Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 60




Mặc dù nói Trình Thính Hàn tuổi nhỏ mà lạnh lùng, trầm mặc, lầm lì, nhưng suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, cực kỳ quấn bố mẹ, thích nhất là được ngủ giữa bố và mẹ. Trước lúc nó năm tuổi, luôn là cả nhà ba người ngủ chung với nhau, qua năm tuổi, Trình Thính Hàn mới ngủ riêng, nhưng chia phòng cũng chẳng mấy triệt để, tối nào cũng đòi mẹ sang ngủ cùng.

Hà Tỉnh phải đợi con bé ngủ say rồi mới về phòng, có lúc buồn ngủ quá, cô ngủ lại luôn ở phòng con gái.

Hôm nay, sau khi Luck đã say giấc, Hà Tỉnh buồn ngủ díp mắt, nghĩ ra còn chưa đánh răng rửa mặt nên cố bò dậy khỏi giường, mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài.

Đèn ngoài phòng khách đã tắt, chỉ còn một bóng đèn bàn hắt ra ánh sáng vàng cam, cả căn phòng phủ một màu lờ mờ nhưng ấm áp, Hà Tỉnh mơ màng đi về phía phòng tắm. Bỗng nhiên, cổ tay từ nắm lấy từ phía sau, cả người bị kéo vào một vòng tay, mùi rượu thoang thoảng phả tới.

“Anh uống rượu đấy à?”, Hà Tỉnh dụi đầu vào lồng ngực Trình Triều Lạc, vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

“Không chối được, uống có một ít vang đỏ thôi, khó ngửi thì để anh đi thay quần áo nhé?”

Mùi rượu thoang thoảng, không khó ngửi, Hà Tỉnh đáp: “Không cần.”

“Nhớ anh không?”, Trình Triều Lạc khàn giọng hỏi.

Hà Tỉnh thấp giọng cười, “Sáng vừa mới gặp mà nhớ nhung cái gì?”

“Sáng mới gặp cũng nhớ.”

Hà Tỉnh thật sự rất buồn ngủ, một lòng chỉ muốn được đi ngủ, cô giơ hai tay chống lên ngực Trình Triều Lạc đẩy anh ra, “Em phải đi đánh răng rửa mặt đây.”

Cánh tay Trình Triều Lạc rắn như gang thép, giữ chặt không buông cô ra, “Tẹo nữa anh làm cùng em, ôm trước đã.”

Hà Tỉnh: “…”

Ôm một lát, cô lại đẩy anh ra, “Được rồi.”

Trình Triều Lạc vẫn không thả cho cô đi, “Trước khi sinh Luck, em còn lo anh có con gái rồi bỏ rơi em, giờ thì ai bỏ rơi ai đây?”, nghe anh nói loáng thoáng vẻ ghen tỵ, vừa ôm cô vừa hậm hực dỗi hờn, hệt như đứa trẻ không giành được kẹo.

Hà Tỉnh không đẩy Trình Triều Lạc ra nữa, mà giang hai tay ôm chặt eo anh, ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, “Trình Triều Lạc, con bé mới có năm tuổi, đang tuổi cần có người chăm sóc, còn anh đã hơn ba mươi tuổi rồi.”

Trình Triều Lạc cúi đầu hôn cô, “Hơn ba mươi cũng cần em.”, nghe ra đầy ấm ức.

Bất kể tuổi tác có thay đổi ra sao, tình cảm của họ vẫn nồng nhiệt như hồi mười tám, sẽ không thay đổi vì thời gian hay con cái. Hà Tỉnh kiễng chân, tìm đến khóe môi anh, “Em cũng cần anh.”

Cô chỉ chạm rất khẽ, nhưng lại như mồi lửa rơi xuống khoảnh vườn khô cằn, rồi nhanh chóng lan ra xa.

Trình Triều Lạc ấn cô vào tường, bờ môi nóng rẫy áp tới, che lấp kín kẽ, không cho cô đường tháo chạy. Hà Tỉnh cũng không muốn bỏ chạy, cô dùng cách tương tự đáp lại anh, dùng hành động để nói với anh rằng, sự ỷ lại của anh không phải là đơn phương.

Sơ mi, áo ngủ, rải một đường về đến phòng ngủ, vương đầy đất, khi về tới phòng thì chỉ còn lại cảnh xuân trần trụi.

Xong việc, Hà Tỉnh được bế đi tắm như một đứa trẻ, rồi lại được bế về giường. Sau một trận chiến đấu, cô lại hết buồn ngủ, kéo Trình Triều Lạc sang nói chuyện phiếm, “Anh nói xem, với tính nết của Luck, mai sau liệu có tìm được bạn trai không?”

“Mạnh Tầm đấy.”

Hà Tỉnh “hơ” một tiếng, “Ngày trước anh còn bảo không đồng ý cho em với Nam Tiêu đính ước cho hai đứa nó, còn bảo Mạnh Tầm giống Mạnh Thiên Sơn đấy còn gì.”

“Giờ nó trông giống Nam Tiêu, đẹp trai hơn Mạnh Thiên Sơn rồi.”, Trình Triều Lạc kéo sát Hà Tỉnh vào lòng, “Bảo bối, Luck mới năm tuổi, nghĩ đến chuyện này có phải là sớm quá hay không?”

Trình Triều Lạc gọi con gái hoặc là Luck, hoặc là gọi cả họ cả tên, trước giờ chưa từng gọi con là bảo bối như những ông bố khác, cách gọi này anh chỉ dành cho Hà Tỉnh mà thôi, song về việc chăm sóc Luck, anh vượt xa hàng ngàn ông bố khác.

Hồi mới sinh Trình Thính Hàn, Hà Tỉnh chưa thích ứng được với vai trò làm mẹ, ngoài việc không thể thay thế được là cho bú ra, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều do Trình Triều Lạc làm hết. Vừa hết tháng ở cữ, Trình Triều Lạc đã bắt Hà Tỉnh phải cai sữa cho con, anh không thể nhìn nổi cảnh cô vì cho con bú mà lên cơn sốt, đau đớn đến mức bật khóc, rồi cả đêm giấc ngủ chập chờn.

Hà Tỉnh không đồng ý, anh vẫn nói: “Sữa bột không tốt bằng sữa mẹ, nhưng cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho con phát triển. Sức khỏe của con quan trọng, chẳng nhẽ của mẹ thì không quan trọng à?”, Trình Triều Lạc lấy một cái gương giơ ra trước mặt Hà Tỉnh, “Em nhìn quầng thâm mắt của em đi.  Cứ tiếp tục thế này, chưa đợi con bé lớn thì em đã ngỏm trước rồi.”

Trước giờ anh vẫn hay nói chuyện thẳng thắn, “một đao là thấy máu”, nhắm trúng vào vấn đề họ đang phải đối mặt, “Ngày xưa không có sữa bột, ai cũng bú sữa mẹ mà lớn, nhưng vẫn có người IQ cao, người IQ thấp, trí tuệ và sức khỏe của một người liên quan mật thiết đến gen di truyền, khi bé uống sữa mẹ hay sữa bột thì cũng chỉ có tính giai đoạn thôi, không ảnh hưởng nhiều. Nếu bây giờ em khỏe mạnh, tâm trạng ổn định, anh đồng ý để em cho con bú, nhưng mà bảo bối à, em đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu trầm cảm sau sinh rồi đấy, anh không cho phép em dùng thân phận người mẹ ra để ngược đãi bản thân.”

Sau nhiều ngày thuyết giáo liên tục của Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh cũng phải cai sữa cho Trình Thính Hàn. Không phải cho bú, không cần thức đêm, không bị con bám dính như keo, cô đi chăm sóc sau sinh, đi học cắm hoa, chẳng mấy chốc sức khỏe và tâm lý đã trở lại trạng thái như hồi chưa sinh con. Mà mỗi lần khám sức khỏe cho Trình Thính Hàn, mọi thứ đều rất ổn, không vì uống sữa bột mà kém các bạn cùng tuổi, thế nên cảm giác tội lỗi trong Hà Tỉnh mới dần vơi đi.

Sau này, khi Hà Tỉnh gặp lại bạn học cũ, những người bị giày vò cả về thể xác và tinh thần vì phải chăm con, cô mới cảm thấy vô cùng biết ơn quyết định khi ấy của Trình Triều Lạc.

Chớp mắt, Trình Thính Hàn đã lên năm, chẳng còn ai bận tâm con bé bú mẹ hay uống sữa bột từ bé nữa. Con bé trắng trẻo bụ bẫm vô cùng xinh xắn, nhưng tính tình lạnh nhạt khó gần, ở trường mẫu giáo chỉ có đúng một người bạn thân. Đó là một cô bé có cân nặng vượt tiêu chuẩn do bị bệnh phải dùng hormone. Những đứa trẻ khác không thích chơi với cô bé, chỉ có Trình Thính Hàn là không để ý, mỗi lần tan học đều chủ động đi tìm cô bé để chơi cùng.

Thói quen kết bạn cũng giống hệt bố nó.

Mùa đông năm nay, Trình Triều Lạc để Trình Thính Hàn ở lại, dẫn Hà Tỉnh đến nơi mà mười mấy năm trước anh tỏ tình với cô.

Sau nhiều năm, kĩ thuật trượt tuyết của Hà Tỉnh đã tiến bộ vượt bậc, không cần Trình Triều Lạc kè kè bên cạnh hỗ trợ nữa, có thể tự tin trượt một mình.

Chơi mệt rồi, họ tìm một chỗ không người để ngồi xuống nghỉ ngơi. Hà Tỉnh ngửa người nằm xuống nền tuyết, Trình Triều Lạc cũng kề vai nằm cạnh cô, ngửa mặt nhìn lên trời xanh mây trắng. Đột nhiên cô nhắc đến chuyện năm ấy, anh liền hỏi: “Dám thử trượt tuyết mà lại không dám thử với anh à?”

Ám hiệu rõ ràng như vậy, thế nhưng khi ấy cô lại chẳng hiểu, mãi cho đến khi anh lấy bình đựng sao tích góp bao nhiêu năm ra, cô mới ngỡ ngàng. Từng cảnh tượng như mới chỉ diễn ra ngày hôm qua thôi, vậy mà đã mười năm trôi qua rồi, nghĩ lại vẫn thấy thật thần kỳ.

“Lạnh không?”, Trình Triều Lạc hỏi.

Hà Tỉnh vui vẻ lắc đầu.

“Cười cái gì?”

“Cười bọn mình ngày trước ngô nghê thật.”, Hà Tỉnh thoáng dừng lại, “Không đúng, anh biết rõ mình muốn gì, ngô nghê là em, từng bước bị anh vây lại như vây con mồi.”

Trình Triều Lạc nghiêng đầu hôn lên má cô, “Nếu anh không làm thế, thì có khi bây giờ em đã là vợ người khác rồi, càng không thể có Trình Thính Hàn được. Con bé đáng yêu như thế, em nhẫn tâm đổi bố cho nó à?”

Hà Tỉnh: “…”

Đến tối, Hà Tỉnh đòi đi đắp người tuyết, Trình Triều Lạc lấy dụng cụ cùng cô xuống lầu. Hà Tỉnh vẫn chịu trách nhiệm đắp phần đầu, trong quá trình đắp, cô hỏi: “Hồi đấy anh làm thế nào mà cho được bình đựng sao vào bụng người tuyết đấy?”

Trình Triều Lạc: “Dễ mà, lúc đấy bọn mình mỗi đứa đắp một phần, anh tận dụng cơ hội lấy cái lọ làm tim, đắp đầy tuyết lên quanh lọ, rồi ụp vào làm tim con người tuyết thôi.”

Hà Tỉnh quay đầu lại nhìn anh, “Hôm nay có lọ đựng sao nữa không?”

“Có.”

“Tẹo nữa em lại moi ra xem.”

“Được.”

Hai người đã qua tuổi ba mươi, vậy mà vẫn hăng say đắp người tuyết như thời niên thiếu. Đắp xong, Hà Tỉnh nghiêng đầu nhìn Trình Triều Lạc, “Con người tuyết này có tim không?”

Trình Triều Lạc vừa cười vừa gật đầu.

Hà Tỉnh ngồi xổm xuống đào bụng người tuyết, moi móc một lúc thì nụ cười tắt dần, “Sao vẫn không thấy?”, lại moi thêm một lúc nữa, vùng bụng của người tuyết đã bị đào thành cái lỗ thông cả trước sau, vậy nhưng vẫn chẳng tìm thấy quà. Cô đứng dậy bĩu môi, “Trình Tinh Tinh, anh lừa em.”

Trình Triều Lạc cầm tay Hà Tỉnh áp lên ngực mình, “Tặng trái tim của anh cho em đây.”

Lòng bàn tay hơi cấn, có thứ gì đó tròn tròn như viên ngọc, thì ra tên khốn này giấu quà trong ngực. Hà Tỉnh thò tay vào cổ áo khoác của anh, mò được từ túi trong của cái áo một túi vải, mở ra xem thì thấy bên trong là một chuỗi vòng đeo tay.

Trình Triều Lạc nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Hà Tỉnh, đeo chuỗi vòng lên, “Ngày xưa, anh chẳng lo chẳng nghĩ, chẳng tin gì cả, còn giờ…”, anh nở một nụ cười tự giễu, “Hơn ba mươi tuổi, lại như lũ trẻ chuẩn bị tốt nghiệp, quỳ trước Phật, xin cho em với Thính Hàn năm tháng bình an.”

Anh vẫn là người lạnh lùng không thích để ý đến người khác, vẫn là ngọn núi vững chắc phía sau cô, vẫn là cây tùng vươn mình mãnh liệt về phía mặt trời, vẫn là Trình Triều Lạc của thời niên thiếu, nhưng lại có chỗ khác biệt, hình như đại ma vương cũng biết dịu dàng.

Hà Tỉnh ôm anh, “Tinh Tinh cũng phải bình an nhé.”

Họ ôm nhau giữa trời đêm sương tuyết. Thời gian như quay ngược về cái đêm mười lăm năm trước, anh trăm phương nghìn kế góp nhặt từng chuyện tí ti mình giúp cô, rồi lại đưa những chuyện vụn vặt ấy vào những ngôi sao nợ, sau đó bày hết ra trước mắt Hà Tỉnh, không cho cô cơ hội cự tuyệt, ép cô trở thành bạn gái của mình.

Anh nói: “Muốn mối tình đầu của em.”

Hà Tỉnh cho rồi, anh lại muốn mối tình đầu kéo dài mãi, làm viên mãn giấc mộng thiếu nữ của cô.

Đêm tỏ tình mười lăm năm trước, họ chẳng làm gì cả, giờ thì khác. Cái lạnh rút đi, có thứ còn nóng hơn cả nhiệt độ máy sưởi đang kêu gào sục sôi, Trình Triều Lạc như muốn gộp hết những gì phải kìm nén trong suốt những ngày tháng Hà Tỉnh mang thai, đòi lại cả thảy.

Hơi nước bám dày trên cửa kính nhà tắm, Hà Tỉnh chống tay lên bồn rửa mặt, như khối thủy tinh bị va đập vỡ vụn, cô xin tha.

Những tiếng kêu rên đứt quãng như câu ra một mặt hung tàn trong xương cốt Trình Triều Lạc, anh làm như không nhìn thấy ánh mắt mơ màng của cô, không nghe thấy những âm thanh vụn vỡ, mà càng mạnh bạo hơn, khiến cô như bị nghiền nát triệt để.

Hà Tỉnh nhìn thấu suy nghĩ của Trình Triều Lạc, cô xoay người đối diện với anh, trước khi hoàn toàn sụp đổ, cô há miệng cắn lên bả vai anh.

Rốt cuộc Trình Triều Lạc đã cảm nhận được cái cảm giác tuyệt vời khi sảng khoái và đau đớn đan xen.

Xong xuôi, Hà Tỉnh nhìn vết thương rỉ máu trên vai anh thì lại hối hận, “Đau không?”

“Đau.”, Trình Triều Lạc nói như thật.

“Tự anh chuốc lấy mà, ai bảo cứ trêu tức em.”

“Anh trêu tức em như nào cơ?”

Hà Tỉnh đá anh trong chăn, “Chuyện khốn kiếp anh làm, tự anh biết.”

Trình Triều Lạc thấp giọng cười, bao nhiêu năm nay, cô vẫn xấu hổ sau khi xong việc, còn anh thì biết thừa mà vẫn cố tình trêu cô, giữa họ, ngoại trừ tuổi tác thay đổi ra, những thứ khác vẫn như lúc ban đầu. Anh kẹp cái chân đang đá loạn của Hà Tỉnh lại, “Đừng đá nữa, đau thật mà.”

Hà Tỉnh không dám cựa quậy nữa, “Mua thuốc bôi nhé?”

“Đi bệnh viện đi.”

“Cũng được, bác sĩ bôi thuốc chắc chắn chuyên nghiệp hơn em.”, Hà Tỉnh ngồi dậy định mặc quần áo.

Trình Triều Lạc đan hai tay kê ra sau đầu, nằm yên không nhúc nhích, anh thủng thẳng nói: “Tiêm một mũi phòng dại.”

Hà Tỉnh: “…”

Trình Triều Lạc đưa tay ôm cô vào lòng, để Hà Tỉnh nằm xuống, “Không cần đi viện, anh đâu có yếu nhớt như thế, nhưng đúng là đau thật, em thổi cho anh đi.”

Hà Tỉnh ghé sang, thổi khẽ vào vai anh như anh muốn, “Được chưa?”

“Ừm.”, Trình Triều Lạc lật người nhào tới, bịt kín môi cô.

Hà Tỉnh đấm anh, lúng búng nói: “Vừa nãy mới…”

Trình Triều Lạc: “Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ.”

Hà Tỉnh: “…”

Lúc này không có người khác làm phiền, chỉ có đêm đông tuyệt đẹp đáng nhớ và có nhau mà thôi.

***

Lời tác giả:

Trình Thính Hàn: Người khác là ai?