Đêm trước ngày cưới của Mạnh Thiên Sơn và Nam Tiêu, Hà Tỉnh đi suối nước nóng riêng với Nam Tiêu. Vừa ngâm trong dòng nước nóng vừa tán gẫu, Hà Tỉnh chụm năm ngón tay lại, giả vờ như đặt micro trước mặt Nam Tiêu, “Phỏng vấn cô Nam một chút, sắp cưới rồi có cảm giác gì?”
“Sợ, không muốn cưới nữa.”, Nam Tiêu nhìn Hà Tỉnh, “Có phải tớ bị hội chứng sợ kết hôn không?”
“Kết hôn đại diện cho một giai đoạn mới trong đời, cậu sợ cũng là bình thường.”, Hà Tỉnh hạ cánh tay xuống, huých khẽ vào cạnh sườn Nam Tiêu, “Cậu nghĩ mà xem, bọn mình ở với bố mẹ hai mươi mấy năm, đột nhiên rời đi xây dựng gia đình của riêng mình, chắc chắn trong lòng hụt hẫng rồi.”
Nam Tiêu xị mặt nói: “Mấy hôm nay cứ nhắc đến chuyện cưới xin là lại muốn bỏ trốn, tớ vẫn muốn sống với bố mẹ.”, cô lay cánh tay Hà Tỉnh, “Làm thế nào đây? Hôm hắn cầu hôn tớ vui lắm cơ mà, sao mấy hôm sau lại thay đổi rồi?”
Hà Tỉnh an ủi cô nàng, “Cũng có phải là cậu đi lấy chồng xa đâu, cưới xong vẫn ở gần bố mẹ, lúc nào cũng về nhà được mà, nghĩ kĩ ra thì cũng chẳng khác trước là mấy.”
“Cũng phải.”, Nam Tiêu gỡ mặt nạ xuống, vứt vào thùng rác ở bên cạnh, “Bao giờ cậu với Trình Triều Lạc cưới, liệu có giống như tớ không nhỉ?”
Hà Tỉnh nghiêm túc suy nghĩ, “Chắc là không, bọn tớ quá thân thiết, cưới rồi cũng không có cảm giác buồn sầu khi rời gia đình, vẫn thường xuyên tụ tập hai nhà, cùng nhau ăn uống, về nhà bố mẹ còn có thể ai về nhà nấy ngủ, nhà đối diện nhau mà, gặp lúc nào mà chẳng được.”
“Kiểu như các cậu thích thật đấy.”, Nam Tiêu thở dài, “Hồi mới biết chuyện của bọn tớ, bố mẹ tớ không đồng ý đâu, tớ hết ì èo lại đến làm ầm ĩ lên, bố mẹ hết cách mới đành phải chấp nhận Mạnh Thiên Sơn, nhà tân hôn là do bố mẹ tớ chuẩn bị đấy chứ.”
“Trình Triều Lạc bảo Mạnh Thiên Sơn muốn sang công ty anh ấy làm, sang bên đấy lương cao gấp mấy lần, còn được chia cổ phần, mai sau chắc chắn càng ngày càng khấm khá.”, Hà Tỉnh biết Nam Tiêu không buông bỏ được đoạn tình cảm với Mạnh Thiên Sơn, nên khích lệ cô nàng nhìn về phía trước, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Bao giờ cậu với Trình Triều Lạc cưới?”, Nam Tiêu hỏi.
“Hồi trước chưa muốn cưới, nhưng dạo gần đây thấy cậu với Mạnh Thiên Sơn kết hôn thì suy nghĩ hơi thay đổi rồi. Thật ra tớ chưa từng lên kế hoạch cụ thể cho việc kết hôn.”, Hà Tỉnh không sợ hôn nhân, cũng không có chấp niệm với chuyện này, với cô mà nói, chỉ cần Trình Triều Lạc ở bên cạnh cô là đủ rồi. Cô trêu Nam Tiêu: “Bọn cậu cưới xong, bước tiếp theo chắc là chuẩn bị sinh em bé hả?”
Nam Tiêu lắc đầu như trống bỏi, “Tớ vẫn còn là em bé mà.”
Hà Tỉnh cười, “Em bé lớn.”
“Cậu sinh trước đi.”, Nam Tiêu phản kích.
“Cậu trước.”
Cả hai táp vào đùa giỡn, đùa đủ rồi, Hà Tỉnh nói: “Mai sau đính ước cho con bọn mình đi, con gái tớ gả cho con trai cậu.”
Nam Tiêu: “Sao không phải là con gái tớ gả cho con trai cậu? Tớ không thích đẻ con trai đâu.”
“Tớ càng không thích con trai, tớ chỉ đẻ con gái thôi.”, trước kia Hà Tỉnh thường bị Hà Lai quấy phá, nên nghiễm nhiên thích con gái hơn.
“Thế bọn mình đừng đính ước cho bọn trẻ con nữa, đều đẻ con gái, cho bọn nó làm bạn thân.”, tưởng tượng cảnh tương lai, Nam Tiêu bật cười, “Chuyện sinh con cái này còn lâu, cũng có khả năng là không đẻ mà, sao bọn mình phải thảo luận cái này chứ?”
“Chán quá chứ sao.”, Hà Tỉnh cũng cười, “Đám cưới của bọn cậu mời hết hội bạn cấp Ba à?”
Nam Tiêu: “Bên tớ thì ít thôi, Mạnh Thiên Sơn mới nhiều bạn.”
***
Hôm tổ chức lễ cưới, Tống Ninh là bạn cùng lớp của Mạnh Thiên Sơn nên cũng đến. Hà Tỉnh làm phù dâu cho Nam Tiêu, xinh đẹp đến nỗi khiến người khác nhìn không dời mắt, như Tống Ninh, ánh mắt vẫn dán chặt lấy Hà Tỉnh.
Trình Triều Lạc và Châu Từ Dữ đều lười làm phù rể cho Mạnh Thiên Sơn, nhường cơ hội cho người khác, còn họ chỉ ngồi một chỗ quan sát. Trình Triều Lạc nhìn chằm chằm Tống Ninh, hai hàm răng nghiến chặt, sau đó anh đưa tay gõ gõ lên cạnh bàn trước mặt Tống Ninh rồi thấp giọng nói: “Cứ nhìn chằm chằm bạn gái người khác mãi thế, hơi mất lịch sự thì phải?”
Tống Ninh thu tầm mắt lại. Hồi đại học, anh ta từng đến tìm Hà Tỉnh, kí ức về những lời Trình Triều Lạc nói khi ấy vẫn như còn mới, cảm giác hậm hực khó chịu ủ trong lòng bao năm nay bỗng chốc bùng nổ, “Tôi nhìn ai thì liên quan gì đến cậu?”, anh ta cười khẩy, “Sợ bị nhìn như thế, thì đừng cho cô ấy ra khỏi nhà.”
Nét mặt Trình Triều Lạc lạnh đi, sắc bén như đao kiếm.
Tống Ninh bất giác rùng mình, con người này vẫn luôn khiến người khác rét run như trước kia, nhưng thấy Trình Triều Lạc chỉ làm mặt lạnh chứ không nói thêm gì nữa, anh ta thầm hí hửng.
Nghi thức cưới kết thúc, Hà Tỉnh về bàn ăn, Tống Ninh càng trắng trợn hơn, ánh mắt dính chặt lấy cô, mà chốc chốc lại liếc sang Trình Triều Lạc với vẻ khiêu khích. Mạnh Thiên Sơn và Nam Tiêu đến tiếp rượu, sau khi họ rời đi, Châu Từ Dữ liền rót rượu cho Tống Ninh, “Thời đi học không thân quen, hôm nay coi như làm quen đi, uống một chén chứ?”
Tống Ninh biết mối quan hệ giữa Châu Từ Dữ và Trình Triều Lạc, nên không muốn uống chầu rượu này của Châu Từ Dữ, anh ta cộc cằn nói: “Tôi không biết uống rượu.”
“Dùng sức như ban nãy nhìn bạn gái người khác là biết uống thôi.”, Châu Từ Dữ không hề che giấu, mà thẳng thắn châm chọc. Anh biết Trình Triều Lạc sợ làm loạn lễ cưới của Mạnh Thiên Sơn nên vừa rồi mới nhịn, giờ cô dâu chú rể đã sang chỗ khác mời rượu, xung quanh ồn ào, anh mới mượn cơ hội để xả giận thay bạn.
Hà Tỉnh không biết họ đang ám chỉ ai, bèn lẳng lặng nói với Trình Triều Lạc: “Tống Ninh có bạn gái rồi, mà vẫn còn nhòm ngó người yêu của người khác à?”
Trình Triều Lạc nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, “Kệ đi, không liên quan đến em.”
Một gã là bạn của Tống Ninh đã uống rượu, nghe thấy lời Châu Từ Dữ nói thì đứng dậy bênh anh ta, “Mắt mọc trên người bọn này, thích nhìn ai thì nhìn.”
Có người bênh vực, Tống Ninh như được tiếp thêm lực, ngồi bên cạnh hùng hồn nói: “Đúng.”
Từ sau lưng ghế, Trình Triều Lạc vỗ vai Tống Ninh, “Cậu ra đây một chuyến.”, rồi lại nhìn tên bạn của Tống Ninh, “Cậu cũng ra, chúng ta nói chuyện.”
Hà Tỉnh tóm góc áo anh, “Anh làm gì đấy?”
Trình Triều Lạc ngoảnh đầu lại cười, “Ra mời bạn cùng trường điếu thuốc thôi mà.”, vừa quay đầu đi thì nụ cười lập tức biến mất, chỉ còn ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Ninh, như biến thành một người khác.
Châu Từ Dữ giả bộ cầm thuốc và điện thoại lên, “Đi thôi chứ nhỉ?”
Nguyên một bàn nhìn, Tống Ninh không thể không đi, phải đứng dậy theo họ ra ngoài.
Hà Tỉnh ngẫm nghĩ rồi lại không yên tâm, cuối cùng vẫn đi theo. Họ đi vào nhà vệ sinh nam, cô bám theo rồi đợi ở cạnh cửa, không nghe thấy tiếng cãi vã gì mới yên tâm vòng sang nhà vệ sinh nữ ở kế bên. Vừa qua cửa, cô trông thấy hai cô nàng đang đứng trước gương trang điểm lại, lướt qua họ, từ trong gương chợt bắt gặp ánh mắt chẳng mấy thân thiện.
Cô cảm thấy hai người này khá quen, nhưng lại không thể nghĩ ra là ai. Đóng cánh cửa buồng vệ sinh lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm, cô xả nước rồi đi ra, thì một trong hai cô nàng kia trực tiếp bắn ánh nhìn đầy khinh miệt về phía cô.
Hà Tỉnh không hiểu tại sao họ lại có thái độ đó. Không muốn xảy ra tranh cãi với người lạ, cô làm như không thấy mà đi lướt qua, nhưng đột nhiên cô nàng kia lại mở miệng nói chuyện với người đi cùng: “Có những người giỏi nhất là giả vờ ngây thơ, mà cũng chỉ có những thằng ngu mới tin thôi.”
“Loại trà xanh hả?”, một trong hai cô ả vừa nhìn Hà Tỉnh vừa nói.
“Chuẩn luôn.”
“Ui! Trước mặt bọn mình đây chẳng phải cũng có một đứa ư?”
Hà Tỉnh dừng bước, quay đầu lại, “Không cần biết chúng ta có quen biết hay không, nhưng có chuyện gì thì nói thẳng.”
“Ghê gớm quá đi.”, cô ả khơi chuyện trước nói bằng giọng quái gở, “Trước mặt Trình Triều Lạc có dùng cái giọng điệu này không vậy?”
Cô ả đi cùng tiếp lời, “Đương nhiên là không rồi, trước mặt Trình Triều Lạc người ta phải ngoan ngoãn như cừu non chứ.”
Cả hai cùng phá lên cười hi hi ha ha.
Trước mặt Trình Triều Lạc, có những lúc cô còn hung dữ hơn thế này, nhưng cô không muốn giải thích với người lạ, mà chỉ dửng dưng nói: “Không nói thì tôi đi đây.”
“Cái loại con gái giả vờ đáng yêu, giả vờ thanh cao, đúng là tởm thật.”, cô ta làm bộ như đang buồn nôn.
Cô ả đi cùng cũng học theo kiểu nói đó, “Ngày xưa thì bảo Trình Triều Lạc chỉ là bạn thân, còn giúp người khác đưa thư, kết quả là tự cuỗm được người về tay, đống thư kia chắc chả bức nào đến được tay Trình Triều Lạc, mà bị cái con mưu mô nào đấy giấu đi cả rồi.”
“Lại còn bảo Trình Triều Lạc không lên được, không lên được mà cô còn yêu cậu ấy à?”, đôi mắt cô ả tràn ngập vẻ tức giận.
Hà Tỉnh ngẫm nghĩ giây lát mới nhớ ra người này tên Đổng Manh, hồi lớp Mười từng đến nhờ cô gửi thư tình cho Trình Triều Lạc, mà Lục Nguyệt Oánh sợ cô ả bị tổn thương nên lại nhờ Hà Tỉnh bịa chuyện về Trình Triều Lạc để cô nàng sợ mà bỏ cuộc. Sau bao nhiêu năm, cô gái với đôi mắt to tròn dễ thương năm ấy đã biến thành bộ dạng trang điểm lòe loẹt, không còn đâu bóng dáng của thời học sinh. Biết nguồn cơn khiến hai người này gây sự, Hà Tỉnh nói: “Hồi đấy Lục Nguyệt Oánh biết thư được gửi đi thì cũng không có kết quả, sợ cậu tổn thương nên mới bảo tôi nói như thế.”
“Dừng! Loại mưu mô lấy tên bạn ra làm lá chắn như cô, tôi thấy nhiều rồi.”, khi ấy, đám Hà Tỉnh dọa cho cô ả bỏ chạy, nhưng chưa được bao lâu, tình cảm thầm kín của Đổng Manh dành cho Trình Triều Lạc lại trỗi dậy, cứ thế yêu thầm suốt ba năm. Lên đại học, nghe nói Trình Triều Lạc có bạn gái mà cô ta vẫn không thôi hy vọng, đến khi biết đó là Hà Tỉnh thì vô cùng tức tối, dù bây giờ không còn thích nữa nhưng vẫn hậm hực vì chuyện đưa thư năm nào.
Lễ cưới của Nam Tiêu, Hà Tỉnh không muốn gây rối loạn, càng không muốn giải thích thêm nữa, chỉ bỏ lại một câu “Tùy các cậu nghĩ thế nào thì nghĩ.”, rồi vội rời khỏi nhà vệ sinh.
Chuyện này ít nhiều ảnh hưởng đến tâm trạng của Hà Tỉnh, lễ cưới kết thúc, trên đường về nhà, mặt mũi cô ủ dột, nín thinh chẳng nói mấy lời.
Trình Triều Lạc rất mẫn cảm với tâm trạng của Hà Tỉnh, vừa nhìn đã biết là không bình thường, nhưng anh không hỏi nguyên do. Về gần khu nhà, xe đột ngột chuyển hướng sang phía ngoại ô, Hà Tỉnh nhắm mắt ngủ nên không phát hiện ra lộ trình đã thay đổi. Tới khi xe dừng lại, cô mới nhìn ngó xung quanh, “Đây là đâu?”
“Núi Sùng Minh.”
“Tối muộn rồi còn lên núi?”, Hà Tỉnh chưa ngủ đủ, không muốn xuống xe, “Em muốn về nhà ngủ.”
Trình Triều Lạc cởi đai an toàn, dướn người sang, khẽ áp lên người cô, cởi bỏ đai an toàn ở ghế phó lái rồi nói: “Ngoan nào.”
Hà Tỉnh hừ lạnh đẩy anh ra, “Em buồn ngủ.”
Lúc mới dậy cô có uống nước, đôi môi hồng căng mọng, Trình Triều Lạc nhổm lên hôn một cái, “Anh cõng em lên.”
“Cõng cả chặng? Anh mà đặt xuống là con chó, là tên khốn nhé.”, Hà Tỉnh định khiêu khích Trình Triều Lạc, kết quả là Trình Triều Lạc lại gật đầu, “Được, cõng em cả chặng luôn.”
Rời khoang xe, gió lạnh tạt qua, Hà Tỉnh tỉnh táo hẳn. Núi Sùng Minh không cao nhưng bậc thang đi lên lại dốc, được nửa chặng, cô giãy giụa đòi xuống, mà Trình Triều Lạc không buông, “Đã bảo là sẽ cõng em lên đỉnh núi mà.”
Hà Tỉnh: “Không cần.”
Trình Triều Lạc: “Không được.”
Hà Tỉnh: “…”
Cô vừa đánh vừa cắn, giãy giụa chừng mười mấy phút, Trình Triều Lạc mới chuyển từ cõng thành dắt tay cô lên núi. Dưới chân mảng núi phía nam là khu vui chơi, phía bắc vẫn là rặng núi chưa được khai thác, Trình Triều Lạc dẫn Hà Tỉnh sang khu phía bắc, “Hét lên đi.”
Hà Tỉnh nhìn anh đầy vẻ hoài nghi.
Trình Triều Lạc: “Chuyện khiến em không vui trong ngày hôm nay.”
Hà Tỉnh liền hét to lên mấy tiếng “A!”, trong lòng sảng khoái, sau đó mới có thể kể ra chuyện đã gặp phải.
Trình Triều Lạc đứng phía sau cô, lòng bàn tay khẽ vuốt mái tóc dài sau lưng cô, giọng nói phát ra cũng nhẹ nhàng, “Trên đời này có bao nhiêu người, ai cũng có quyền được nói, mình không thể bịt mồm người ta được, không cho người ta nói được. Miễn sao không phải thẹn với lòng mình là được rồi.”
Hà Tỉnh xoay người lại ôm anh, “Thế anh có tin em không?”, cô giải thích thêm, “Hồi cấp Ba, em giúp họ đưa thư chỉ là giúp thôi, không hề có bất kỳ suy nghĩ tư lợi phức tạp gì cả.”
“Anh tin.”, sau lưng Trình Triều Lạc là khu vui chơi, ánh đèn hoa lệ rực rỡ, như một dải sao rơi xuống trần gian.
Hà Tỉnh nhớ lại mùa hè năm ấy, cô bị thầy giáo dạy thêm đả kích đến nỗi bật khóc, khi tâm trạng tồi tệ, Trình Triều Lạc cũng dẫn cô lên núi Sùng Minh, trước là để cô trút hết nỗi ấm ức trong lòng, sau lại dùng hành động để nói rằng cô không ngu như lợn. Lần này anh cũng dùng cách tương tự để nói với cô, không cần phải bận tâm đến lời người khác nói.
Anh như ngọn núi dưới chân, kiên vững không lay chuyển, có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô vào bất cứ lúc nào, cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.
Hà Tỉnh ngửa đầu nhìn Trình Triều Lạc, rồi hỏi: “Tại sao lại tin em?”
Câu hỏi này nếu phải trả lời thì có quá nhiều nguyên nhân, Trình Triều Lạc chỉ tổng kết bằng một câu, “Vì em là Hà Tỉnh, Tỉnh Tỉnh của anh.”