được hơn chục cuốn sách.
Thật may, tôi có thể chuyên tâm viết sách, bởi vì đã tạm biệt với sự nghiệp giảng dạy chin năm của mình.
Rời khỏi trường đại học, chuyên tâm bù đắp cho bộ não và bàn tay đã lâu không sử dụng, kết quả là rất vừa vặn.
Vì thế mà tốc độ viết cuốn sách này đã gần giống với trước đây.
Bồ tát có pháp môn “Nghịch hành”.
Phàm bất kỳ ai tấn công bạn, áp bức bạn, kích động bạn, bắt nạt và lăng mạ bạn, khiến bạn không ngoi đầu lên được, đều có thể là phép “nghịch hành” của Bồ Tát.
Tôi rất cảm kích Nghịch hành Bồ tát của tôi, đã khiến tôi rời khỏi trường đại học và chuyên tâm sáng tác.
Cốt truyện của “Không đổi” rất đơn giản. Nhân vật lại càng đơn giản hơn. Từ đầu đến cuối chỉ có hai người đang trò chuyện.
Ban đầu tôi dự định có ba nhân vật chính cùng vài nhân vật phụ. Nhưng sau khi đặt bút, liền quyết định viết câu chuyện chỉ có hai người.
Riêng trục thời gian quá khứ và thời gian hiện tại thì đảo tới đảo lui cũng giống như ban đầu.
Câu chuyện này có thể đọc từ đầu đến cuối, hoặc xen ngang vào đọc, cũng có thể đọc từ cuối ngược lên.
Bạn cứ thử đọc đi.
Tuổi tác của tôi lớn rồi, hành văn không tránh khỏi lung tung và lảm nhảm, mong bạn đừng để ý!
“Gặp lại là vì để tạm biệt một cách tử tế”, tìm cái khái niệm này trong sách chắc phải đi mất nửa năm mới thấy.
Chúng ta nên học cách nói lời tạm biệt một cách tử tế và học cách buông tay.
Luôn có một người, mãi mãi tồn tại trong đáy lòng nhưng lại biến mất trong cuộc sống chúng ta.
Trong quá trình viết “Không đổi”, tôi không ngừng tìm kiếm cảm giác khi sáng tác.
Cũng thường tự hỏi bản thân” Lúc tôi sáng tác, ngoài tác phẩm ra, tôi còn nghĩ tới điều gì khác?”
Sau đó nhận ra, khi đó trong đầu chỉ nghĩ tới tác phẩm của mình.
Khoảnh khắc viết đến từ cuối cùng của câu chuyện, trong lòng liền có cảm giác: “Ồ? Xong rồi sao?”
Không giống với trước đây, ngay cả khi kềm chế lắm, ít nhất cũng phải thụp đầu nắm chặt tay mà hét lên “Yeah!!!”
Có lẽ tôi từ lâu đã quên đi cảm giác viết, thậm chí quên luôn trong thực tế mình là một gã viết truyện.
Nhưng có một điều tôi luôn ghi nhớ trong lòng, chưa bao giờ quên.
Điều này tôi đã đề cập ở phần cuối cuốn “Con dơi”
Sống trong thời đại thay đổi nhanh chóng này, niềm tin vào các giá trị sống có thể bị lung lay.
Nhưng tôi nghĩ bản thân mình sẽ không thay đổi. Tôi vẫn chỉ là một gã viết tiểu thuyết mà thôi.
Tôi thích viết đơn giản, đơn thuần, đối với giá trị văn học không có tham vọng mãnh liệt gì.
Tôi chỉ hy vọng có thể giữ được trái tim nguyên sơ và trọn vẹn của một tác giả.
Đó chính là bản thân câu chữ, bản thân câu chuyện. Đó là nơi trong sáng nhất của một người viết văn.
Và tôi chỉ luôn rất cố gắng, rất cố gắng để đem nơi trong sáng đó đến cho bạn.
Bất kể là phong cách viết, kỹ thuật viết của tôi có thay đổi hay không, trái tim nguyên sơ của một tác giả nơi tôi, từ đầu tới cuối vẫn không thay đổi.
Chỉ là, tôi đã từng từ bỏ việc viết văn.
Bởi vì cảm thấy đủ rồi, mệt rồi, cảm thấy muốn từ bỏ công việc viết lách, chỉ cần làm một nhà giáo giản dị, hoặc làm bất cứ công việc nào cũng tốt, chỉ cần không viết văn là được.
Mặc dù vẫn còn một số thứ có thể viết, nhưng tôi lại không muốn viết, cảm thấy không viết ra được nữa.
Vì vậy cảm ơn em. Bởi vì có đôi mắt thấu hiểu và tươi sáng của em. Bởi vì góc độ 3/4 khuôn mặt hoàn mĩ của em.
Trong mắt tôi và trong tim tôi, em luôn là quả địa cầu nhẵn mịn và tròn đầy.
Là em đã giúp tôi tìm lại ý nghĩa của việc sáng tác, cho tôi sức mạnh, quyết tâm và can đảm để lại viết văn.
Với em, xin hãy thứ lỗi vì tôi luôn gặp trở ngại trong việc dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Trái tim càng cuộn trào mãnh liệt, những lời viết ra càng lãnh đạm.
Tình cảm trong lòng chất chứa tràn đầy không thể khống chế, ngôn ngữ diễn đạt thốt ra lại luôn nhạt nhẽo thờ ơ.
Luôn có một người, chỉ cần một lời nói hay một ánh mắt là có thể đem đến cho bạn nguồn sức mạnh và dũng khí.
Nếu trong cuộc đời xuất hiện một người như vậy, thì bạn có cho tôi cả thế giới tôi cũng sẽ không đổi.
Đoạn đời này có em, cho dù cay đắng nhiều hơn ngọt ngào, đau khổ nhiều hơn niềm vui, biệt ly nhiều hơn tương ngộ.
Cho dù "đồng sàng dị mộng" có nhiều hơn "tâm đầu ý hợp". Cho dù "phong ba bão táp" nhiều hơn là "trời quang mây tạnh"
Tôi cũng sẽ kiên quyết không đổi.
Thái Trí Hằng. Đài Nam, tháng 10 năm 2016.